Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Bạch Dạ Hàn khẽ gật đầu, không để ý chuyện mình vừa bị An Phong Dương đá chút nào.

"Nếu ngay từ đầu 30% số cổ phần kia vẫn còn nằm trong tay Thủy An Lạc thì cậu cứ bán thân là xong, nhưng giờ thì tôi có thể nói là hoàn toàn không cần thiết nữa rồi. Nghe nói Thủy Mặc Vẫn đã ký rồi, 30% cổ phần kia đều đã để cho Thủy An Kiều cả. Nói cách khác Thủy An Lạc giờ chẳng có chút giá trị gì nữa rồi."

"Cậu còn nói linh tinh là tôi đập cậu thật đấy." An Phong Dương nổi cáu nói, gương mặt xinh đẹp của anh đã hiện lên vài phần dữ tợn.

"Tôi nói chứ An Tam, cậu kích động cái gì vậy, Bạch Nhị nói cũng có sai đâu. Cái con nhóc Thủy An Lạc kia mà xứng với Sở Đại á, cậu đang đùa chắc?" Phong Phong giờ xem như đã kết thù với Thủy An Lạc nên anh ta chẳng có hảo cảm gì với cô cả.

"Biến!" An Phong Dương ngoảnh lại chửi một câu.

"Tôi nói cho các cậu biết, Thủy An Lạc là em gái tôi, sau này các cậu nhớ lễ độ với con bé một chút."

"Cái này tạm thời bỏ đi, nếu Thủy Mặc Vân đã mờ mắt vậy cứ để ông ta tự chịu đựng quả báo của mình vậy." Sở Ninh Dực không giải thích vấn đề của Thủy An Lạc mà nói thẳng vậy luôn. Nếu Thủy Mặc Vân không động tới chỗ cổ phần kia của Thủy An Lạc, có lẽ anh sẽ cứu ông ta một mạng. Tiếc là Thủy Mặc Vân già quá nên lẩm cẩm, anh cũng chẳng nhất thiết phải cứu nữa.

"Thế cậu định nhìn Thủy Mặc Vân cứ thế mà chết đấy à?" Bạch Dạ Hàn lắc lắc ly rượu trong tay nói.

"Cũng phải, chỉ cần cậu đứng im nhìn Thủy Mặc Vân chết, sau này muốn dứt cái con bé Thủy An Lạc kia ra cũng sẽ dễ dàng hơn."

Sở Ninh Dực đặt văn kiện xuống, đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm rồi thờ ơ nói: "Sau này đối xử với chị dâu các cậu tốt một chút."

"Phụt!!!"

Bạch Dạ Hàn và cả Phong Phong đều phun hết cả rượu ra, mở to mắt nhìn Sở Ninh Dực như thể đang nói: Cậu không nói lộn đấy chứ!

Sở Ninh Dực chán ghét chuyển bánh xe lăn lùi lại phía sau, sau đó lại bình tĩnh cầm ly rượu lên nhâm nhi.

***

Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác của quán bar, khóe miệng An Giai Tuệ khẽ cong lên, chỉ cần Sở Ninh Dực không tham dự vào chuyện này, chỉ cần trước lúc Thủy Mặc Vân chết bà ta có thể khiến cái di chúc kia có hiệu lực, vậy Sở Ninh Dực sẽ không thể làm gì bà ta được nữa.

An Giai Tuệ cất chiếc bút ghi âm trong tay đi, có cái này rồi, bà ta còn sợ không đả kích được Thủy An Lạc sao? Chỉ cần Thủy Mặc Vân xảy ra chuyện và Thủy An Lạc nghe thấy cái này, như vậy cũng đồng nghĩa với việc Sở Ninh Dực không thoát được có liên quan với vụ này, có con thì đã sao chứ?

"An tổng." Người đàn ông trong góc tường thu thiết bị nghe lén lại rồi đi tới, giống như đang đòi được thưởng.

An Giai Tuệ lấy một khoản tiền trong túi ra: "Nhớ lấy, sau này bọn họ còn tới đây thì đều thu âm hết lại cho tôi."

"Vâng, vâng, An tổng yên tâm." Gã kia cười một cách thô bỉ nhận lấy tiền rồi cất đi.

"Chỉ là An tổng này, bà cũng biết đấy, Sở tổng là người hô mưa gọi gió của cái thành phố A này, thế nên...." Gã nói rồi lại vân vê tay mình.

An Giai Tuệ biết gã muốn đòi thêm tiền liền âm thầm chửi trong bụng một trận, nhưng bà ta vẫn phải lấy ví của mình ra và đưa hết toàn bộ số tiền trong đó cho gã: "Chỗ này đủ rồi chứ."

"Tất nhiên." Gã kia tham lam cất hết tiền đi, sau đó hào phóng nhường đường.

Ánh mắt gã gắn thiết bị thu âm cứ nhìn theo bóng người đi khuất của An Giai Tuệ rồi lại sờ sờ cằm, không biết gã đang nghĩ cái gì.

An Giai Tuệ ra đến bên ngoài liền bắt đầu phỉ nhổ. Cái tên kia dám dùng ánh mắt tục tĩu để nhìn bà ta. Hiện tại bà ta chỉ có thể nhịn nhưng đợi đến khi nào xong việc bà ta nhất định sẽ xử lý gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui