Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực vốn dĩ đang bực mình, lại bị cái dáng vẻ dè dặt này của cô làm cho tức đến mức phải cười ra tiếng. Chẳng lẽ cô ấy cho rằng anh chỉ vì mấy món ăn đó mà tức giận với cô sao?

Thấy Sở Ninh Dực cười, Thủy An Lạc cuối cùng cũng có thể yên tâm, ít nhất người đàn ông này cũng sẽ không tiếp tục giận cô nữa. Chỉ cần anh ta không tức giận, không phát điên thì mọi chuyện đều dễ giải quyết cả.

Thủy An Lạc nịnh nọt đẩy Sở Ninh Dực trở về bàn ăn, sau đó tiếp tục nịnh nọt cầm đũa lên đưa cho anh.

"Cô muốn chỉnh Phong Phong đến thế cơ à?"

"Cực kỳ muốn ấy, không chỉnh cho anh ta một trận thì hôm nay tôi không ngủ nổi mất." Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Chỉ trong một ngày mà cô bị cái gã Phong Phong đó hại những hai lần, cô làm sao có thể không chỉnh chết anh ta cho được.

"Nếu như đã có suy nghĩ này tại sao cô nghĩ đến chuyện xử lý Thủy An Kiều đi." Sở Ninh Dực lạnh lùng hừ một cái, tiếp tục ăn cơm.

Thủy An Lạc ngẩn ra, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực, cái vẻ "chân chó" không lệch được vào đâu.

"Sao, Sở tổng muốn giúp tôi hả?" Cứ nghĩ đến việc bản thân chẳng có gì trong tay, cô vẫn chưa đủ tuổi để đấu với mụ hồ ly già An Giai Tuệ kia.

"Muốn làm gì thì làm, xảy ra chuyện đã có tôi lo." Sở Ninh Dực hào phóng nói.

Thủy An Lạc thấy anh nói vậy thì đánh rơi cả đũa, suýt chút nữa cả cằm cũng rụng theo. Thậm chí cô còn nghe được cả tiếng mình nuốt nước bọt đánh ực một cái. Sở tổng, anh thế này làm tôi hãi lắm đấy! Đừng có làm như tôi với anh thân thiết với nhau lắm, hai chúng ta chẳng có quan hệ gì hết đâu.

"Hà hà hà... cái này... không cần đâu, không cần." Thủy An Lạc nhặt đũa của mình lên, khép cái hàm đang há hốc lại. Cô không muốn nợ nần gì vị đại gia này nữa hết, chờ mẹ cô trở về là cô sẽ rời khỏi đây luôn.

"Thủy An Lạc, tôi đang theo đuổi em đấy."

"Phụt..."

Thủy An Lạc bị shock đến nỗi không nuốt nổi nước bọt xuống, tí nữa thì bị sặc chết, nếu như không phải quỳ xuống mất giá quá thì cô đã trực tiếp nhào đến ôm đùi Sở Ninh Dực khóc lóc ầm ĩ lên rồi: Sở tổng, tôi chỉ là chân anh bị thương thôi chứ có động gì đến đầu của anh đâu!

***

Thủy An Lạc hãi hồn quá, cơm còn chưa kịp ăn xong đã chạy mất dép rồi.

Chắc chắn là Sở tổng bị ngã hỏng đầu rồi, nếu không sao có thể thốt ra cái câu kinh hồn vậy chứ?

Thủy An Lạc chạy về đến phòng, ra sức vỗ hai tay lên mặt, có lẽ vừa nãy cô nghe nhầm thôi, chắc chắn là nghe nhầm rồi, không thể có chuyện Sở Ninh Dực muốn theo đuổi cô được!

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn cậu con trai đang ngủ không biết trời biết đất là gì của mình. Sở Ninh Dực vì muốn giành lại con trai mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, ngay đến câu đó mà anh ta cũng có thể thốt ra sao? Nhưng, cô cũng thấy làm lạ, Sở Ninh Dực muốn có được thằng bé đến vậy sao?

****

Sở Ninh Dực nhìn cánh cửa phòng đóng kín, đôi mắt của anh khẽ nheo lại, cô nhóc này có ý gì, được mình theo đuổi kinh khủng đến thế à? Nhưng mà, tại làm sao anh lại có thể thốt ra cái câu đó được nhỉ, anh mà lại muốn theo đuổi cô sao? Đúng là điên thật rồi!

Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu, sau đó cầm đũa lên ăn tiếp, chắc chắn là vì anh không muốn để con trai mình thiếu cha thiếu mẹ mà thôi.

***

Thủy An Lạc kể chuyện này cho Kiều Nhã Nguyễn, cô nàng cũng lặng đi mất nửa ngày.

"Hả, cái tên Sở Ninh Dực này mắt mù rồi hả?" Đây là kết luận mà Kiều Nhã Nguyễn rút ra sau một hồi câm lặng.

Kết luận này khiến con tim Thủy An Lạc phút chốc vỡ vụn: "Mày đứng về phía ai thế hả?"

"Chuyện này còn phải hỏi? Tất nhiên là tao đứng về phía trai đẹp rồi!" Kiều Nhã Nguyễn nói với giọng điệu tất nhiên.

Thủy An Lạc: "..."

Đây chính là ví dụ điển hình của việc chơi với bạn xấu. Cái con bé này mê trai mê tới mức cả người lẫn thần đều phải phẫn nộ rồi.

"Tao nói cho mày biết, có người muốn theo đuổi mày thì cứ để người ta theo đuổi, chỉ tiếc cái..." Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói hết đã im bặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui