Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Nhưng mặc kệ đây có phải ưu điểm hay không, Thủy An Lạc vẫn phải bất chấp.

Có điều lúc ra ngoài, Thủy An Lạc không chịu nổi nữa phải hỏi Sở tổng một câu: “Thấp nhất là nghiên cứu sinh của Harvard, thế cao nhất thì sao?”

Bởi vì trong ấn tượng của Thủy An Lạc, Harvard đã là một ngôi trường đại học ngoài tầm với lắm rồi.

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn thấy sự khinh bỉ trắng trợn từ trong ánh mắt của Sở tổng.

Cô và Sở tổng, không phải người ở cùng một thế giới.

Khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực xuất hiện, hội trường vốn đang ồn ã lập tức yên tĩnh trở lại.

Thủy An Lạc nghĩ, đây chính là nguyên nhân mà Sở Ninh Dực xuất hiện không báo trước.

Cô liếc nhìn xung quanh, rốt cuộc có bao nhiêu bàn cô cũng không đếm nổi, cô chỉ cần đi theo Sở Ninh Dực ngồi ở bàn đầu tiên là được rồi.

Số người ngồi ở bàn đầu cũng không nhiều lắm. Sở Ninh Dực giới thiệu một lượt cho cô làm quen.

Bốn vị Phó tổng, hai Quản lý cấp cao, còn lại là vợ của họ.

Sở Ninh Dực giới thiệu cặn kẽ như vậy là để chứng tỏ thân phận của Thủy An Lạc với người khác.

Đương nhiên cho dù anh không làm như vậy thì mọi người cũng biết. Dù sao, màn cầu hôn của Sở tổng đến giờ mọi người vẫn còn nhớ như in mà.

Ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung hết về phía Thủy An Lạc. Có thể bước vào buổi tiệc hằng năm của Sở Thị này đều là những nhân vật cấp bậc lãnh đạo. Xung quanh còn có những căn phòng nhỏ dùng cho việc tổ chức những cuộc họp thường niên của riêng các phòng ban.

Nói chung, toàn bộ khách sạn Sở Thị tối nay chỉ dùng để phục vụ cho cuộc họp mặt thường niên của Sở Thị thôi.

Thủy An Lạc yên lặng tính toán, vậy là trên dưới cũng phải mấy nghìn người.

“Đây là lần đầu tiên Sở tổng đưa phu nhân đến tham gia tiệc thường niên đấy nhỉ.” Vị Phó tổng giám đốc ngồi bên cạnh mở lời.

Sở Ninh Dực dắt Thủy An Lạc ngồi xuống, thản nhiên nói, “Hai năm trước, cô ấy vẫn còn nhỏ.”

Ý tứ của câu này rất rõ ràng, cả cái hội trường này, trừ con tôi ra thì người nhỏ tuổi nhất chính là vợ tôi.

“Nghe nói phu nhân còn chưa tốt nghiệp, đám người chúng tôi đúng là đã già quá rồi.” Phó tổng giám đốc số hai lớn tiếng cười nói.

Thủy An Lạc vẫn giữ nguyên nụ cười, Sở tổng bảo, nói ít cười nhiều thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba mình nhìn quanh một vòng, không hề thấy khiếp sợ gì hết.

Sau khi dẫn chương trình nói xong, người đầu tiên phải phát biểu chính là Sở Ninh Dực. Lúc Thủy An Lạc định đón lấy Tiểu Bảo Bối lại bị Sở Ninh Dực cự tuyệt: “Anh đưa con theo.”

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng à, Tiểu Thái tử của chúng ta còn chưa được một tuổi mà, anh làm gì vậy hả?

Sở Ninh Dực đi rồi, người phụ nữ ngồi bên cạnh vị Phó tổng số một liền mở miệng, “Dạo trước có không ít tin tức về Sở phu nhân nhỉ?”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn qua, tuổi tác của vị Phó tổng đang kéo tay cô ta chắc cũng trên dưới năm mươi, nhưng cô gái kia thì cũng chỉ lớn hơn Thủy An Lạc một chút mà thôi.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.”

Phó tổng số một vội vàng cười cười hùa theo: “Phu nhân cũng làm nhiều việc tốt mà, trận bệnh dịch vừa qua nếu không nhờ có phu nhân, chắc người xui xẻo đã là chúng tôi rồi. Còn cả vụ gây rối ở bệnh viện lần trước nữa, phu nhân chọn cách sử dụng luật pháp, đó chính là tấm gương cho mọi người noi theo.”

Phu nhân số một có vẻ không vui, phẫn hận trừng mắt nhìn ông chồng nịnh nọt của mình.

Phu nhân số hai thấy vậy, mỉm cười nói: “Phu nhân định ở nhà giúp chồng dạy con à? Nếu theo ngành Y mà không lên được nghiên cứu sinh thì khó nói lắm.”

Lời này, nghe thì giống như đang muốn tốt cho Thủy An Lạc đấy!

Cô nhẹ nhàng chạm vuốt ve chiếc ly trong tay, ý cười nơi khóe miệng vẫn không hề thay đổi, từ tốn nói: “Không thi nữa, tôi không đủ khả năng.”

Những người này có ý gì, cô hiểu cả.

“Vậy cũng đúng, có Sở tổng đây rồi, hơn nữa phu nhân đã sinh cho Sở tông một Tiểu Thái tử xuất sắc như vậy, đời này còn gì phải lo nghĩ nữa.” Phu nhân số ba cười nhạt một tiếng mở miệng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui