Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Em là bác sĩ bị đuổi việc đấy.” Thủy An Lạc lại cúi xuống tiếp tục băng bó vết thương cho anh.

Nói không để ý, tuyệt đối là giả.

Sở Ninh Dực thấy vậy cũng chỉ xoa đầu cô.

“Đừng có cử động, toàn máu đây này.” Thủy An Lạc bắt lấy cổ tay anh, kéo tay anh xuống.

Lúc cô đang cầm máu và bôi thuốc cho anh thì thím Vu mang canh gừng và canh cay lên.

Dạ dày của Sở Ninh Dực không tốt nên một mình Thủy An Lạc chén hết cả bát canh cay to tướng.

Sở Ninh Dực nhìn cô ăn, quay lại nhìn thím Vu: “Thím đi làm thêm mấy món nữa đi.” Cả tối nay cô nhóc này đã ăn gì đâu, chắc cũng đói lắm rồi.

Thím Vu gật đầu rồi lập tức đi nấu ăn.

Thủy An Lạc ăn xong bát canh này mới cảm thấy mình được sống lại.

Sở Ninh Dực ngồi bên giường, lại xử lý vết thương trên chân cô bằng cái tay quấn đầy băng gạc của mình.

“Chúng ta cứ như vợ chồng hoạn nạn ấy nhỉ?” Thủy An Lạc cười tít mắt hỏi.

Tiểu Bảo Bối đang nằm trên giường vặn mình một cái, bỗng tỉnh lại, bĩu môi chực khóc. Thủy An Lạc khẽ vỗ lên cơ thể bé nhỏ của nhóc, sau đó liền đặt nhóc về “ổ” của mình.

Tiểu Bảo Bối được mẹ vỗ về thì không khóc nữa, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Thủy An Lạc đợi cu cậu ngủ say rồi mới buông tay ra.

“Sao con toàn tỉnh giữa đêm thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Không phải trẻ con toàn thế sao.” Thủy An Lạc bĩu môi, cũng không phải là tỉnh, chỉ là không thể ngủ liền một mạch tới sáng thôi, thỉnh thoảng sẽ bị tỉnh xong quấy, nhưng vỗ một lúc là lại ngủ.

Sở tổng hừ một cái. Từ sau khi Tiểu Bảo Bối trở về, anh thật sự chưa có đêm nào được ngủ liền giấc cả, kêu là ngủ một mạch tới sáng thì chỉ có Tiểu Bảo Bối nửa đêm tỉnh dậy quấy vài lần, được vỗ vỗ rồi lại ngủ tiếp thôi.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang nắm tay tròn vo ngủ ngon lành. Cô cúi xuống hôn lên má nhóc một cái: “Con bị ba con ghét rồi kìa.”

Vết thương trên chân cô được anh xử lý cẩn thận, khả năng mấy ngày tới là cô không thể đi đứng được nữa rồi. Mấy cái bọc nước trên chân giờ bị rách hết ra, có chỗ còn bị nhiễm trùng nữa.

Thím Vu làm vài món đơn giản, lúc bê lên vẫn còn càm ràm về hai vị tổ tông nhà mình, chẳng khiến bà yên tâm một chút nào.

Lúc Sở Ninh Dực định nói gì đó, Thủy An Lạc liền tóm lấy tay anh, cười nói: “Thím Vu, bọn cháu không sao đâu, thím mau đi nghỉ đi ạ.”

Thím Vu cũng biết mình nhiều lời nên dặn hai người để bát đũa đó mai bà dọn rồi liền ra ngoài.

Thủy An Lạc kéo tay Sở Ninh Dực, “Anh sao thế, cảm giác có người quan tâm tốt biết mấy.”

“Đều tại em chiều quen đấy.”

“Anh đừng động đậy.” Trước khi anh kịp cầm đũa lên, Thủy An Lạc cất tiếng. Cô cầm đũa lên đút thức ăn cho anh.

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh chưa bao giờ để tâm tới mấy vết thương nhỏ này cả, nhưng được vợ mình để ý đến thế cũng không tồi.

Khúc mắc cuối cùng giữa Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cuối cùng cũng hoàn toàn được cởi bỏ. Đối với họ mà nói, đây là lần hai người thành thật nhất với nhau.

Hơn nữa, giờ mới là điểm khởi đầu thật sự của hai người.

Vì cả hai còn có chung một kẻ thù cần phải đối mặt.

Nửa đêm, Tiểu Bảo Bối có tỉnh lại mấy lần, nhưng nhanh chóng được mẹ dỗ cho ngủ tiếp, nếu không chắc nhóc sẽ bị daddy nhà mình ném ra ngoài mất.

***

Sáng hôm sau, người đầu tiên tỉnh dậy vẫn là Tiểu Bảo Bối. Cu cậu chớp mắt, như thể đang nghĩ xem mình đang ở đâu.

Nghĩ mãi vẫn không có kết quả gì, thế là lại bĩu môi chực khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui