Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Hắc Long cọ cọ lên chân Sở Ninh Dực. Anh cúi đầu, đưa tay xoa đầu nó

Tiểu Bảo Bối ngậm lấy bình sữa của mình, cười khúc khích nhìn mẹ.

Thủy An Lạc tì trán lên trán nhóc, muốn giật bình sữa ra để trêu cu cậu, nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn ôm rất chặt.

Thủy An Lạc vừa bế Tiểu Bảo Bối ra, chuông cửa đã vang lên.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, Hắc Long cũng ngẩng đầu theo, nhưng nó chỉ khịt mũi mấy cái rồi lại ngoan ngoãn gục đầu xuống.

Thủy An Lạc vẫn quan sát động tĩnh của Hắc Long, thấy nó như vậy chỉ muốn thốt lên, chó nghiệp vụ quả đúng là thần thánh.

Lần này, vừa hay thím Vu vừa ở trong bếp ra nên đi mở cửa luôn.

Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn người vừa bước vào, Cố Thanh Trần, đúng là kiểu gì cũng không tránh được.

Cố Thanh Trần vừa bước vào, vốn định nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy Sở Ninh Dực đang bế Tiểu Bảo Bối, cô liền ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Mới năm giờ chiều, vẫn đang trong giờ làm việc mà ông anh họ nhà cô đã về nhà rồi à?

“Cố tiểu thư, mau vào nhà đi.” Thím Vu mở miệng cười nói.

Thủy An Lạc nghĩ, anh Sở nhà cô về thật đúng lúc.

Cố Thanh Trần bước vào xong liền nhìn thẳng về phía Sở Ninh Dực: “Em nói chứ, anh bỏ việc chạy về nhà thế này là sợ em bắt nạt vợ anh đấy à?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Biết thế là tốt.”

Cố Thanh Trần: “...”

Ông anh họ nhà cô đúng là không bao giờ biết... xấu hổ là gì!

“Em chỉ muốn hỏi chuyện của Lý Tử là thế nào thôi?” Cố Thanh Trần nhìn Thủy An Lạc nói.

Thủy An Lạc thở dài một cái, cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, giống như đang hỏi chuyện này có thể nói ra không?

Sở Ninh Dực thản nhiên liếc cô một cái. Thủy An Lạc hiểu rõ, gật đầu, nắm được nội dung chính mà Sở tổng muốn chỉ ra, kéo Cố Thanh Trần ngồi xuống, “Chuyện này thực ra là thế này...”

Thủy An Lạc tằng tằng kể lại toàn bộ câu chuyện một lượt, nhấn mạnh vào chuyện Viên Giai Di, nhất định phải nói rõ ràng chi tiết này, bởi vì Cố Thanh Trần cũng oán hận Viên Giai Di.

Thủy An Lạc nói xong, Sở Ninh Dực dùng ánh mắt tán thưởng nhìn vợ mình, khái quát ý chính rất tốt.

“Viên Giai Di?”

Quả nhiên, Cố Thanh Trần liền bắt được ba chữ trọng điểm... Viên Giai Di.

“Đúng vậy đó, chẳng lẽ tôi lại lừa cô à?” Thủy An Lạc mở miệng nói, “Hôm qua cô ta còn tới đây đe dọa tôi nữa cơ. Thím Vu cũng biết chuyện đấy.”

Cố Thanh Trần ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang đứng trước mặt mình, “Được lắm, nhóc con nhà cô thông minh ra rồi đấy.”

Thủy An Lạc cười khúc khích.

“Hừ, vừa mới khen được một câu.” Cố Thanh Trần mở miệng nói, “Viên Giai Di đang ở đâu?”

“Không biết, cô ta chỉ đến đây ngày hôm qua thôi.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật, “Hơn nữa hiện giờ tôi không tìm được luật sư. Bởi vì cô ta đã mời được một tên luật sư lưu manh rồi.”

“Bạch Dạ Hàn đâu?” Cố Thanh Trần nhíu mày hỏi, nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối đã uống sạch sữa, ôm cậu nhóc đứng dậy vào bếp, bỏ bình sữa xuống.

“Anh ta có mâu thuẫn với tôi, sáng nay vừa mới từ chối tôi rồi.” Thủy An Lạc nói xong, ngồi xuống phía đối diện Cố Thanh Trần.

Cố Thanh Trần quay lại nhìn người đàn ông đang ở trong phòng bếp, “Lão Đại nhờ cũng không được à?”

“Anh Sở vừa mới quần nhau một trận với anh ta mấy hôm trước xong.” Thủy An Lạc tiếp tục bất đắc dĩ nói.

Cố Thanh Trần nhíu mày, cái ánh mắt nhìn cô rõ ràng là đang nói: Lại là vì cô chứ gì!

Thủy An Lạc cô vô tội mà, nhưng cô vẫn giữ im lặng.

“Chẳng lẽ không có...”

“Lạc Lạc, có phải anh em vừa mới về nước đúng không?” Sở Ninh Dực tựa ở cửa phòng bếp thản nhiên nói.

Thủy An Lạc quay đầu lại, chớp mắt nhìn Sở tổng, ngay sau đó mắt liền sáng lên, tỏ ý đã bắt được ý tứ sâu xa của Sở tổng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui