Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Nếu đã gửi tiền thì coi như giữa họ đã hoàn toàn chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa.

Thật tốt quá!

Thế nhưng tại sao suốt cả ngày dài chỉ cần anh ta nhắm mắt lại thì người xuất hiện không phải là Kỳ Nhu mà lại là cô gái ấy?

Phong Phong mở ngắn kéo lấy ra một tấm hình cũ. Trong hình là Kỳ Nhu đang dịu dàng tựa vào lồng ngực anh ta. Rõ ràng là một cô gái dịu dàng đến vậy mà lại chọn trường cảnh sát, vì anh ta mà chọn vào trường cảnh sát.

Thế nên làm sao mà anh ta có thể phản bội lại cô được đây?

Phong Phong nhẹ nhàng áp tấm hình vào lồng ngực mình, dường như muốn xoa dịu trái tim đang đau đớn vì bị xé nát của mình.

Trung tâm thương mại tấp nập người đến người đi. Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn giúp Tiểu Bảo Bối chọn quần áo xong lại giúp Mân Hinh chọn vài bộ cho con gái, chờ Tết tụ tập thì mang tới tặng.

Kiều Nhã Nguyễn cố tình giành trả tiền, Thủy An Lạc cũng không phản đối, bởi vì cô biết Kiều Nhã Nguyễn đang nghĩ cái gì. Nếu không để cô trả tiền thì Thủy An Lạc biết bạn mình sẽ mãi không yên lòng.

Mua quần áo xong xuôi, Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn trở về. Nhưng lúc Thủy An Lạc lên xe liếc qua kính chiếu hậu thì liền sững ra. Lúc Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn lại thì cô nhanh chóng mở cửa rồi leo lên xe.

“Mày vừa thấy cái gì đấy?” Kiều Nhã Nguyễn vừa khởi động xe vừa hỏi.

“Không có gì!” Thủy An Lạc nói rồi ôm lấy Tiểu Bảo Bối đã hơi díp mắt lại: “Tết mày không qua nhà Anh Xinh Trai thật à? Mày còn chưa gặp Tiểu Miên Miên cơ mà?”

“Không đi, tao với bọn họ cũng chẳng thân lắm.” Kiều Nhã Nguyễn hời hợt nói.

“Được rồi, để tao giúp mày mang quần áo qua đó vậy.” Thủy An Lạc có chút bất đắc dĩ nói. Nếu như không phải vì Phong Phong chắc chắn sẽ tới đó thì kiểu gì cô cũng lôi Kiều Nhã Nguyễn đi bằng được.

“Mày về nhà ăn hay bọn mình đi ăn ở ngoài đây?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi.

“Về nhà đi, Tiểu Bảo Bối buồn ngủ rồi.” Thủy An Lạc khẽ vỗ về Tiểu Bảo Bối rồi nói.

Kiều Nhã Nguyễn không phản đối, cô cho xe chuyển hướng.

Thủy An Lạc ngồi phía sau ôm Tiểu Bảo Bối, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn chăm chăm vào chiếc xe một mực bám theo phía sau.

Thủy An Lạc vô thức ôm chặt lấy Tiểu Bảo Bối trong lòng rồi cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán của nhóc.

“Chuyện bảo vệ đồ án của mày thế nào rồi?” Thủy An Lạc ngẩng đầu hỏi.

“Sắp xong rồi.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời, nhưng trong đầu cô còn đang mải nghĩ về chuyện khác.

“Mày biết chuyện trường chúng ta chiêu binh không? Hai ngày trước khi thi thì tao có nghe về vụ đó!" Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối đã ngủ liền cẩn thận nói nhỏ lại.

“Lúc trước nghe thấy, cơ mà nghe nói lần này là chiêu mộ quy mô lớn luôn.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời, sau đó lại nói tiếp: “Cái người tên Sư Hạ Dương lần trước ấy, anh ta là người phụ trách trường chúng ta đấy!”

Sư... Hạ Dương!

Thật sự cô không thích cái người này chút nào.

Kiều Nhã Nguyễn về cùng Thủy An Lạc, ở lại đến năm giờ mới về.

Tiểu Bảo Bối tỉnh ngủ lại bắt đầu quậy phá khiến Thủy An Lạc có dọn cũng dọn không kịp.

Lúc Sở Ninh Dực tan làm thì lại cho xe đi ngang qua Thủy gia lần nữa, mọi thứ vẫn không có gì khác thường cả.

“Tài liệu tôi bảo chú giao cho Lưu tổng lần trước đã đưa chưa?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.

Chú Sở khẽ gật đầu: “Vâng, đưa rồi!”

Sở Ninh Dực bóp bóp trán của mình rồi giơ tay lên ra hiệu để chú Sở cho xe chạy. Tài liệu đã gửi qua, nhớ đến những món quà mới nhận được gần đây khiến anh lại nghĩ không biết năm đó rốt cuộc Thủy Mặc Vân đã làm gì?

“Thiếu gia, phía trước là xe của Bạch Nhị thiếu gia.” Chú Sở nhìn chiếc xe đang chặn lại lối đi liền lên tiếng thông báo.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn chiếc xe chắn ngang phía trước, đôi mắt của anh khẽ nheo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui