Tích tích--
Tiếng mở khóa bằng vân tay vang lên.
Lâm Trưng vừa mở cửa, một luồng khí lạnh phả vào mặt, anh thay giày, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa từ nhiệt độ thấp nhất lên 26°C.
Một chiếc cặp học sinh màu đen và một bộ quần áo chống nắng màu xanh được vứt trên ghế sô pha trong phòng khách, anh nhặt quần áo lên, giũ mạnh, treo lên cây móc áo ở lối vào rồi trở về phòng.
Cửa mở ra, đèn phòng tắm đang được bật sáng, bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách.
Sau khi Trần Nghiêu tắm xong, cô kéo một chiếc khăn tắm quấn người lại, bên cạnh có treo hai chiếc khăn, một chiếc màu trắng và một chiếc màu xanh lam.
Cô thản nhiên cầm lấy cái màu xanh lam lau tóc, sau đó mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Chàng trai đang đứng bên giường thay quần áo, thân trên trần trụi với những đường cơ rõ ràng, dáng người tam giác ngược không quá khoa trương, thắt lưng gầy gò nhưng khỏe mạnh được bó trong chiếc quần ở nhà màu xám.
Trần Nghiêu thấy anh đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều, dường như từ khi học cấp 3, Lâm Trưng đã bắt đầu mất đi vẻ gầy gò ốm yếu, thay vào đó là khí chất trưởng thành của một người đàn ông.
Anh quay lưng về phía cô, nâng cánh tay lên lồng vào chiếc áo tay ngắn rộng rãi, cơ lưng căng ra nháy mắt bị quần áo che lại.
"Không phải anh đã nói là đừng tắm ở đây rồi sao?"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút khàn khàn trầm thấp.
Anh quay lại nhìn cô, cau mày.
Chiếc khăn thuộc về anh, quấn từ dưới nách đến mắt cá chân của cô, trên cánh tay và vai trần lưu lại những giọt nước nhỏ.
Bộ ngực nở nang bị đè ép tạo nên một khe rãnh, mái tóc chưa được sấy khô, từ góc độ của anh có thể thấy rõ những giọt nước từ trên chiếc cổ trắng nõn trơn bóng lọt vào.
"Nóng quá, không chịu nổi, cổ em đau..." Giọng nói mềm mại, âm cuối hơi kéo dài ra.
Trần Nghiêu có một vấn đề, cô rất hay đổ mồ hôi, nhất là vào mùa hè, cổ và trán của cô luôn lấm tấm mồ hôi, sau đó trở nên đỏ và ngứa.
Quen biết nhau đã bảy năm, Lâm Trưng đã sớm quen với sự vô tư của cô.
Chỉ là bây giờ cô đã lớn, Trần Nghiêu trước mặt anh vẫn không có khái niệm phân biệt nam nữ, hoàn toàn không ý thức được mình đang đối mặt với một người đàn ông có ham muốn sinh lý bình thường.
Bất quá, anh cũng chỉ nói với cô một câu.
"Nhanh mặc quần áo."
Lâm Trưng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, nhường chỗ cho cô thay quần áo.
Vo sạch gạo, để ráo nước, cho vào nồi cơm điện, thêm nước sạch, để mặt nước vượt qua một đốt ngón tay.
Rửa rau, cắt rau một cách thuần thục, bật máy hút mùi, đun nóng chảo rồi đổ dầu, đập trứng đổ vào, "xèo" một tiếng, một giọt dầu bắn ra ngoài.
Trần Nghiêu sấy xong tóc và mặc quần áo, vừa bước ra đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, lon ton chạy vào bếp: "Anh ơi, anh nấu món gì mà thơm vậy?"
Giọng điệu nịnh hót của cô quá rõ ràng, Lâm Trưng không khỏi mím môi.
"Em không cần...Trần Nghiêu!"
Nói được nửa chừng, anh nhìn cô gái đang tiến đến bên cạnh mình, giọng điệu nháy mắt trầm xuống.
"Quần áo em đâu?!"
Cô chỉ mặc một chiếc áo phông rộng rãi của anh, bên trong không mặc áo ngực, phía dưới là đôi chân trắng nõn trần trụi.
Trần Nghiêu bĩu môi: "Quần của em bị bẩn, trên đường về em bị bùn bắn tung tóe, người đó thật quá đáng, anh ta cũng không thèm xin lỗi em.
"Kia...Em không có gì để mặc..."
Anh đưa mắt đi chỗ khác, "Đi kiếm áo quần mặc vào, để như vậy sẽ bị cảm."
Cuối cùng Trần Nghiêu vẫn không mặc, cô tìm một chiếc quần của anh cầm ra cho anh xem, chỉ cần buông nhẹ một cái là tụt thẳng xuống dưới.
Hình ảnh kia quả thực...
Kì thật chiếc áo phông của Lâm Trưng đủ dài để che đi phần mông của cô.
Kế tiếp nếu cô an phận, anh cũng không phải không thể chịu được.
Nhưng cô lại cố tình không ngoan ngoãn ngồi im lặng ăn cơm.
"Oa, bạn cùng bàn của em nói rằng bọn em sẽ thi cuối kỳ cùng với những học sinh lớp mười*, kiểu ngồi chung một phòng thi..."
*Ở bản dịch là: học sinh năm nhất cấp ba = lớp mười.
Tương tự, học sinh năm hai cấp ba và năm cuối cấp ba, lần lượt là lớp 11 và lớp 12.
Sau này mình sẽ edit như vậy để dễ hiểu và giống với bên mình nhé.
"Anh có biết cái này không?"
Lâm Trưng cúi đầu ăn cơm, coi như không nghe thấy.
Trần Nghiêu gọi anh: "Này!"
"Không biết." Giọng nói lạnh lùng cho thấy tâm trạng của anh không tốt.
"Sao có thể vậy được? Không phải lớp của anh đã biết trước rồi sao?"
Lớp của Lâm Trưng được gọi là lớp mũi nhọn, đếm ngược từ thứ năm mươi trở lên là những người đứng đầu toàn trường.
Người ngồi đối diện phớt lờ cô.
Trần Nghiêu có chút không vui với thái độ của anh.
Anh làm sao vậy chứ, không phải chỉ mặc đồ của anh thôi sao, như thế nào càng ngày càng keo kiệt...
"Lâm Trưng!"
Cơm ăn đến miệng liền đổi xưng hô.
Trần Nghiêu ngồi đối diện, nghiêng người về phía trước, bất mãn nhìn anh.
Phần vải trên ngực cạnh mép bàn ăn lúc này bị ép căng lên, hai điểm hồng nhỏ trên chiếc áo phông màu xám nhạt rất dễ thấy.
Lâm Trưng liếc cô một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm.
Anh cảm thấy tai mình bị bỏng nặng khi nhìn vào nó.
Nuốt thức ăn trong miệng xuống một cách khó khăn, anh đứng dậy xoay người đi vào phòng: "Anh ăn xong rồi!".