Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Vì cô không dùng nhiều sức nên Sở Ninh Dực cứ mặc cho cô cắn.

“Tìm mấy người diễn viên tập cho vở kịch ngày mai.” Sở Ninh Dực lên tiếng giải thích cho cô hiểu.

Anh không phải là người thích giải thích cho người khác hiểu, lại càng không bao giờ giải thích những chuyện vụn vặt. Nhưng nếu như đó là Thủy An Lạc thì anh nghĩ anh sẽ học cách giải thích.

Mỗi người, đều sẽ có những ngoại lệ của riêng mình. Và không còn nghi ngờ gì nữa, Thủy An Lạc chính là ngoại lệ của anh.

Thủy An Lạc dần thả lỏng miệng, sau đó nhả ngón tay anh ra, hình như mình đã nói oan cho người ta mất rồi.

“Không ngờ thùng dấm nhỏ của anh lại có máu ghen như vậy cơ đấy.” Sở Ninh Dực cười, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Thủy An Lạc dời tầm mắt, không thèm nhìn anh, “Anh đứng dậy đi đã, đè chết em rồi.”

Nhưng Sở Ninh Dực chẳng mảy may nhúc nhích, “Nào, nói xem hôm nay gặp Mặc Lộ Túc là thế nào?”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Nhắc tới Mặc Lộ Túc, Thủy An Lạc vội vàng thúc Sở Ninh Dực ngồi dậy.

Thấy cô hình như thật sự có chuyện muốn nói, nên lần này anh dễ dàng để cô đẩy mình ra.

Thủy An Lạc ngồi dậy mới bắt đầu kể: “Hôm nay ngoài đàn anh ra, Triệu Thu cũng đến tìm em. Em cảm thấy bà ta vẫn còn định đe dọa em tiếp. Tiếc là bà ta còn chưa kịp nói gì thì đàn anh đã đến. Anh nói xem bà ta còn có thể dùng gì để uy hiếp em được nữa nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, hơn nữa mấu chốt ở chỗ, vẻ mặt của Triệu Thu khi nhìn cô như kiểu cô chắc chắn sẽ bị uy hiếp vậy.

“Triệu Thu?” Sở Ninh Dực ngồi bên giường, nghe thấy cô nói vậy cũng suy nghĩ về vấn đề này, “Bà ta nói gì?”

“Bà ta nói, hôm nay bà ta đến đây là có lý do, nhưng sau đó thì đàn anh xuất hiện. Có điều nhìn khẩu hình miệng của bà ta thì em có cảm giác như bà ta muốn nói gì liên quan đến Viễn Tường ấy.” Thủy An Lạc ngồi trên giường, nhìn chăm chăm vào Sở Ninh Dực.

“Là em nghĩ nhiều thôi.” Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Chuyện này sao có thể liên quan đến Viễn Tường được.”

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, “Nhưng mà, cảm giác như vậy, hơn nữa...”

“Không có hơn nữa gì hết, dạo này có phải tinh thần em quá căng thẳng rồi không?” Sở Ninh Dực đột nhiên ngắt lời cô.

Thủy An Lạc hơi sửng sốt, là do cô quá căng thẳng sao?

Sở Ninh Dực xoa đầu cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, qua ngày mai bà ta sẽ không còn cơ hội đe dọa em nữa đâu.”

Thủy An Lạc tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.

“Nhưng em thấy bất an lắm. Bà ta nhất định là có gì đó muốn nói với em, hơn nữa chuyện đó...”

“Trời sập còn có bản thiếu gia đây chống cho em, sợ cái gì?” Sở Ninh Dực nói xong, khẽ vỗ về lên bả vai cô.

Một câu nói của anh, chẳng hiểu sao lại khiến Thủy An Lạc thấy thật yên tâm.

“Hôm nay mẹ anh tới đấy. Bà hỏi anh đang làm gì, sợ ngày mai anh lại chọc tức ba anh. Em cảm giác mẹ anh bảo vệ ba anh cứ như đang bảo vệ anh vậy.” Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình.

Sở Ninh Dực không có bất cứ ý kiến gì với những lời này của Thủy An Lạc cả, “Ngủ đi.”

“Anh vẫn phải đi à?” Thủy An Lạc có chút căng thẳng mở miệng.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, “Quan tâm anh đến thế cơ à?”

Lần này Thủy An Lạc không trốn tránh, vô cùng nghiêm túc gật đầu, cô rất quan tâm, quan tâm muốn chết.

Sở Ninh Dực không ngờ lần này cô lại không hề lảng tránh. Anh một lần nữa hôn lên môi cô, từ từ làm nụ hôn lưu luyến này thêm sâu, cho đến khi hơi thở cả hai không còn ổn định, Sở Ninh Dực mới thả cô ra.

“Vậy... chúng ta tái hôn nhé?” Sở Ninh Dực nhân cơ hội mở miệng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui