Với sự kiên quyết của Trần Kiến Bình và Chu Linh, Trần Nghiêu ở lại bệnh viện suốt năm ngày, Lâm Trưng mỗi chiều sau khi tan học sẽ đến giúp cô xem lại những câu hỏi sai mà cô đã làm trước đó, mỗi lúc như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó mới tràn ra một nụ cười.
Trần Kiến Bình trộm quan sát ở cửa, nhìn thấy con gái của mình cười rạng rỡ với Lâm Trưng, trong lòng chua xót: "Ôi chao, bắp cải nhỏ của ta đã lớn rồi..."
Chu Linh kéo ông đi: "Nào ông, đừng khóc lóc đáng thương ở đây, ông tới sớm để làm gì!"
Bạn trai của con gái dù có tốt đến đâu đi chăng nữa thì thân làm cha làm mẹ sẽ không khỏi sinh ra tâm lý phê phán.
Lúc đầu, Chu Linh không biết nên tự trách mình thất trách hay trách hai đứa nhỏ che giấu quá sâu.
Nói chung, chuyện gì đến cũng đã đến, chỉ có thể cố gắng chấp nhận.
Bây giờ bà đã ra mặt, chỉ cần Trần Nghiêu vui vẻ khỏe mạnh, thế nào cũng được.
"Họ đi rồi." Trần Nghiêu kéo Lâm Trưng, người đang nghiêm túc giảng bài bên cạnh mình, "Hôn hôn."
Sau khi hôn xong, Trần Nghiêu mềm mại dựa vào người anh, tiếp tục nghe anh giải thích đề cho mình.
Để tránh cho Trần Nghiêu quá căng thẳng và suy kiệt về thể chất, Chu Linh không nói với ai về việc Trần Nghiêu nhập viện, nhưng các bạn trong lớp nghe tin cô ngất xỉu giữa đêm và được đưa đến bệnh viện, tất cả mọi người đều nhắn tin cho cô trên điện thoại di động, chúc cô sớm ngày bình phục.
Trần Nghiêu lướt qua danh sách tin nhắn và trả lời từng cái một, khi nhìn thấy tên của Từ Giai Như, tay cô dừng lại.
["Cảm ơn cậu đã quan tâm (mặt cười)"]
Không khác gì những lần trả lời khác, sau khi trả lời, Trần Nghiêu ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ.
——
Sau khi trở lại trường học, Chu Linh giúp cô làm thủ tục ôn tập ở nhà.
"Âm Âm, cảm ơn cậu." Trần Nghiêu nghe từ những người bạn cùng phòng khác rằng lúc đó Đại Âm đã rất hoảng sợ khi cô ngất xỉu, dù hoảng sợ nhưng vẫn cố kìm nén để gọi cho giáo viên và xe cấp cứu.
Hai cô gái ôm nhau khóc trước cổng trường, sau khi khóc thì dỗ dành nhau.
"Cậu phải chăm sóc thân thể thật tốt, thi đại học xong, tớ sẽ cùng cậu đi chụp ảnh tốt nghiệp..."
Trần Nghiêu gật đầu thật mạnh: "Được! Cậu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt..."
Ngồi trong xe vẫy tay chào tạm biệt bạn tốt, Trần Nghiêu nhìn bóng dáng đang giơ tay cao của Đại Âm dần dần biến mất, thu lại thành một bóng đen nhỏ, quẹo một cái rồi biến mất.
Không cần nhiều bạn, nếu là tình bạn chân thành như vậy thì một hai người là đủ.
——
Việc ôn tập ở nhà đòi hỏi tính tự giác cao, Trần Nghiêu đã lên một kế hoạch ôn tập chi tiết cho bản thân, trước kia có Lâm Trưng dạy kèm cho cô nên rất nhanh cô đã tự sắp xếp ra thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi thích hợp
Trần Kiến Bình và Chu Linh cũng không đi làm xa nữa, mỗi ngày nấu những bữa ăn đa dạng, lành mạnh cho con gái.
Trần Nghiêu lúc đầu rất phản kháng, Lâm Trưng bảo cô đừng quá căng thẳng, ba mẹ chỉ đang bù đắp cho việc trước đây hay bỏ bê cô.
Cứ như vậy trôi qua vài ngày.
"Họ luôn nhấn mạnh rằng em làm bài được bao nhiêu điểm không quan trọng, chỉ cần em khỏe mạnh và vui vẻ là được..." Trần Nghiêu cúi đầu ủ rũ.
Không đặt nặng hi vọng, đôi khi chính là tiêu chuẩn yêu cầu cao nhất.
Lâm Trưng đi tìm Chu Linh và Trần Kiến Bình nói chuyện một lần, cũng không biết anh nói gì, dù sao ngoài việc về nhà nấu cơm, hai người đều vội vàng ra ngoài, còn động viên Trần Nghiêu phải cố gắng nếu không sẽ rất tiếc.
Trần Kiến Bình ra ngoài đi dạo để dành không gian riêng cho con gái, bắt đầu cảm thán: "Chao ôi, Lâm Trưng quá thông minh, con gái chúng ta có cầm cự được không?"
Thực sự là không tốt thì không được, mà tốt quá thì sinh ra lo lắng, không biết sau này con gái mình có bị thằng bé kia lừa dối hay không.
"Vậy tại sao ông vừa nghe thấy Tiểu Trưng nói xong thì lập tức kéo tôi ra ngoài?" Chu Linh trợn mắt xem thường, tự mình đi về phía trước.
"Này?! Tôi cái này gọi là kiêm thính tắc minh*..."
(*Thành ngữ trung quốc: nghe ý kiến từ bên khác mới nhận rõ phải trái).