Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Trong phòng chỉ còn lại Thủy An Lạc và Lý Tử, Sở Ninh Dực đứng chờ ngoài cửa.

Thủy An Lạc cúi đầu xin lỗi với Lý Tử: “Sư phụ, xin lỗi anh!”

Lý Tử mỉm cười: “So với tay chân bị gãy của bọn họ thì anh cũng gọi là vết thương nhỏ thôi.”

Thủy An Lạc cười gượng.

“Nhưng sau chuyện này anh nghĩ tạm thời em không thể tới bệnh viện được rồi.” Lý Tử lý trí nói.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, cô biết đây là chuyện tất nhiên.

“Thế nên lần này không phải là em khiến anh bị đuổi, mà là anh khiến em bị đì đó!” Lý Tử cười nói.

Thủy An Lạc nhìn anh cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thế thì em phải cảm ơn sư phụ rồi!” Thủy An Lạc nói xong liền cầm lấy báo cáo pháp y vẫn đặt trên bàn lên: “Có điều vụ kiện này em vẫn phải theo!”

Lý Tử gật đầu: “Anh ủng hộ em!”

“Cảm ơn sư phụ!” Đồ đạc của Thủy An Lạc cũng không nhiều, cho nên cô chỉ mang tập báo cáo này đi.

Lúc Thủy An Lạc ra ngoài, Sở Ninh Dực đứng chờ ngoài cửa cũng sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

“Nói gì mà nhiều thế hả?”

Thủy An Lạc cầm báo cáo, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang không vui nhà mình: “Anh tìm hộ em một luật sư đáng tin đi.”

“Luật sư?” Sở Ninh Dực đưa cô đi, cau mày nói.

Thủy An Lạc gật đầu: “Em đã bảo chuyện trong bệnh viện để em lo mà!” Thủy An Lạc vừa nói vừa quơ quơ tập tài liệu trong tay mình: “Báo cáo pháp y của Lương Khiêm này, em muốn kiện ba mẹ của thằng bé!”

Sở Ninh Dực thoáng khựng lại: “Nguyên nhân.”

Thủy An Lạc đi tới cạnh lan can rồi tựa vào đó nhìn Sở Ninh Dực: “Đây là lần thứ hai rồi, mạng của thằng bé vốn đã được kéo từ bờ sinh tử về, nhưng cuối cùng vẫn bị ba mẹ nó hại chết!”

“Em muốn giết gà dọa khỉ à.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đi tới cạnh cô. Hai tay của anh chống lên lan can, vây cô vào vòng tay của mình.

“Em muốn để cho người khác biết, tốt nhất là nên kiềm chế tính khí của mình lại, đừng để con cái chết trong tay mình. Tất nhiên, em cũng chẳng vĩ đại được đến thế.” Thủy An Lạc nhún vai nói.

Sở Ninh Dực tì trán mình vào bả vai cô, khẽ bật cười thành tiếng.

“Em không muốn bị người khác nói rằng anh dùng đặc quyền giúp em đè mọi chuyện xuống. Em nghĩ, không có bất cứ điều gì có thể có sức thuyết phục hơn việc công khai thẩm tra. Chuyện này vốn cũng chẳng phải là lỗi của anh, nhưng vì mối quan hệ giữa em và anh, nếu quá cứng nhắc khẽ khiến anh cõng thêm cái tội xem mạng người như cỏ rác, như vậy là không công bằng!” Thủy An Lạc khẽ nói.

“Công bằng?” Sở Ninh Dực phụt cười: “Đồ ngốc, đã có phân chia giai cấp thì trong tư tưởng đã chẳng có cái gì gọi là công bằng nữa rồi. Bản báo cáo của em dù có đưa đến tòa án cũng có thể bị người ta nói là làm giả, bởi vị bọn họ cho rằng anh có khả năng làm giả nó, như thế thì thật cũng là giả vậy nên công bằng cứ ở trong lòng mình là được rồi.”

Tiếng nói của Sở Ninh Dực rất trầm thấp, nhưng mà nghe vào tai Thủy An Lạc lại rất có sức nặng.

Là anh đã dạy cô, số mệnh là thứ mà người có khả năng có thể nắm được trong tay. Còn hiện tại anh lại một lần nữa dạy cô rằng cái gọi là công bằng không phải ở trong lòng của người khác, mà là ở trong lòng của chính bản thân mình.

“Nhưng có thế nào thì em vẫn cứ phải kiện, mặc kệ mọi người có nghĩ thế nào thì em cũng phải để những người khác biết rõ sự thật!” Thủy An Lạc nói một cách nghiêm túc.

Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thủy An Lạc liền từ từ lùi lại một bước, cứ như thế nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.

“Không cần anh nhúng tay vào sao?”

“Anh còn có việc quan trọng hơn còn gì? Ví dụ như kẻ lần này trắng trợn lắp camera theo dõi em kìa! Cho nên chuyện này cứ để em làm đi!” Thủy An Lạc biết, anh nói câu kia là đã đồng ý với cách làm của cô rồi.

Chuyện kiện tụng này tự cô làm là được.

Còn chuyện người dùng cô để uy hiếp thì cứ giao cho Sở Ninh Dực.

Cô cũng không tin là cả thành phố A này ngoài Bạch Dạ Hàn ra thì không còn luật sư nào khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui