Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Mặc Lộ Túc nghe cô gào lên như vậy, bàn tay đang siết lấy bả vai cô dần dần buông lỏng.

Không khí căng thẳng cũng vì động tác này mà thoáng dịu đi vài phần.

“Lộ Túc, em biết chuyện của mẹ anh đã dồn nén anh rất lâu rồi. Nhưng anh có từng nghĩ tới, anh là con trai của mẹ anh, nhưng mẹ anh cũng là con gái của bà ngoại anh không.” Thủy An Lạc vừa gào lên nên giọng nói có chút khản đạc, cho nên âm điệu của cô lúc này đã hơi run rẩy.

Mặc Lộ Túc từ từ thu bàn tay đặt trên vai cô lại, buông thõng bên người, toàn thân như sắp sụp xuống.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang từ từ ngồi xuống, cúi mình ngồi xuống theo, cô vươn tay cầm lấy tay anh.

Có trời mới biết, cô phải khắc chế tâm trạng thế nào mới có thể nói ra những lời bảo anh tiếp tục điều tra.

Tin nhắn đó, tựa như một thứ ma chú vang lên bên tai cô, chỉ cần cô nói ra một lời ủng hộ anh thôi, tin nhắn đó sẽ lại xuất hiện trước mắt cô.

Hơi thở Thủy An Lạc dần trở nên thật nặng nề, bàn tay túm lấy tay anh cũng mạnh thêm mấy phần.

Hai tay Mặc Lộ Túc ôm lấy đầu mình, bởi vì anh đang nghĩ đến những gì Thủy An Lạc nói, anh sẽ vì mẹ mình làm làm tổn thương đến mẹ của bà ấy sao?

Thủy An Lạc biết, Mặc Lộ Túc bản tính lương thiện, chỉ cần lúc này nói ra một câu khiến anh có thể yên tâm, anh ấy nhất định sẽ dao động.

[Ngăn Mặc Lộ Túc lại đi, nếu không người bị thương sẽ là Sở Ninh Dực. Tôi nghĩ chắc Lâm Thiến Thần không vui đâu.]

Từng chữ rõ ràng, cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trước mắt cô, bất kể cô có mở mắt hay nhắm mắt nó cũng đều hiện hữu rõ ràng.

Cái bóng của Lâm Thiến Thần từ từ trôi nổi trước mắt, với gương mặt bầm tím và đôi mắt vô thần.

Bàn tay Thủy An Lạc run rẩy kịch liệt, cô phải nói, nhưng cô nên nói gì đây?

Muốn anh ấy buông tha?

Hay muốn anh ấy tiếp tục?

Tin nhắn như lời nguyền rủa quanh quẩn trong đầu cô: Buông tha đi, để cho anh ấy được yên lòng.

Nhưng anh ấy phải biết được sự thật, trả lại sự trong sạch cho Sở gia, rửa sạch tội bán đứng con gái của họ.

Có vẻ như vì cảm nhận được sự khác thường của Thủy An Lạc, Mặc Lộ Túc bỗng ngẩng đầu, một tay bắt lấy cánh tay đang run rẩy kịch liệt của cô: “Lạc Lạc? Lạc Lạc?”

Thân thể Thủy An Lạc run lẩy bẩy, tất cả những hình bóng trước mắt vào giờ khắc này như đều tan vỡ cả.

Thủy An Lạc hít thở dồn dập, nhìn Mặc Lộ Túc vẫn lo lắng cho mình, nét mặt của anh lúc này cho cô biết, cho dù tiếp đây cô có nói gì, anh cũng đều sẽ tin tưởng, mà lời cô nói ra, có thể sẽ quyết định hướng đi của mọi chuyện.

Một bên là Sở Ninh Dực, một bên là cơn ác mộng.

Sắc mặt thống khổ của Thủy An Lạc bộc lộ rõ ràng sự giằng co của cô.

Viên Giai Di đứng từ xa nhíu mày nhìn, tò mò nghĩ, rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy?

Chuyện gì có thể khiến cô ta đau khổ giày vò như vậy?

Mặc Lộ Túc ôm lấy bả vai cô, muốn đỡ cô đứng dậy: “Lạc Lạc...”

“Đừng cử động.” Thủy An Lạc bỗng lớn tiếng kêu lên.

Mặc Lộ Túc cúi đầu, nhìn cổ tay nổi đầy gân xanh của cô, anh càng cảm thấy lo lắng hơn.

Thủy An Lạc nhắm chặt hai mắt, mặc cho mọi thứ xẹt qua trong đầu. Được một lúc, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt không còn giãy giụa đau khổ mà là sự thả lỏng chưa từng có từ trước đến giờ.

“Đàn anh...” Thủy An Lạc nghẹn ngào thốt lên, lực đạo nắm lấy tay anh dần giảm bớt, sau đó tự mình đứng dậy, nhìn người đàn ông đang lo lắng cho mình, giọng nói thốt ra rõ ràng mà kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui