Sau khi xuống xe ở bệnh viện, Trần Nghiêu co vai thương lượng với Lâm Trưng lần cuối: "Anh...Không đi vào được không..."
"Bác sĩ ở ngay bên trong, thế nào lại không đi vào?" Anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, "Đừng sợ, anh đi cùng em."
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Trưng đã không còn là một thiếu niên gầy gò, sức lực lớn đến mức dễ dàng khiến cho cô không thể giãy giụa.
"Ư...Đại cẩu thối Lâm Trưng...Không muốn đi..." Trên người cảm thấy khó chịu, trong lòng lại sợ hãi, Trần Nghiêu bắt đầu nói lung tung.
Cô nhỏ giọng nức nở, Lâm Trưng đành phải cúi người dỗ dành: "Em hôm nay ngoan ngoãn vào khám bệnh, anh trai sẽ đáp ứng với em một việc, em muốn cái gì cũng được.
Thế nào?"
Trần Nghiêu sợ đến bệnh viện là có lý do.
Từ nhỏ cô là một người kén ăn, thân thể không được tốt, không tránh khỏi ốm đau, Chu Linh và Trần Kiến Bình thường xuyên đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Không có đứa trẻ nào là không sợ đau, Trần Nghiêu cũng không ngoại lệ, cô có nhận thức rất nhạy cảm với cơn đau, không có một lần tiêm hay truyền dịch nào mà không khóc.
Nhưng dù vậy, đến lúc tiêm bác sĩ cũng sẽ không "lưu tình".
Bướng bỉnh không hiệu quả, Trần Nghiêu học được chiến thuật đi đường vòng.
Cô bỏ loại thạch yêu thích của mình vào túi áo trước khi đến bệnh viện.
Túi căng phồng lên, Trần Kiến Bình nhìn thấy liền hỏi cô tại sao lại mang nhiều như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi không trả lời.
Trần Nghiêu được mẹ ôm đến bệnh viện, khi nhìn thấy bác sĩ, đối phương còn chưa chào hỏi, cô bắt đầu lấy thạch đông lạnh từ trong túi ra ném cho người ta, bác sĩ theo bản năng chụp lại, thoáng chốc không phản ứng, Trần Nghiêu chớp đối mắt to nhỏ nhẹ nói: "Chú ơi, cháu tặng chú thạch đông lạnh của cháu, chú có thể đừng tiêm cháu được không?"
Một năm nào đó vào đêm giao thừa, khi họ cùng nhau làm vằn thắn, sự việc này được Chu Linh kể lại với Chử Huệ Thanh như một câu chuyện cười.
Lâm Trưng cũng có mặt, nghe vậy không khỏi nghĩ đến bộ dáng đáng thương lấy lòng của Trần Nghiêu, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Nhưng là một cô bé mười ba, mười bốn tuổi đang ở thời điểm tâm hồn nhạy cảm.
Trần Nghiêu lúng túng xấu hổ khi bị mẹ đem chuyện trước đây của cô kể ra, trong lòng có chút khó chịu, lại vừa vặn nhìn thấy Lâm Trưng vậy mà đang cười mình...
Trong cơn tức giận, Trần Nghiêu đột ngột đứng dậy trở về phòng, để lại Chu Linh và Chử Huệ Thanh ngây người nhìn nhau.
"Cô gái mới lớn...Đã biết xấu hổ rồi..."
"Không sao, không sao, để con bé ở trong phòng một lúc, cơn tức giận sẽ dịu đi nhanh thôi." Chu Linh không nghĩ đó là chuyện lớn.
"Tiểu Trưng, đi nhìn xem em gái của con một chút." Chử Huệ Thanh kêu Lâm Trưng đến dỗ Trần Nghiêu.
Anh mím môi, kỳ thực anh biết Trần Nghiêu tức giận là bởi vì anh cười cô.
Sau khi dỗ dành, anh ngồi nghe cô khóc và tâm sự về nỗi kinh hoàng và sợ hãi của mình đối với bệnh viện, nói rằng đời này sẽ không đến bệnh viện một lần nào nữa...
Vì chuyện này nên Lâm Trưng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, nghe cô nói như vậy cũng không tức giận, vẫn bình tĩnh cùng cô nói chuyện.
Trần Nghiêu bình tĩnh lại, cúi đầu suy nghĩ một hồi.
"Có thật không?"
"Ừ."
"Bất cứ điều gì cũng được phải không?"
"Phải."
"Vậy được rồi..." Cô do dự duỗi tay ra, "Vậy thì anh phải giữ lời."
Lâm Trưng thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô trong lòng bàn tay: "Đi thôi."
Cúi đầu để anh dẫn đi đăng ký, Trần Nghiêu vẫn không dám nhìn xung quanh.
Có một chuyện mà Chu Linh không biết, Trần Nghiêu đã từng chứng kiến một bệnh nhân qua đời trong bệnh viện...
Cô đã quên mình đã nhìn thấy chuyện đó như thế nào, khung cảnh ngày hôm đó trở nên vô cùng mờ ảo, nhưng tiếng khóc chói tai và tiếng bước chân ồn ào bên cạnh khiến cô cảm thấy sợ hãi sâu tận đáy lòng.