Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực bước tới, tám người đàn ông đứng hai bên lặng lẽ tách ra để lộ ra một con đường, chính giữa có một người đàn ông đang đi lại thong thả trên nền tuyết.

Người đàn ông này tuổi tác không lớn lắm, trên cổ còn đeo một cái máy ảnh, trên đỉnh đầu ông ta còn vương vài bông tuyết trắng xóa, đôi tay để ngoài đã đỏ lên vì lạnh.

Ông ta đánh giá Sở Ninh Dực một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi nheo lại.

Ông ta không phải người của thanh phố A!

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Sở Ninh Dực về người đàn ông này.

“Xem ra ông không nhận ra tôi.” Sở Ninh Dực lạnh lùng lên tiếng.

“Biết chứ, cậu là bá vương Sở Ninh Dực của thành phố A, ai mà không nhận ra cậu!” Người đàn ông kia bật cười thành tiếng.

Những người phía sau Sở Ninh Dực định ra tay, nhưng khi Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu khiến người đàn ông kia cho là anh đang ngăn trở đàn em thì Sở Ninh Dực lại bỗng lao tới, đấm thẳng một cú vào mặt gã đàn ông nọ.

Rầm...

Tiếng vật nặng nện xuống nền đất vang dội trong không gian, khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên nhìn gã đàn ông vừa bị mình đấm văng ra xa, thậm chí còn kéo lê một vệt trên đất rất rõ ràng.

Sở Ninh Dực khẽ hất cằm, hai người đứng sau lưng anh lập tức bước qua kéo gã đàn ông bị đánh đến ngẩn ra kia tới, sau đó quăng xuống đất y như quăng một bao rác.

Điều khiến đám người họ kinh ngạc hơn là lần này lão đại của họ lại đích thân ra tay.

Phỏng chừng chắc gã này chấn thương não luôn rồi.

Đánh bay năm mét, lão đại phải đấm mạnh đến cỡ nào chứ.

Sở Ninh Dực nhìn gã đàn ông thê thảm nằm vật dưới đất với khóe miệng rớm máu. Anh từ từ cúi người nhìn ông ta: “Giờ thì mày phải nói cho tao biết, ai đã sai mày làm như vậy?”

Gã đàn ông nằm dưới đất không nhúc nhích, có vẻ như đang cố khiến bản thân tỉnh táo lại sau cơn choáng váng.

Một đấm này của Sở Ninh Dực cơ hồ muốn lấy cả cái mạng nhỏ của gã, nhưng gã cũng đâu thể chết thật được.

“Sở tổng một tay che trời ở cái thành phố A này đang muốn giết người đấy sao?” Gã đàn ông nọ khạc ra một ngụm máu đục ngầu, giọng nói run run.

Sở Ninh Dực cười khẩy một cái rồi đứng thẳng dậy liếc nhìn gã ta: “Xương cũng cứng thật, xem ra không phải phóng viên bình thường đâu nhỉ.” Nói rồi ánh mắt của anh lập tức nhìn thẳng vào chiếc máy ảnh đang vứt chỏng chơ trên mặt đất.

Người của Sở Ninh Dực lập tức hiểu ý, bước nhanh tới nhặt cái máy ánh đã rơi vỡ kia lên đưa cho Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực mở kho ảnh ra xem, những tấm ảnh gần đây không có gì khác ngoài Thủy An Lạc.

Bên trong những tấm ảnh đó còn có vài tấm hình Thủy An Lạc đưa Tiểu Bảo Bối xuống lầu tản bộ, cho nên gã đàn ông này không chỉ theo dõi Thủy An Lạc mà còn theo dõi của Tiểu Bảo Bối.

Được, được lắm!

Sở Ninh Dực lập tức xóa hết toàn bộ ảnh trong máy, sau đó nện mạnh cái máy ảnh lên lưng gã.

“AAAAA...”

Tiếng gào rú đau đớn của gã đàn ông vang lên cực kỳ rõ ràng trong đêm tuyết rơi thanh vắng.

Hơn nữa đi kèm với tiếng hét ấy là âm thanh xương của gã vỡ nát.

Sở Ninh Dực khom người xuống bóp lấy cổ của gã: “Sự kiên nhẫn của tao có hạn, là ai bảo mày làm như vậy? Đừng có lôi chuyện phạm pháp ra nói với tao, cả đời này trong tay tao không có gì, chỉ có mạng người là nhiều thôi.”

Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Sở Ninh Dực còn lạnh hơn cả những bông tuyết đang bay toán loạn trong không gian kia.

Tám người đứng sau lưng anh lập tức tự động lui về sau, đây chính là dấu hiệu nổi giận của lão đại.

Gã đàn ông kia trước tiên thì bị Sở Ninh Dực đấm cho chấn động não, giờ sống lưng lại bị Sở Ninh Dực đập gãy, đau đớn đến thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.

Tất nhiên Sở Ninh Dực cũng nhìn ra được gã đàn ông này không phải phóng viên bình thường. Anh ra tay nặng như vậy mục đích chính cũng là để xem rốt cuộc gã đàn ông này là loại người gì.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể chịu nổi nỗi đau đớn này, nhưng gã đàn ông này giờ vẫn không chịu mở miệng ho he lấy một lời.

“Xem ra mày vẫn chưa chịu nói có đúng không?” Sở Ninh Dực nhìn gã đàn ông vẫn đang giữ im lặng, chộp lấy gã vứt hất ngược xuống nền tuyết.

Gã đàn ông bị đụng đến vết thương hừ một tiếng, đôi môi của ông ta không không chế được mà run lên, hai tay bấu chặt vào nền đất. Trừ cảm giác đau đớn khi gãy xương ra thì gã hoàn toàn không cảm thấy lạnh một chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui