Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tiểu Bảo Bối thành công giữ được mẹ ở nhà, phải gọi là sung sướng vô cùng, thân hình bé xíu cứ xoay tới xoay lui quanh mẹ mình, bộ dạng tít mắt toe toét kia khiến người ta muốn trách mắng cũng không nỡ.

“Thiếu phu nhân, tôi ra ngoài mua thức ăn, lát nữa sẽ về.” Thím Vu mở miệng nói.

“Vâng.” Thủy An Lạc mở miệng đáp, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, “Bai bai bà đi nào.”

“Be be~” Tiểu Bảo Bối vung bàn tay nhỏ xíu lên, vô cùng sung sướng tạm biệt thím Vu, bởi vì thằng nhóc này biết, bà đi thì mẹ sẽ không đi nữa.

Thím Vu mỉm cười đi ra ngoài, còn lẩm bẩm, thằng nhóc này còn bé mà đã tinh ranh quá.

“Tiểu Bảo Bối, mình nói thì phải nói cho rõ ràng, là bai bai, không phải là be be.” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con mình, kiên nhẫn dạy bảo.

“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối vặn mình trốn trong lòng mẹ, không để mẹ tiếp tục nói mình nữa.

Thủy An Lạc ôm nhóc ngồi xuống, sau đó cho cu cậu tập đi. Tiểu Bảo Bối mới đi được vài bước, hiện giờ đang học xoay người.

Qua một thời gian nữa, Tiểu Bảo Bối sẽ tròn một tuổi, Thủy An Lạc nghĩ, có lẽ nên để Tiểu Bảo Bối chọn đồ vật đoán tương lai rồi.

“Mười giờ sáng này, bệnh viện Sở Thị xảy ra một vụ tấn công bác sĩ, đã có hai bác sĩ thiệt mạng.”

Thủy An Lạc vốn đang cúi đầu chơi với con trai, nghe thấy câu này liền ngẩng đầu nhìn về phía bản tin, bên trên là khung cảnh của bệnh viện Sở Thị, có một đám đông đang vây xung quanh.

Tấn công?

Thủy An Lạc đỡ lấy con trai, không kìm được ôm chặt lấy cậu bé, cô ấy mới chỉ không đến bệnh viện một ngày thôi mà.

“Reng...”

Điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên khiến Thủy An Lạc run bắn người.

Điện thoại bàn, đối với cô và Sở Ninh Dực mà nói, căn bản chỉ là thứ để trang trí, chỉ để thím Vu liên hệ với bên nhà kia.

Chẳng lẽ là điện thoại từ nhà mẹ chồng cô?

Thủy An Lạc nghĩ vậy bèn vươn tay nhấc máy.

“A lô...”

“Đúng là ngoài ý muốn, mày lại không đến bệnh viện.”

Bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn, Thủy An Lạc hất ống nghe xuống, nhịp tim trong nháy mắt vọt lên. Cô quay đầu lại, trên màn hình tivi vẫn là hiện trường vụ gây rối ở bệnh viện.

Cho nên, lần tấn công này là cố tình nhắm vào cô?

Thủy An Lạc suy nghĩ, cố gắng ổn định tâm trạng của mình, sau đó cẩn thận cầm điện thoại lên.

“Ông là ai?” Thủy An Lạc trầm giọng hỏi.

“Tao nghĩ, ba mày biết tao là ai đấy.” Đầu dây bên kia tiếp tục mở miệng, “Bảo với ba mày, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi.”

Thủy An Lạc siết chặt ống nghe trong tay, “Cảm ơn ông đã cho tôi biết, chuyện năm đó không hề liên quan gì đến ba tôi.” Thủy An Lạc nói xong liền cúp thẳng điện thoại.

Tiểu Bảo Bối tò mò nhìn mẹ mình đang thở hổn hển, vươn bàn tay nhỏ nhắn lau mồ hôi cho mẹ mình.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn con trai, ôm chặt lấy cậu bé, nếu như không phải hôm nay thằng bé quấy khóc không cho cô ra khỏi nhà, có khi trong số những người bị thiệt mạng kia sẽ có cô.

Nếu như chuyện năm đó thực sự do ba cô làm, căn bản sẽ không có kẻ nào lại đi đe dọa cô như vậy.

Thủy An Lạc cầm lấy di động của mình, tìm được số điện thoại của ba, nhấn nút gọi, nhưng bấm vài lần đều tắt máy.

Thủy An Lạc ngẫm nghĩ rồi soạn thẳng một tin nhắn, cô không biết ba có thể đọc được hay không, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Thủy An Lạc đang soạn tin nhắn thì di động đột nhiên vang lên, Thủy An Lạc theo bản năng giật mình một cái, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình mới nghe điện thoại: “Alô...”

“Em còn ở nhà không?” Giọng nói gấp gáp của Sở Ninh Dực từ điện thoại vọng ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui