Lâm Trưng dậy muộn, anh đi ra khỏi phòng ngủ, Trần Nghiêu đã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.
Cô mặc một chiếc áo yếm và chiếc quần mát mẻ, đung đưa đôi chân thon dài trắng nõn.
"Buổi sáng tốt lành!"
Tâm trạng của Trần Nghiêu rất tốt, tươi cười chào hỏi.
Lâm Trưng nhìn cô một lúc rồi mới trả lời: "Chào buổi sáng.
"
Anh đến bàn ăn, rót một cốc nước lạnh uống cạn.
"Hôm nay chúng ta đi siêu thị nhé?" Trần Nghiêu nhảy khỏi ghế sô pha chạy tới, chống tay vào lưng ghế, ngẩng đầu hỏi anh.
Anh tránh đi đôi mắt lấp lánh ấy.
"Em muốn mua gì? Có thể gọi đồ ăn bên ngoài về.
" Giọng anh hơi khàn, giống như đêm qua không được ngủ ngon.
Trần Nghiêu lấy lòng đến gần: "Em muốn ăn bữa cơm do anh nấu, chúng ta đi xem có gì cần mua, được không? Anh trai, anh là tốt nhất.
"
Anh không tốt chút nào, trong giấc mơ anh đã làm chuyện không đứng đắn với cô.
Thấy anh rủ mắt mà không nói lời nào.
Trần Nghiêu vươn tay kéo góc áo của anh: "Anh, anh làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Lâm Trưng nhìn ngón tay trắng nõn tinh tế của cô, hầu kết lăn lộn, anh im lặng nuốt nước bọt.
"Không có.
" Anh nhìn cô, đôi mắt thâm thúy và sâu thẳm, "Mấy giờ rồi?"
Tâm trạng của Trần Nghiêu quả thực đã tốt lên rất nhiều, không biết có phải do cô đã biết rõ được tình cảm của mình dành cho Lâm Trưng hay không, lần hòa giải này ngoài việc khiến cô cảm thấy yên tâm, càng nhiều thêm một tia ngọt ngào.
Chuẩn bị lên lớp 12, khẳng định không được bị tình cảm làm cho phân tâm.
Trần Nghiêu chỉ có thể che giấu trái tim của mình, bên cạnh Lâm Trưng chưa từng xuất hiện cô gái nào khác, chắc anh cũng sẽ không nói chuyện yêu đương vào lúc này.
Vì thế, khi lên lớp 12 cô quyết định sẽ học hành chăm chỉ và cố gắng thi cùng thành phố với Lâm Trưng.
Đợi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cô có thể cho anh biết cô thích anh như thế nào, bọn họ có thể nói chuyện yêu đương ở trường đại học, sau đó sẽ không bao giờ! Tách ra nữa.
Trước lúc đó, cô vẫn là một cô em gái ngoan ngoãn, anh vẫn là một người anh trai ít nói nhưng làm gì cũng suy nghĩ đến cô.
Chỉ cần như vậy là đủ.
Tối hôm qua mang suy nghĩ đó đi vào giấc ngủ, cô còn mơ thấy hai người ở bên nhau, như hình với bóng, Lâm Trưng sẽ nắm tay cô đi bất cứ nơi đâu.
Tựa như hiện tại.
Siêu thị rất lớn, trong khu mua sắm có diện tích lớn nhất, bán đầy đủ sản phẩm nhất Giang Thành.
Có rất nhiều người, các kệ cao ngăn cách vô số lối đi.
Lâm Trưng một tay đẩy xe hàng, tay kia đặt lên vai Trần Nghiêu, ôm sát cô bên người, vừa rồi một đứa trẻ chạy xung quanh suýt va vào cô.
Trần Nghiêu nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó để mua.
"Bên kia có bơ!" Cô chỉ vào kệ hàng cách đó không xa rồi đi lấy.
Lâm Trưng đứng tại chỗ đợi cô.
Một bóng dáng cao ráo xinh đẹp tiến đến: "Anh trai, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.
"
Đó là cô gái đã bắt chuyện với anh tại phòng tập quyền anh ngày hôm qua.
Sau khi Tần Mạnh Kỳ kiểm tra thông tin của Lâm Trưng, hôm đó cô đến trung tâm thương mại gần nhà anh, không ngờ hôm sau lại gặp.
Đây thực sự là duyên phận.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Tần Mạnh Kỳ càng sâu.
Lâm Trưng hơi nhíu mày.
"Anh ơi! " lúc Trần Nghiêu quay lại, nhìn thấy một cô gái nóng bỏng đang nói chuyện với Lâm Trưng, cô hơi sững sờ kéo góc áo anh, "Đây là ai?"
Lâm Trưng còn chưa kịp trả lời, Tần Mạnh Kỳ đã mỉm cười cúi người, cô ta mặc một chiếc váy hai dây, rãnh sâu trên ngực lộ rõ.
Cô đặt hai tay lên đầu gối và chào Trần Nghiêu như đang nói chuyện với một đứa con nít: "Xin chào em gái, đây có phải là anh trai của em không?"
Lâm Trưng lạnh mặt, không nhìn cô ta, cầm đồ trong tay Trần Nghiêu ném vào trong giỏ, nắm lấy cánh tay cô: "Không biết, đi thôi.
"
Họ đi được vài bước thì cô gái phía sau hét lên: "Tôi đã thêm bạn bè trên WeChat, nhớ đồng ý.
"
Trần Nghiêu ngẩng đầu nhìn biểu hiện của Lâm Trưng, vẻ mặt có chút lạnh lùng, hiển nhiên là anh có nghe thấy.
Hai người di chuyển từ khu gia vị sang khu rau củ, Lâm Trưng hỏi cô: "Em muốn mua gì ở đây?"
Cảnh tượng vừa rồi luôn ở trong tâm trí Trần Nghiêu.
Cô gái ấy hoàn toàn khác với một cô học sinh cấp 3, ăn mặc hở hang táo bạo, thân hình nóng bỏng, hàng mi dài rậm rạp khiến người xem chảy nước mắt.
Nếu là một cô gái như vậy, Lâm Trưng có thể làm ngơ sao?
Với góc nhìn của một phái nữ, Trần Nghiêu phải thừa nhận rằng cô gái vừa rồi quá hấp dẫn.
.