Lâm Trưng về nhà tắm rửa, sau đó ngồi trước mô hình tàu lượn đã được ghép hơn một nửa trong phòng để tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Khi còn nhỏ, anh thích chơi với các khối lắp ghép, sau này khi quen Trần Nghiêu, anh thấy rằng điều mình thích chỉ là quá trình ghép, phần lớn thành quả cuối cùng đều đưa cho cô.
Trần Nghiêu thường thích sưu tập bút, sổ tay và băng đĩa.
Sau khi quen Lâm Trưng, cô sưu tập các khối mô hình do anh lắp ráp nhiều nhất.
Tàu lượn siêu tốc này đi kèm với mô-đun năng lượng riêng, nhưng nó vẫn cần được lắp bằng tay.
Lâm Trưng dự định tìm một động cơ và lắp nó vào trước khi đi ngủ.
Vừa định đứng dậy, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngấm.
Ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe lên như một con rồng, ánh sáng mạnh mẽ lập tức chiếu sáng bầu trời đêm.
Khi tiếng sấm vang lên, điện thoại di động trên bàn rung lên bần bật.
Vì sợ đụng phải mô hình, khi đèn tắt Lâm Trưng không di chuyển ngay lập tức, chỉ lấy điện thoại bấm trả lời.
"Anh ơi, nhà em đột ngột mất điện! " Giọng nói của Trần Nghiêu ngắt quãng vang lên, "Anh qua đây một chút được không! "
"Chắc là đã cúp điện, đợi lát nữa anh sẽ hỏi bên điện lực.
"
"Đừng! ! Em sợ! " Giọng nói của cô nghẹn ngào pha một chút nức nở, "Huhu! Anh qua đây được không, em không dám ngủ! "
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Lâm Trưng không thể nói thêm gì nữa.
"Được rồi, anh hiểu rồi, đừng khóc.
"
"Đừng cúp máy! hức!.
anh mau lại đây! "
Bật đèn điện thoại, Lâm Trưng an ủi cô rồi bước ra ngoài: "Chờ anh, đừng khóc.
"
Trước khi Chu Linh đi công tác đã đưa cho Lâm Trưng một chiếc chìa khóa dự phòng, anh mở cửa nhà Trần Nghiêu rồi đi vào.
"Anh ở đây, có nghe anh nói không?"
"Hức! huhu! "
Tại sao cô vẫn còn khóc.
Lâm Trưng cau mày gọi cô: "Trần Nghiêu?"
Anh gõ cửa phòng cô, vươn tay vặn nắm cửa: "Trần! "
Anh còn chưa kịp nhìn rõ qua ánh đèn, một thân ảnh mềm mại phảng phất mùi hương chạy tới: "Anh ơi! Em sợ! "
Bị cô bất ngờ lao tới ôm, Lâm Trưng không kịp phòng bị lùi lại nửa bước.
Hai cánh tay mềm mại ôm chặt lấy eo anh, cơ thể cô gái chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng dính vào anh.
Anh có ảo giác tai mình nhất thời bị điếc.
Lúc này, anh chỉ cảm thấy thân ảnh nhỏ nhắn trong vòng tay, mùi thơm quen thuộc nhàn nhạt lưu lại nơi chóp mũi.
Sau khi lặng người trong hai giây, cuối cùng anh trượt trượt yết hầu một cách khó khăn.
"Anh trai, anh chậm quá! " Giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn, âm lượng thấp đến mức khiến anh cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều đang run rẩy.
"! Được rồi, buông ra trước đã.
" Anh dùng cánh tay cứng ngắc vỗ nhẹ vào lưng cô, cố gắng để cô đứng dậy.
Tiếng sấm vang vọng phía chân trời, Trần Nghiêu thét lên ôm lấy anh, toàn thân run rẩy: "Em sợ quá! "
Trần Nghiêu thực sự rất nhát gan lại yếu ớt, gần đây còn sinh bệnh, anh không phải không biết.
Nghĩ như vậy, Lâm Trưng chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng hết sức bỏ qua nhiệt độ bỏng rát nơi hai người chạm vào khi cô ôm anh, cùng với, cảm xúc mềm mại ở vùng dưới thắt lưng vô cùng rõ ràng!
Cô quá mềm mại và mỏng manh nên anh không thể dùng bất cứ sức lực nào để đẩy cô.
Muốn vỗ vai cô để an ủi, nhưng cô đang mặc một chiếc váy hai dây, người trong lòng co rút lại rõ ràng ngay khi tay anh chạm vào làn da trần mềm mại ở đó.
"Anh! " Cô mềm yếu mơ hồ gọi anh, dụi nhẹ đầu vào ngực anh.
Sự ỷ lại hoàn toàn của cô lấn át lý trí muốn đẩy cô ra của anh, Lâm Trưng gần như mất đi khả năng suy nghĩ.
Cuối cùng khi anh duỗi cánh tay ra để nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của chính mình.
"Đừng sợ, anh ở đây.
"
Ánh sáng của chiếc đèn pin vẫn sáng, nhưng nó dường như không là gì trong bóng tối vô biên.
Ánh sáng chiếu về phía cô, hai cái bóng, một cao một thấp, phản chiếu trên bức tường!.