Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Không có gì.” Thủy An Lạc đáp lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực.

Kiều Nhã Nguyễn chẹp miệng, có chút đồng cảm với Sở Ninh Dực: “Sở tổng à, anh bị nó ám rồi. Tôi nói anh hay, nếu bị con nhỏ Thủy An Lạc này nhắm tới, chỉ cần nó không có được thứ nó muốn, nó sẽ nhìn anh như thế cả buổi đấy.”

Cả buổi sáng nay Sở Ninh Dực đã được thể nghiệm điều đó rồi.

“Em sắp phải đi làm rồi đấy.” Sở Ninh Dực nhắc nhở.

“Anh nói với em thì cũng có làm sao đâu?” Thủy An Lạc vẫn kiên trì.

Nhưng rõ ràng Sở Ninh Dực còn kiên trì hơn cô nhiều.

“Hừ, không nói thì thôi, sau này đừng có mà cầu xin em nghe.” Thủy An Lạc nói xong, xoay người định đi.

“Em còn chưa đánh răng rửa mặt đâu.” Sở Ninh Dực mở miệng nhắc nhở.

Thủy An Lạc đi tới cửa, thiếu chút nữa đâm đầu vào cửa. Cô nhanh chóng xoay người lên lầu rửa mặt.

“Chậc chậc chậc...” Kiều Nhã Nguyễn nhìn bạn mình chạy lên lầu, thế này không phải não tàn ở mức bình thường đâu.

Lỗ tai của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng được yên tĩnh, lúc này anh mới quay về bàn ăn sáng tiếp.

“Sở tổng, anh nói là có tin nhắn đe dọa, nhưng sao tôi thấy dạo này nó vẫn bình thường mà?” Kiều Nhã Nguyễn bước tới cạnh bàn ăn, thấp giọng nói.

Động tác của Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, một lúc sau mới cất lời: “Chắc là đã đổi cách khác rồi, khoảng thời gian này cô hãy để ý tới cả những người xung quanh cô ấy nữa.”

Kiều Nhã Nguyễn dẩu môi, ngồi xuống bên cạnh.

Thủy An Lạc rửa mặt xong định đi luôn.

“Qua đây ăn sáng đã.” Sở tổng vẫn nghiêm túc như trước.

Bước chân của Thủy An Lạc lại một lần nữa dừng lại, cuối cùng vẫn rầu rĩ quay người lại.

Thủy An Lạc không có được đáp án mình mong muốn, trong lòng vẫn đầy khúc mắc, nhưng giờ cô cũng có việc muốn làm, đó chính là giúp anh tìm được người họa sĩ kia.

Ăn xong bữa sáng, Thủy An Lạc kiêu ngạo cự tuyệt lên xe của Sở tổng mà bắt xe đi cùng Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực bất đắc dĩ lắc đầu, một cô nhóc tính tình trẻ con như vậy còn muốn san sẻ mọi việc cùng anh là sao?

Sau khi lên xe, Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ nhìn cô: “Mày với Sở tổng làm sao thế?”

Thủy An Lạc ra điều suy nghĩ rồi thấp giọng thuật lại chuyện tối hôm qua cho Kiều Nhã Nguyễn nghe.

Khóe miệng Kiều Nhã Nguyễn giật giật, nói với vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào, chắc chắn là chết rồi á?”

“Tao cũng không biết, nghe thím Vu nói thì năm đó mọi người đều nghĩ người họa sĩ đó đã chết thật rồi.” Thủy An Lạc nhún vai, “Thím Vu chắc sẽ không vì chuyện này mà gạt tao đâu nhỉ?”

“Hơn nữa mày biết không? Anh Lộ Túc vẫn nghĩ là do bà ngoại anh ấy không cho mẹ anh ấy ly hôn nên mẹ anh ấy mới chết, cho nên quan hệ giữa anh ấy với bà ngoại mới xấu như vậy.” Thủy An Lạc thở dài, cô muốn kể chuyện này cho đàn anh, nhưng lại không có chứng cứ.

“Ân oán của nhà giàu khó hiểu thật.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài nhắm mắt.

Thủy An Lạc tỏ ra mất mát dựa vào vai cô, “Tao cũng chẳng hiểu gì, mà Anh Sở lại chẳng chịu nói gì với tao hết.” Cô ảo não mở miệng.

“Kỳ thực, muốn tìm được người kia cũng không khó.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên mở miệng nói, “Hôm trước ông ấy đã đến bệnh viện xử lý vết thương, nhất định sẽ có ghi chép lại.”

“Đúng rồi.” Ánh mắt Thủy An Lạc sáng lên, ôm Kiều Nhã Nguyễn hôn chụt một cái: “Lão Phật Gia, mày đúng là thông minh quá!”

Hai người đến bệnh viện liền vội vàng đi tìm tư liệu của bệnh nhân bị vết thương ngoài hôm trước, nhưng đến lúc tìm được lại cảm thấy trong nháy mắt như bị cả thế giới này bỏ rơi.

Bởi vì bên trên chỉ có một cái tên, độ tuổi, những thứ khác hoàn toàn không có!

“Triệu Hạ, thì ra đây là tên của ông ấy.” Thủy An Lạc nhíu mày, sau đó nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn: “Giờ làm sao đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui