Tám giờ sáng, Trần Nghiêu bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô mơ màng ghé vào tai: "Xin chào..."
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của Lâm Trưng có chút khàn khàn từ điện thoại truyền đến.
"Ừm...Chưa..."
"Bữa sáng anh treo ở bên ngoài cửa, nhớ ra lấy."
Trần Nghiêu dụi mắt ngồi dậy: "Anh trai, anh đi ra ngoài sao?"
"Ừ, có việc phải làm."
"Chuyện gì vậy..." Ngày hôm qua sao không nghe thấy anh nói gì.
Lâm Trưng dừng lại: "Tuần này anh không đến phòng tập, huấn luyện viên thúc giục.
Em nhớ ra lấy đồ ăn sáng, có biết chưa?"
"Ồ."
"Được rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh cúp máy đây."
Không đợi Trần Nghiêu nói gì anh đã kết thúc cuộc gọi.
Ngồi vào bàn ăn bánh bao và cháo nấm trắng đường phèn, Trần Nghiêu chậm rãi nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi.
Tại sao cô cảm thấy rằng giống như Lâm Trưng không muốn gặp cô...
----
Trong phòng thi đấu đang đánh nhau kịch liệt, Lâm Trưng ngồi một mình trên băng ghế tựa bên cạnh sân nghỉ ngơi, hơi cúi người, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, xuất thần nhìn xuống đất.
Cả đêm anh không ngủ, sau khi dục vọng khô nóng trong cơ thể giảm xuống, anh trào dâng sự tự trách và hối hận.
Anh nhìn bản thân hết lần này đến lần khác, đột nhiên cảm thấy mình trở nên xa lạ, mỗi khắc ở nhà đều khiến anh nhớ lại những gì mình đã làm...Chỉ còn một chút nữa thôi là mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa.
Kể từ bữa tối hôm đó...Không, kể từ khi chiến tranh lạnh hơn ba ngày với Trần Nghiêu, không thể ngờ tới mọi chuyện lại vô tình lệch khỏi quỹ đạo như vậy.
Sự kiềm chế và kiên nhẫn mỗi lúc một lùi lại, cho đến khi họ hoàn toàn mất kiểm soát dưới sự bao phủ của bóng tối...
Không thể như thế này, không thể như thế này được.
Trần Nghiêu đã quen với việc dựa dẫm vào anh, cô đã quen hỏi anh về mọi thứ, nhưng đó là bởi vì cô tin tưởng anh mà thôi, cô vẫn không hiểu gì cả...
Trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Trưng ra khỏi nhà, chạy vòng quanh cầu Đại Giang một hồi lâu cũng không dừng lại được, dường như ngay khi cơ thể dừng lại, cảm xúc dâng trào trong lòng sẽ nuốt chửng lấy anh.
Yếu ớt, cảm thấy hổ thẹn, sai lầm, không chín chắn.
Sự phóng túng của dục vọng mang đến một trạng thái mà anh chưa bao giờ có được.
Làm sao Lâm Trưng có thể cho phép mình tiếp tục như thế này.
Tuyệt đối không thể.
Sợ rằng Trần Nghiêu sẽ nhận ra sự hớ hênh của mình, kể từ khi đưa cô về nhà, Lâm Trưng đã cố gắng hết sức để duy trì lý trí và sự bình tĩnh còn lại.
Không thể làm tổn thương cô ấy, không thể làm cô ấy buồn, không thể vì lỗi lầm của mình mà tạo áp lực cho cô...Đây là điều cơ bản nhất.
Lúc còn nhỏ, khi Lâm Trưng biết rằng ba rất bận và mẹ phải một thân một mình dẫn dắt mình rất vất vả, cho nên anh hiểu được không thể mang thêm phiền toái đến cho mẹ, anh đã học cách tự giải quyết mọi việc.
Có thể sự ít nói của anh là được di truyền từ Lâm Ngôn, Lâm Trưng vẫn luôn không thích dùng lời nói để diễn đạt nội tâm của mình.
Tính cách độc lập lâu ngày khiến anh quen với việc ở một mình, không muốn thân cận với người khác quá mức và cũng không thích gây phiền toái đến ai cả.
Đương nhiên, đây cũng là đang biểu hiện rằng anh cũng không thích người khác làm phiền mình.
Chỉ có Trần Nghiêu là ngoại lệ, không sợ gương mặt lạnh lùng của anh, chuyện gì cũng chạy tới hỏi anh trai cách giải quyết.
Bất tri bất giác, sự thân thiết từ từ được hình thành sau nhiều lần giúp cô giải quyết những rắc rối.
Đây là mối quan hệ thân mật duy nhất mà Lâm Trưng có.
Anh trai và em gái.
Người bình thường khi bị tấn công vào phạm vi bảo mật họ sẽ theo bản năng tránh đi.
Về mặt tình cảm thì Lâm Trưng vẫn còn non nớt và mờ mịt như "lính mới vào nghề" mà thôi..