Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Buổi chiều trước khi Thủy An Lạc tan làm thì nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực. Anh nói anh có việc nên để chú Sở đưa cô về nhà.

Vào lúc Thủy An Lạc muốn hỏi là chuyện gì thì Sở Ninh Dực đã cúp máy, có điều cô thấy bên kia hơi ồn, có vẻ như có rất nhiều người.

“Không biết là đang làm gì thế nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò nhìn di động đã tắt ngúm. Vừa ra khỏi bệnh viện cô đã thấy chú Sở đậu xe trước cửa, cô mở cửa lên xe: “Chú Sở!”

Chú Sở mỉm cười rồi lái xe chạy về nhà.

“Chú Sở, Sở Ninh Dực đang làm gì thế ạ?” Thủy An Lạc tò mò lên tiếng hỏi.

Chú Sở liếc nhìn Thủy An Lạc từ kính chiếu hậu: “Tối mai thiếu phu nhân sẽ biết thôi.”

Tối mai?

Thủy An Lạc ôm balo của mình hơi ngẩn ra, chẳng lẽ tối mai anh định giải bí mật này sao?

Thế có nghĩa là anh đã tìm thấy Triệu Hạ rồi à?

Thủy An Lạc vốn định nói với Sở Ninh Dực chuyện hôm nay Triệu Thu đến tìm cô nói chuyện, nhưng giờ anh lại bận mất rồi.

Thủy An Lạc ngồi nghĩ, Triệu Thu hình như còn gì đó muốn nói, nhưng đáng tiếc cô còn chưa nghe được đã bị Mặc Lộ Túc cắt đứt.

Chú Sở đưa Thủy An Lạc về đến dưới khu xong liền rời đi. Thủy An Lạc lên lầu. Tiểu Bảo Bối nghe được tiếng mở cửa, lập tức cưỡi ngựa yêu của mình phi tới.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối vừa lao tới vừa đưa hai cái tay ngắn ngủn ra đòi ôm một cái.

Thủy An Lạc đặt balo xuống rồi bế con trai lên, vừa ngẩng lên liền thấy Hà Tiêu Nhiên đang ngồi trong phòng khách.

“Bác gái!” Thủy An Lạc khẽ chào một tiếng.

Hà Tiêu Nhiên thoáng gật gật đầu: “Lạc Lạc, gần đây Ninh Dực nó đang làm cái gì vậy?”

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi vào. Cô vừa nghe Hà Tiêu Nhiên hỏi vậy thì hơi sửng sốt một chút rồi mới mở miệng nói: “Cụ thể thì cháu cũng không biết, hình như có liên quan tới cô út hay sao ấy ạ.”

Hà Tiêu Nhiên cau mày: “Tại sao lại là chuyện này?”

Bởi vì đây là chuyện cấm kỵ của Sở gia cho nên rất ít người được nhắc tới.

Đó cũng là điều cấm kỵ nhất của Sở Mặc Bạch.

“Bác gái, chờ đến mai là biết ngay thôi. Cháu nghĩ đáp án này sẽ khiến tất cả mọi người phải giật mình đấy!” Thủy An Lạc mở miệng nói, khi tất cả mọi người đều cho rằng Sở An Tâm tự sát mà chết thì lại xuất hiện chứng cứ chứng minh rằng bà bị giết.

“Có ý gì?” Mục đích Hà Tiêu Nhiên tới đây ngày hôm nay chính là để dò hỏi. Sở Ninh Dực chỉ nói tối mai bọn họ đến khu gần hồ Hậu Hải, nhưng cũng không nói là để làm cái gì.

Thủy An Lạc nghĩ nếu cô giải thích chuyện này thì chỉ sợ sẽ lại làm hỏng chuyện của anh Sở mất.

Thế nên cô vẫn lắc đầu đáp lại: “Chuyện này quả thật cháu cũng không rõ. Từ trước đến giờ dù làm gì anh ấy cũng chẳng bao giờ nói cho cháu biết cả.” Thủy An Lạc tủi thân nói.

Hà Tiêu Nhiên còn định nói gì nữa nhưng nghĩ đến tính tình của con trai nhà mình thì lại có chút đồng cảm với Thủy An Lạc.

“Vậy cứ như thế trước đi, hy vọng ngày mai nó sẽ không khiến ba nó tức chết!” Hà Tiêu Nhiên nói xong liền đứng dậy rời đi.

Thủy An Lạc nhìn Hà Tiêu Nhiên đi rồi mới thè lưỡi. Có lẽ là không khiến Sở Mặc Bạch tức chết đâu cơ mà chắc chắn sẽ khiến ông ấy hoảng sợ đấy ạ.

“Thím Vu, tại sao bố chồng của cháu lại không cho nhắc đến chuyện này thế ạ?” Thủy An Lạc tò mò lên tiếng hỏi.

Thím Vu thở dài: “Chuyện năm đó lớn như vậy nhưng lại chẳng ai nói cho lão gia biết cả. Sau đó chuyện kết hôn của Tam tiểu thư ồn ào đến mức truyền ra nước ngoài nên lão gia mới biết biết được. Khi trở về nước lão gia còn làm loạn một trận nữa. Mặc lão gia còn suýt thì bị lão gia đánh chết cơ.”

Ớ...

“Biết đâu nếu lão gia về sớm thì có lẽ đã chẳng xảy ra chuyện này rồi.” Thím Vu thở dài một cái rồi lại quay vào bếp.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn mẹ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui