Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Lúc Sở Ninh Dực trở về thì đèn trong phòng Thủy An Lạc vẫn sáng trưng. Anh lết một chân lên lầu. Chú Sở cũng mang xe lăn đi lên rồi đặt xuống. Sở Ninh Dực ngồi xuống vỗ vỗ nhẹ cái chân lại bắt đầu đau ê ẩm của mình: "Chú Sở, chú về đi, sáng sớm ngày mai rồi lại tới."

Chú Sở gật đầu rồi quay người rời đi.

Sở Ninh Dực điều khiển xe lăn đi tới trước của phòng Thủy An Lạc. Cánh cửa không được khép kín lại vừa hay có thể khiến anh nhìn rõ mọi thứ trong phòng.

Thủy An Lạc đang ngồi trên thảm trải sàn, trên giường thì vứt lung tung một đống giấy tờ ghi chép. Một tay của cô đang vươn ra lắc lắc chiếc nôi có cậu con trai đang cứng đầu nhất quyết không chịu đi ngủ. Một tay thì cầm bút ghi ghi chép chép gì đó, di động đặt trước mặt đang bật cuộc gọi video.

"Nhưng chỗ mạch máu này của tim không phải nên dịch sang một bên sao?" Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.

"Theo lý thuyết thì là vậy, nhưng nhiều khi dịch qua một bên không phải là cách tốt nhất để bảo vệ trái tim. Trong trang thứ bảy anh có ghi lại cho em đấy, em lật lại xem kỹ đi là thấy." Phía bên kia webcam, Mặc Lộ Túc bưng ly cafe ngồi trên ban công nhẹ nhàng nói.

"À à ~" Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay lật lật quyển sổ ghi chép của Mặc Lộ Túc, lật đến trang thứ bảy thì quả nhiên nhìn thấy được dòng chữ mình cần. Thủy An Lạc cười trừ một cái, đúng là do cô không để ý kỹ thật.

Từ đầu đến cuối, Sở Ninh Dực vẫn ngồi ngoài cửa nhìn người trong phòng. Nếu bình thường cô cứ chăm chỉ học hành như vậy thì làm gì đến mức phải học lại đâu, hay là do người bên kia là Mặc Lộ Túc nên cô mới nghiêm túc như vậy?

Bàn tay Sở Ninh Dực đặt trên xe lăn hơi siết chặt, đột nhiên anh cảm thấy sự tồn tại của con người tên Mặc Lộ Túc này thật khiến người ta khó chịu.

"Khụ..."

Sở Ninh Dực ho khan ra hiệu.

Thủy An Lạc đang bận ghi ghi chép chép, Tiểu Bảo Bối ở trong nôi không được ai ngó ngàng tới nên đã khóc toáng lên.

Thủy An Lạc quay đầu lại thấy Sở Ninh Dực thì không khác gì như trông thấy cứu tinh. Cô vội vội vàng vàng bò dậy: "Anh chờ em một chút, Sở Ninh Dực về rồi! Để em đưa Tiểu Bảo Bối qua cho anh ấy trông hộ đã."

Thủy An Lạc vừa nói vừa nhanh chóng bế Tiểu Bảo Bối lên, sau đó phi đến bên cạnh Sở Ninh Dực đặt bé con ngồi lên đùi anh: "Làm ơn, làm ơn nhé, tôi đang bận chút việc."

Sở Ninh Dực nhìn bé con đang ngồi trên đùi mình. Tiểu Bảo Bối cũng ngơ ngác nhìn ba mình. Dường như nhóc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra mà đã bị ném cho ba rồi.

Thủy An Lạc lại ngồi xuống đất tiếp tục ghi chép: "Anh, anh nói tiếp đi ạ."

Mặc Lộ Túc khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, đến bao giờ cô mới có thể đối xử với anh giống như với người kia, muốn làm gì sẽ làm cái đó đây.

"Anh à?" Thủy An Lạc thấy Mặc Lộ Túc mãi không lên tiếng nên đành gọi một tiếng.

Mặc Lộ Túc hoàn hồn lại rồi mỉm cười nói tiếp: "Không có gì, vừa nãy nói đến đâu rồi?"

"Dịch mạch máu qua một bên." Thủy An Lạc chăm chú nhắc lại, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của ai đó đứng ngoài cửa đã tối sầm.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của ba mình. Cái tay bé xíu kia quơ quơ trước mặt Sở Ninh Dực như thể đang kéo lại sự chú ý của anh. Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang cười nịnh nọt với mình rồi nắm lấy cái tay nhỏ của nó. Anh không hiểu mình đang kiên trì cái gì, tại sao cứ nhất quyết phải theo đuổi cô gái này?

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi xoay bánh xe rời đi. Anh không muốn nghe cô trò chuyện với người đàn ông khác. Mà lá gan của Thủy An Lạc cũng lớn lắm, cô lại thách thức sự nhẫn nại của anh thêm một lần nữa rồi.

"Lạc Lạc, Sở Ninh Dực đối xử với em có tốt không?" Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Cũng được, anh ta thích Tiểu Bảo Bối." Thủy An Lạc thản nhiên nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sổ ghi chép của mình. Nhưng ngay một giây sau đó, cô bỗng cảm thấy có gì đó bất thường nên liền ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc: "Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui