Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Đằng sau Thủy An Lạc có tiếng bước chân từ từ tới gần. Cô nắm thật chặt chiếc di động trong tay.

Xung quanh không có một bóng người, giờ muốn trốn thoát, khả năng gần như là con số không.

Thủy An Lạc tự biết là mình trốn không thoát, thế nhưng ít nhất cũng phải để lại thứ gì đó chứ?

Cô không vì sợ hãi mà đánh mất lý trí, trái lại càng tỉnh táo hơn. Thủy An Lạc suy nghĩ, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần phía sau, đôi mắt hơi nhắm lại, trước khi tên kia ra tay, bỗng nhiên giật chiếc vòng cổ trên cổ mình xuống.

Đó là vật mà mẹ của Sở Ninh Dực đã tặng cho cô ở hôn lễ, anh nhất định sẽ nhận ra.

Chỉ tiếc, Thủy An Lạc vừa giật chiếc vòng cổ của mình ra, trên cổ liền truyền đến một cơn đau nhói. Ngay sau đó, cô nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Trước khi hôn mê ngất đi, hình như cô ngửi thấy được một mùi hương khá quen thuộc.

Năm giờ bốn mươi, Sở Ninh Dực gọi tất cả mọi người đến một rạp nhỏ cách Hậu Hải không xa.

Kiều Tuệ Hòa ngồi trên xe lăn được con trai mình đẩy vào. Hà Tiêu Nhiên và Sở An Thiến ngồi bên cạnh.

Mặc Doãn và Triệu Thu cũng đã đến, còn Mặc Lộ Túc là người đến muộn nhất.

Sở Ninh Dực đứng yên quan sát mọi người. Đã được bốn mươi phút kể khi anh liên hệ lần cuối cùng với Thủy An Lạc, mà chú Sở đi tìm người vẫn chưa về.

“Ninh Dực, con đang làm gì thế?” Sở Mặc Bạch nhíu mày mở miệng.

“Không có gì, chẳng qua cảm thấy có một vở kịch mọi người hẳn là nên xem thật kỹ thôi.” Sở Ninh Dực nói xong nhìn về phía Triệu Thu đang ngồi ở bên cạnh Mặc Doãn, có điều ánh mắt của anh rất lạnh lẽo.

Triệu Thu cật lực che giấu tâm trạng căng thẳng của mình, bởi vì bà ta vẫn chưa tìm thấy Triệu Hạ. Bà ta hoàn toàn không biết Sở Ninh Dực hiện tại muốn làm gì?

Tên của vở kịch đơn giản đến trắng trợn: Vở kịch của nhà giàu.

Sở Ninh Dực bảo người chuẩn bị còn mình thì ngồi ở vị trí sau cùng.

Cảnh đầu tiên, một hoạ sĩ trẻ tuổi ngồi trên cầu vẽ lại gương mặt nghiêng của một cô gái, cô gái nhanh chóng phát hiện ra anh ta rồi quay đầu nhìn lại.

“Anh đang vẽ tôi đấy à?” Cô gái dịu dàng mở miệng.

Người hoạ sĩ có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.

Cô gái hình như rất thích bức tranh này nên đã bỏ tiền ra mua. Anh chàng hoạ sĩ nhờ có số tiền này nên đã có được một chuyến du lịch ngắn ngày. Lần thứ hai trở lại thành phố này, vẫn trên cây cầu kia, anh lại gặp được cô gái ấy, sau đó, bọn họ yêu nhau.

Thế nhưng, có một anh chàng nhà giàu cũng đang theo đuổi cô gái ấy, lần nào cũng sai thư ký tặng hoa cho cô.

Cô gái không hề để ý tới cô thư ký kia một lần nào cả. Cho đến một ngày, cô gái và hoạ sĩ đang trò chuyện vui vẻ trong quán cafe, cô thư ký kia lại xuất hiện, vẫn là để tặng hoa thay cho tổng giám đốc nhà mình.

“Cô Triệu, xin cô đừng đến đây nữa, tôi có bạn trai rồi.” Cô gái tức giận nói.

Cô thư ký kia chưa từ bỏ ý định, vẫn mỉm cười nói: “Sở tiểu thư, cô xem, bạn trai cô tên là Triệu Hạ, tôi lại là Triệu Thu, tên của chúng tôi gần giống nhau. Cho dù không vì tổng giám đốc nhà tôi thì chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè chứ, đúng không?”

Diễn viên trên sân khấu vừa dứt lời, thân thể Triệu Thu liền run lên kịch liệt. Bà ta muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Mặc Doãn ấn xuống.

Cô gái kia dường như rất tức giận, nhưng lại vì những gì cô ta nói mà nỗ lực áp chế cơn giận của mình.

Cứ như vậy, số lần cô thư ký kia tìm đến cô gái ngày càng nhiều, mà vị tổng giám đốc đang thích cô gái kia cũng càng ngày càng tin tưởng thư ký của mình.

Cứ thế hơn một năm trôi qua, cô gái muốn dẫn anh hoạ sĩ về nhà gặp ba mẹ, thế nhưng khi ấy, gia đình cô lại bỗng xảy ra chuyện. Người ba vì ham mê cờ bạc của cô đã chết, còn để lại nợ nần chồng chất. Cô ở nhà suốt ngày chỉ thấy mẹ mình than thở, còn vị tổng giám đốc kia lại suốt ngày chạy đến nhà bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui