Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Phong Phong giơ tay ra bắt lấy, anh ta đã quen với kiểu bạo lực này của cô rồi.

“Tôi chỉ nhắc nhở các em thôi mà.” Phong Phong thản nhiên nói.

Kiều Nhã Nguyễn lại lườm anh ta một cái rồi mới hỏi Thủy An Lạc, “Giờ mày đang ở đâu?”

“Bệnh viện, chuyện của nhóc mập kia vừa mới khởi sắc, Viện trưởng Kiều cũng vừa mới chấp nhận tao thì lại xảy ra chuyện này.” Thủy An Lạc nói rồi kéo trang tin tức kia xuống, cuối cùng đành tắt hẳn đi, xem nữa chắc cô điên mất.

Kiều Nhã Nguyễn cũng thấy sốt ruột, quan trọng là cô không ngờ đàn anh lại là người như vậy.

“Thế Viện trưởng Kiều vẫn ổn chứ?” Kiều Nhã Nguyễn không yên tâm hỏi.

“Vừa mới qua cơn nguy hiểm xong. Tao nghĩ chuyện lần này chắc chắn là một đả kích rất lớn với bà.” Thủy An Lạc đứng dậy nhìn ra ngoài, tầm nhìn của chỗ này rất tốt, hầu như có thể nhìn được hết cả cổng bệnh viện.

“Nhưng tao nghĩ Sở gia ai cũng tài giỏi như thế, sao lại có...” Kiều Nhã Nguyễn không nói hết câu.

Thủy An Lạc tựa đầu vào cửa sổ, cô cũng không biết tại sao lại có một quá khứ như vậy nữa.

Mẹ chồng không chỉ nói một lần rằng Sở gia có quá khứ của Sở gia, nhưng cô không ngờ, quá khứ này không phải lẳng lặng lộ ra mà lại bị người ta vạch tung ra như vậy.

Thủy An Lạc hơi ngẩng lên nhìn thấy Mặc Lộ Túc đang xuống xe ở cổng viện, cô vội nói: “Tao có chuyện dập máy trước đã nhé.” Nói xong cô xông ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn nghe tiếng điện thoại tắt, quay qua nhìn Phong Phong, “Chuyện này của Sở gia anh cũng biết à?”

“Em thật sự cho rằng trên đời này có chuyện gì mà không ai biết sao? Trong giới thượng lưu của thành phố A này có ai mà không biết, chẳng qua Sở Mặc Bạch ra tay quá ác nên không ai dám nhắc đến thôi. Thật không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn bị Mặc Lộ Túc lôi ra, đó lại là người duy nhất mà Sở gia sẽ không động đến.”

Vì cảm thấy hổ thẹn với Sở An Tâm cho nên mới phóng túng Mặc Lộ Túc như vậy.

“Đó chẳng phải là anh em của anh sao? Anh cứ mặc kệ như thế à?” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói.

“Tôi chướng mắt Mặc Lộ Túc từ lâu rồi. Lần này anh ta dám chạm tới giới hạn của Sở Đại, cứ chờ đấy bị xử lý đi, sao tôi phải quan tâm chứ?” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói, đã thế anh ta còn nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng một ánh mắt sâu xa khác.

Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng thèm để tâm tới ánh mắt ấy của anh ta.

“Tôi phải trở về.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói. Cô không thể để Thủy An Lạc một mình vào lúc này được.

Phong Phong lạnh lùng nhìn cô: “Em tưởng em là mẹ Thủy An Lạc thật đấy à? Có chút chuyện vớ vẩn thế thôi mà em cũng phải xuất hiện sao? Cái bệnh thánh mẫu này của em nặng quá rồi đấy?”

“Dừng xe, tôi muốn xuống.” Nói rồi cô đưa tay ra muốn mở cửa.

Phong Phong nắm chặt lấy cánh tay cô, rồi chốt cửa lại, “Kiều Nhã Nguyễn, cứ lần nào tôi bảo em thánh mẫu là em lại rồ lên, có bệnh mà còn không cho người khác nói nữa à?”

“Tôi có bệnh thì có liên quan gì tới anh hả?” Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng là đã bị chọc điên, cô cố gắng vùng vẫy tránh khỏi sự kìm kẹp của anh ta.

Mà có vẻ như Phong Phong cũng bị sự giằng co này của cô chọc tức. Anh ta gắt lên: “Rốt cuộc em coi cô ấy là gì hả? Chẳng lẽ chỉ là một con nhỏ yếu đuối cần được bảo vệ thôi sao?”

Phong Phong hét lên xong, cả xe bỗng trở nên im phăng phắc.

Ngoại trừ tiếng vọng của anh ta ra.

Một con nhỏ yếu đuối cần được bảo vệ.

Trong đầu Phong Phong bỗng vụt lên một hình ảnh.

Bảy năm trước, chẳng phải cô cũng chỉ là một cô bé yếu đuối đấy sao, hơn nữa Kỳ Nhu lại chính là người đã bảo vệ cô.

Thế nên, mỗi khi Thủy An Lạc bị tổn thương, cô luôn coi Thủy An Lạc như mình năm ấy, còn mình thì lại trở thành Kỳ Nhu khi xưa.

Bệnh, đây chính là bệnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui