Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sau khi quay trở về phòng làm việc, Thủy An Lạc liền đưa tài liệu cho anh ta, “Toàn bộ bệnh án của thằng bé đều ở đây cả.”

Lý Tử gật đầu, ngồi cạnh bàn lật mấy trang xem.

“Anh cũng tốt hiệp Đại học Y ạ? Sao em chưa gặp anh bao giờ nhỉ?”

“Anh là bạn cùng phòng với Lộ Túc. Nhưng thời gian học nghiên cứu sinh anh ra nước ngoài mấy năm, cho nên chắc là em chưa gặp anh bao giờ.” Lý Tử mỉm cười nói.

Anh biết Lộ Túc thích cô gái này, cũng biết lần này Mặc Lộ Túc bảo anh đến là vì trong nghành bác sĩ này, Thủy An Lạc có rất nhiều vấn đề, chắc chắn không có ai chịu làm bác sĩ hướng dẫn cho cô, cho nên Mặc Lộ Túc mới tìm đến anh.

Chỉ tiếc là cậu bạn cùng phòng kia của anh không cho anh nói gì cả.

“Anh là bạn cùng phòng với anh Lộ Túc à? Nhưng anh ấy chẳng nhắc đến anh bao giờ cả.” Có lẽ vì thấy có liên quan nên Thủy An Lạc không thấy xa lạ với anh ta nữa.

“Ha ha ha, cậu ta có thích anh đâu, sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến anh được?” Lý Tử mở miệng cười nói, có điều mỗi khi liên lạc với nhau, Mặc Lộ Túc đều nhắc đến cô gái này với anh.

Anh từng hỏi, nếu đã để tâm như vậy, sao lại không tự mình hướng dẫn cho cô ấy?

Nhưng Mặc Lộ Túc lại nói, cậu ta đã không còn tư cách nữa rồi.

“Cũng đúng.” Thủy An Lạc tin luôn.

Lý Tử cầm lấy toàn bộ tư liệu đứng dậy, “Anh đi trước đây, có việc gì sẽ tìm em sau.”

“Vâng.” Thủy An Lạc nhìn Lý Tử rời đi. Lúc anh ta ra đến cửa, Thủy An Lạc lại bỗng lên tiếng: “Đàn anh à, anh xem anh có cần đốt nén nhang gì đấy giải vía không. Bởi vì em không biết em sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu.”

“Không sao, thể chất Chung Quỳ* của anh chuyên để xử lý đám quỷ con mà.” Lý Tử nói rồi cười cười xoay người đi.

*Chung Quỳ: Vị thần diệt yêu trừ tà.

Thủy An Lạc nhìn anh ta rời đi, trên gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Nhưng đó là bạn cùng phòng với đàn anh sao?

Hình như lâu lắm rồi cô cũng không gặp đàn anh thì phải.

Thủy An Lạc với tay cầm lấy di động của mình, nhìn dòng chữ Mặc Lộ Túc bên trên điện thoại. Cái tên đã nhiều lần bị Sở Ninh chặn lại nhưng rồi lại được cô lặng lẽ bỏ chặn.

Năm đó chuyện cô kết hôn với Sở Ninh Dực rất ít người biết, nhưng anh lại đến tìm cô vào đúng ngày cô đính hôn với Sở Ninh Dực, hình như nói rất nhiều điều kỳ lạ, cô nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Sau đó một thời gian dài anh ấy không để ý đến cô nữa.

Khi ấy, cô cũng không biết quan hệ giữa đàn anh với Sở gia.

Nhưng sau đó, nhà họ Thủy gặp nạn, chuyện cô và Sở Ninh Dực ly hôn ai cũng biết, anh ấy lại tha thứ cho cô, xuất hiện bên cạnh cô.

Ngón tay cô bắt đầu vẽ vòng tròn trên điện thoại, cuối cùng vẫn không bấm gọi.

Cho dù đàn anh đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng không thể dùng tình yêu để đáp lại anh được.

Nếu đã vậy thì thôi đi, giờ cô chỉ hy vọng có thể giúp đàn anh tìm được sự thật năm đó, để anh ấy không phải sống trong hận thù nữa.

Hình như đây cũng là chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho anh.

Thủy An Lạc nghĩ vậy rồi bỏ di động xuống, có điều vừa mới đặt xuống điện thoại lại reo lên.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, cái tên hiện lên khiến trong nháy mắt khiến cô phải biến sắc: Lâm Thiến Thần!

Lại là Lâm Thiến Thần!

Hai tay cô hơi run lên, nhưng vẫn nhận điện thoại: “Alô...”

“Đúng là một con nhóc không biết nghe lời. Cô có muốn nghe giọng nói của Lâm Thiến Thần không?” Bên kia lại truyền tới giọng nói đã bị biến âm.

Cả người Thủy An Lạc run bắn lên, dường như không thể khống chế được bản thân mình mà muốn quăng luôn điện thoại đi.

“Bà… Rốt cuộc bà là ai?” Thủy An Lạc cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng bàn tay đang siết chặt lấy mặt bàn đã bán đứng tâm trạng tỏ ra trấn tĩnh của cô lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui