Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Mỗi người một ngã về tới nhà xong, Tô San Lạc lập tức rũ bỏ hình tượng tổng tài uy thế khiếp người của mình, gấp gáp chạy lên phòng không ngừng gõ cửa quấy rối nàng. Nàng thở dài, lê cái thân xác gầy mòn ra mở cửa, dáng vẻ ảo não chán chườn. Đối diện với y nàng cũng không còn cách nào giấu diếm, hai tay xin hàng, dáng vẻ vô cùng vô tội:

" Được rồi, anh hai, tới đi đêm nay em chơi với anh."

Tô San Lạc không nhiều lời lập tức kéo em gái ngồi vào sofa, trên mặt hoàn toàn là dáng vẻ " không nói thì không xong". Y trầm giọng, bắt đầu lấy khẩu cung:

" Nói đi, em và hắn quen biết từ lúc nào?! "

Tô Phá Nguyệt nhanh nhảu đáp, giọng chắc nịch:

" Hết hôm nay là ngày thứ ba."

Trong mắt San Lạc loé lên tia ngạc nhiên, lửa giận càng bùng cháy, giọng hung ác:

" Hắn có ý với em?! "


Tô Phá Nguyệt nhàn nhã bốc một nắm nho tím bỏ vào miệng, nước nho ngọt ngọt thanh thanh khiến nàng mê điên cuồng, vẫn không quên nhiệm vụ trả lời:

" Chính xác mà nói thì em cũng có ý với hắn."

Tô San Lạc lập tức đưa ánh mắt nguy hiểm nhìn chòng chọc cô em gái của mình, giọng nói hung hăng lại thêm ác liệt:

" Anh không đồng ý. Hắn rất nguy hiểm, em tốt nhất nên cách xa hắn ra."

Lần này đôi mắt trong suốt của nàng lại trở nên nghiêm túc, mang theo lý trí cùng đầu óc mà phân tích:

" Anh hai, Tích Lan Nguyệt là thương nhân, hơn nữa lại là một thiên tài trong giới kinh doanh, anh nói hắn nguy hiểm vậy anh có nhớ em gái của anh cũng nguy hiểm không kém gì hắn đâu. "

Nói xong nàng lại trở về thong thả như ban đầu, lưng dựa vào ghế, tay bốc nho bỏ vào miệng, mắt không liếc nhìn bộ dạng cuống quýt của y thêm một cái, cuối cùng bồi thêm một câu:

" Vả lại hình như hắn chỉ cương lên được với em. Nửa phần đời còn lại hắn mà không có con nối dõi thì em chính là tội nhân thiên cổ đó nha."


Tô San Lạc vốn đang lo lắng hiện tại chỉ vì một câu của nàng mà trực tiếp bùng nổ. Y điên cuồng móc điện thoại ra, nhấn số, đợi đúng khi bên kia có tín hiệu trả lời, không nói không rằng thét lên một câu:

" Tên khốn khiếp kia, tôi không cho phép cậu cương với em gái tôi."

Nói xong y trực tiếp dập máy, không quan tâm đến người bên đầu dây kia có hiểu được lời nói của y hay không. Y hung hăng nhìn em gái mình, một hồi lâu lại thở dài, lấy hết sức nén lại cơn giận trong lòng, chậm rãi mở miệng:

" Nếu em đã quyết định thì anh hai cũng không ngăn cản em nữa. Tuy nhiên, anh sẽ không dễ dàng như vậy đâu."

Tô Phá Nguyệt đưa đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn y, trong lòng thầm thở ra một hơi.

*

Trên bàn ăn, Tích lão gia tử cùng con trai và con dâu của mình không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Tích Lan Nguyệt. Dù đứng dưới ánh mắt tò mò của bàn dân thiên hạ, hắn vẫn không chút nao núng, cất điện thoại vẫn còn đang mở loa ngoài vào túi quần. Thong thả đứng dậy, hơi gật đầu, giọng rõ ràng rành mạch:

" Con đi trước, mọi người ăn tiếp đi."

Không đợi mọi người lấy lại nhịp độ phản ứng, hắn thành công tiến ra ngoài mà không chút cản trở. Mắt híp lại nhìn vào cô gái trong bức hình trên màn hình điện thoại, môi khẽ nhếch lên theo đường vòng cung, giọng thì thào:

" Là em tự chuốc hoạ vào thân đó nha."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận