Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Tuệ Hòa cảm nhận được sự căng thẳng của Thủy An Lạc, bà đưa tay nắm lấy tay cô.

“Lạc Lạc, cháu có biết chuyện của An Tâm đã khiến bà hiểu ra được điều gì nhất không?” Nói rồi bà đợi Thủy An Lạc ngẩng lên rồi mới nói tiếp: “Hóa ra bà chẳng hiểu chút gì về con gái của mình cả. Bà thậm chí còn không nhìn ra được là nó đang nghĩ gì.”

“Chỉ là cô không giỏi thể hiện ra ngoài thôi ạ.” Thủy An Lạc thấp giọng nói. Nếu như khi ấy cô An Tâm chịu nói ra tình cảm của mình với Mặc Doãn, biết đâu mọi chuyện sẽ không thành ra như sau này.

“Không chỉ vấn đề này, còn cả vấn đề về sự tin tưởng của chúng nó nữa. Có lẽ Mặc Doãn chưa từng nghĩ tới việc An Tâm sẽ yêu cậu ta. Còn An Tâm lại luôn đợi Mặc Doãn có thể tự mình phát hiện ra tình cảm của con bé.” Kiều Tuệ Hòa nói rồi lại ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, “Vậy nên Lạc Lạc à, cháu phải biết, trên đời này, mối quan hệ tốt nhất chính là vợ chồng. Nhưng mối quan hệ khó chung sống với nhau nhất cũng là vợ chồng.”

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, có điều hiện tại, giữa cô và Sở Ninh Dực lại có quá nhiều vấn đề mà cô không thể nào giải quyết được.

“Bà không biết tại sao chuyện này đã qua nhiều năm rồi mà giờ Ninh Dực nó mới hạ quyết tâm đi truy cứu. Nhưng bà biết, nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến cháu. Bà không thích cháu, vì cháu rất giống bà. Nhưng bà lại không thể không chấp nhận cháu, vì trong lòng Ninh Dực lại chỉ có cháu.” Kiều Tuệ Hòa trầm giọng nói, “Thế nên, bất kể giờ cháu còn đang vướng bận điều gì thì hãy nghĩ tới chuyện của An Tâm. An Tâm đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi. Còn cháu đừng để đến bản thân khi mất đi rồi mới hối hận.”

Thủy An Lạc mím môi. Thấy Kiều Tuệ Hòa đứng dậy cô liền đỡ lấy bà, nhưng Kiều Tuệ Hòa lại đẩy tay cô ra, “Nghĩ kỹ những lời bà nói. Tuy bà không biết cháu đang sợ hãi điều gì, nhưng vẻ mặt của cháu đã bán đứng suy nghĩ của cháu rồi. Bà có thể nhìn ra, thì nhất định Ninh Dực nó cũng có thể nhìn ra.”

Sau khi Kiều Tuệ Hòa rời khỏi, Thủy An Lạc lại ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính đang phản chiếu gương mặt của mình. Trông cô thật sự kinh khủng đến thế sao?

Lý Tử khoanh tay trước ngực, đứng tựa vào cửa nhìn Thủy An Lạc đang nhìn chằm chằm vào màn hình kia.

“Tiểu đồ đệ, em cứ vậy thì anh sẽ sợ lắm đó. Cảm giác như anh cũng sắp phải đi rồi vậy.” Lý Tử chậc chậc lên tiếng.

Thủy An Lạc ngẩng lên bật cười nhìn anh, cô biết Lý Tử đang muốn chọc cho cô vui lên đây mà.

“Trời có sập xuống vẫn còn một Tử Cao chống cho em cơ mà. Người ta nằm xuống thì thân thể mập mạp vẫn có thể chống cho em, sợ cái gì?” Lý Tử nói rồi cất bước tiến vào, đưa tay lên xoa đầu cô.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Lý Tử, “Sư phụ, em có chuyện này muốn hỏi anh.”

“Nói đi.” Lý Tử phất tay, nói rất hiên ngang.

“Sư phụ, anh có quan hệ tốt với đàn anh lắm hả? Nhưng sao em chưa thấy đàn anh nhắc đến anh bao giờ? Chẳng lẽ giữa hai người còn có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?” Thủy An Lạc xoa cằm nói.

Lý Tử nghe vậy đập một cái lên đầu cô: “Lấy sư phụ ra để thay đổi tâm trạng, em làm vậy là đại nghịch bất đạo đấy.”

Thủy An Lạc “ai ya” một tiếng, đưa tay lên xoa đầu mình, “Thì vốn dĩ là thế mà. Em với đàn anh quen nhau bốn năm nay rồi, mà chưa thấy anh ấy nhắc đến anh bao giờ. Hơn nữa em cũng chưa từng gặp anh.”

“Đại thần sao có thể để loại phàm nhân tục tử như em trông thấy được. Tu luyện cho tốt đi, vi sư đợi em thăng tiên đấy.”

“Phì, có anh mới thăng tiên ấy.” Thủy An Lạc cười mắng một câu, tâm trạng lúc này cũng được thoải mái hơn một chút.

Lý Tử khẽ cười, “Anh đi sớm lắm, trước lúc em vào đại học thì anh đã đi rồi, nên em chưa từng gặp anh cũng là chuyện rất bình thường.”

“Tại sao thế?” Thủy An Lạc vẫn tiếp tục tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui