Ở Giang Thành không có mùa thu.
Một khi mùa hè nóng nực kết thúc thì nhiệt độ sẽ giảm mạnh, sáng sớm thức dậy cần phải mặc thêm áo len nhung để giữ ấm.
Hôm nay bên ngoài rất lạnh, không có mấy người đi ra khỏi lớp.
Khi Lâm Trưng lên sân thượng, Du Hàm đã đứng đó đợi anh.
"Bài báo này có liên quan gì đến cậu không?" Không đợi anh đến gần, Du Hàm đã giở tờ báo trên tay ra, giọng điệu có phần gấp gáp.
Tờ Jiangcheng Evening News, tiêu đề của mục giáo dục rất bắt mắt, vạch trần một giáo viên chủ chốt của trường trung học tư nhân nào đó đã nhận quà biếu từ phụ huynh và trừng phạt thể xác học sinh trong nhiều năm.
(Jiangcheng: Gianh Thành)
Văn chương sắc bén, ngòi bút rành mạch, bằng chứng vô cùng rõ ràng tỉ mỉ; ngay cả thời gian, địa điểm và người làm chứng đều cực kỳ rõ ràng...
Tờ báo này Lâm Trưng đã đọc tối qua.
"Cậu muốn hỏi gì?" Anh cụp mắt xuống nhìn qua một lần nữa, giọng điệu thờ ơ.
Đánh giá từ biểu hiện của Lâm Trưng, Du Hàm đã có thể kết luận rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh, nhưng không rõ là anh đã tác động bao nhiêu phần.
"Cậu đã làm như thế nào vậy?" Du Hàm nhìn chằm chằm người đối diện đứng cách đó không xa, cẩn thận đánh giá.
Tối hôm qua, khi nhìn thấy nhóm bạn học cấp 2 đang thảo luận về Trương Thắng Dũng, giáo viên toán học đã từng dạy bọn họ bị bắt đi điều tra, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Du Hàm là vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Trưng.
Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong vài giây, Lâm Trưng dù thế nào cũng chỉ là một học sinh trung học.
"Cậu có vẻ ngạc nhiên." Lâm Trưng gấp tờ báo trong tay nhìn cậu ta, "Bài báo này có viết sai sự thật không?"
Du Hàm nhất thời không hiểu ý của anh: "Hẳn là...không."
Không nói đến độ tin cậy của Jiangcheng Evening News, trên thực tế, việc Trương Thắng Dũng nhận quà tại nhà học sinh không phải là điều bí mật, việc này đôi bên đều có lợi, hơn nữa trình độ dạy học của ông ta quả thực rất cao siêu...
"Tôi nhớ cậu đã nói chuyện người bạn cùng bàn của Trần Nghiêu bị đánh, vậy cậu có biết sau này cô gái đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Du Hàm: "Sau này cô ấy chuyển trường."
"Điều kiện gia đình cô gái đó không tốt.
Cô ấy đã dành rất nhiều tiền tiết kiệm cho việc học của mình nên không thể đăng ký lớp học thêm của giáo viên toán đó nữa." Lâm Trưng dừng lại, "Sau khi cô ấy bị buộc phải chuyển trường, thành tích xuống dốc không phanh, sau đó vào trường dạy nghề, bỏ học ngay từ năm đầu tiên..."
Du Hàm ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
"Tôi đi tìm cô ấy.
Thật ra, chỉ cần cậu vẫn còn liên lạc với cô ấy thì không khó để biết chuyện này.
Dù sao thì hai người cũng học cùng lớp được hai năm không phải sao?"
Có lẽ là do sân thượng quá cao, gió thổi lạnh đến thấu xương.
"Cũng giống như Trần Nghiêu, cô ấy chỉ là một trong những nạn nhân." Có lẽ vì gia cảnh của Trần Nghiêu tốt hơn cô gái đó, nên cô ấy mới bị đối xử lạnh nhạt và bị nhằm vào gay gắt hơn.
"Cậu..." Du Hàm đột nhiên không nói nên lời.
"Tôi không có nhiều cao thượng và chính nghĩa.
Nếu không có Trần Nghiêu, có lẽ tôi sẽ không bao giờ đi tìm hiểu mấy chuyện này."
Cuối cùng, chính là khiến cho người kia phải trả giá cho những việc hắn đã làm.
Ông ta làm chuyện ác mà không tự hiểu, đầy sơ hở vẫn có thể thăng quan tiến chức, thậm chí có được cả danh và tài, dựa vào cái gì?
Lâm Trưng có không ít bạn trong nhóm trao đổi Lego.
Vợ của một người bạn trong nhóm đó là phóng viên của tờ Jiangcheng Evening News.
Lâm Trưng đã gặp mặt đối phương và cung cấp cho họ một manh mối tin tức có giá trị.
Nếu có thể đòi lại công bằng cho một số học sinh, dù có hơi muộn, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Du Hàm nắm chặt ngón tay, vẫn là có chút không thể tin được: "Trương Thắng Dũng khua chiêng gióng trống* như vậy, không phải là không có người có ý kiến, chỉ là những người đó báo lên bộ phận liên quan đều nhanh chóng bị đè ép...Tôi muốn biết, cậu đã làm như thế nào?"
(*Lố lăng, ô dề)
"Ông ta không phải là người duy nhất muốn làm hiệu phó."
Lâm Trưng rời đi, Du Hàm đứng một mình tại chỗ thật lâu.
Trước khi chuyển đến trường trung học số 1, anh đã lên kế hoạch tiếp xúc với Trần Nghiêu, một lần nữa bước vào cuộc sống của cô, tính cách của cô như vậy chỉ có thể từ từ tiếp cận.
Đợi cho cô hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, mối quan hệ sẽ trở nên dễ dàng tiến xa hơn rất nhiều.
Du Hàm cho rằng kế hoạch này rất kỹ lưỡng, nếu không có sự xuất hiện của Lâm Trưng.
Công bằng mà nói, Lâm Trưng quả thực rất giỏi, nhưng điểm yếu của cậu ta cũng rất rõ ràng.
Ít nói, lãnh đạm, những người như vậy thường đa nghi, chỉ cần làm cho cậu ta nổi lên lòng nghi ngờ, mối quan hệ giữa cậu ta và Trần Nghiêu nhất định sẽ rạn nứt...!
Du Hàm không cho rằng mình đã nghĩ sai.
Chẳng qua, Lâm Trưng lại có thể vì Trần Nghiêu mà làm đến mức này...
Tờ báo bị vò thành quả bóng trong lòng bàn tay, Du Hàm hít sâu một hơi, trong lồng ngực có cảm giác lành lạnh..