Liên tiếp hai ngày đều cãi nhau với Sở Hàm không vui vẻ gì, Tề Hạo liền muốn mua một bó hoa xin lỗi Sở Hàm. Mặc dù ở hai sự việc Dương Chính Nghĩa và Mạc Tiểu Bắc, anh cũng có những ý kiến và lo lắng của mình, nhưng cũng không có nghĩa là anh nhất định phải đợi Sở Hàm nhượng bộ trước.
Vừa đúng cuối tuần, Đậu Đinh cũng đang ngủ trưa. Sở Hàm đang dọn dẹp vệ sinh trong phòng. Tề Hạo cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe, chào qua Sở Hàm rồi đi ra ngoài.
Anh vừa lái xe rời khỏi bãi đỗ thì mẹ của Sở Hàm gọi điện đến: “Tiểu Hàm, thuốc cao huyết áp của bà nội con sắp hết rồi. Con đi bệnh viện mua tí thuốc rồi mang qua đây đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù mẹ của Sở Hàm dặn Sở Hàm đi giúp thuốc giúp bà, nhưng bây giờ Tề Hạo chính là Sở Hàm, linh hồn anh chiếm dụng thân thể của Sở Hàm nên buộc phải làm một số việc với thân phận của Sở Hàm. May là lúc trước anh cũng đã mua thuốc giúp bà nội của Sở Hàm, đã biết được thuốc mà bà hay dùng. Huống hồ Sở Hàm đã là vợ của anh, người thân của cô cũng là người thân của anh. Cho nên anh không một chút do dự, gác máy xong liền đi thẳng đến hiệu thuốc.
Tề Hạo mua xong thuốc đến đến nhà Sở Hàm, lúc anh đi vào nhà mẹ của Sở Hàm nhìn về phía sau anh một cái, sau đó hỏi: “Đậu Đinh không đến cùng con à?”
“Lúc con đi ra ngoài, nó vẫn đang còn đang ngủ ở nhà.” Tề Hạo trả lời, sau đó nhìn thời gian vừa đúng 3 giờ 30 phút. Anh đoán rằng Đậu Đinh chắc đã dậy rồi.
Sở mẫu đáp lại một tiếng, trên mặt lại có chút thất vọng. Bà cất thuốc đi rồi rót một cốc nước cho Tề Hạo.
“Đúng rồi.” Sở mẫu cùng ngồi xuống sofa với Tề Hạo nói: “Chị họ con và anh rể vừa mua một căn hộ gần trường tiểu học số 1, thanh toán hết một lần.” Bà tạm ngừng rồi nói: “Vẫn là mang tên chị họ con.”
Tề Hạo uống một ngụm nước nói: “Oa, xem chừng công việc kinh doanh của chị họ và anh rể hai người rất tốt.”
“Đúng thế.” Lúc Sở mẫu nói đến cháu gái không thiếu một chút đắc chí. Bà nhìn ‘Sở Hàm’ một cái nói: “À, con và Tề Hạo có dự định gì không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gì cơ ạ?” Tề Hạo có một chút không hiểu.
Sở mẫu ngồi gần lại nói: “Mẹ muốn nói là, con và Tề Hạo khi nào mua căn hộ thế?”
Tề Hạo đặt cốc nước xuống nói: “Mẹ, không phải con và Tề Hạo đã có căn hộ ở rồi hay sao?”
“Có thể giống nhau sao?” Sở mẫu hơi trầm ngâm, “Căn hộ bây giờ của bọn con , là do trước khi kết hôn bố mẹ của Tề Hạo mua. Mặc dù Tề Hạo cũng góp một ít tiền, nhưng rốt cuộc thì đó vẫn là tài sản trước hôn nhân. Căn cứ vào luật hôn nhân, căn hộ đó không có một chút gì liên quan đến con. Nói một câu khó nghe, nếu như tương lai Tề Hạo có gì bất chính bên ngoài thì con hoàn toàn trắng tay.”
Sở mẫu không biết rằng, ngồi trước mặt bà lúc này kì thực lại là Tề Hạo. Tề Hạo hiển nhiên không thích những lời này, có một chút không vui nói: “Mẹ, làm gì có ai nói như mẹ? Mẹ nói thế chẳng phải là chờ mong con và Tề Hạo li hôn sao?”
Sở mẫu nói: “Chao ôi, con đừng chê mẹ nói khó nghe. Mẹ nói như thế chẳng phải là đang nghĩ cho con. Con nghe mẹ, lo liệu cho mình nhiều hơn luôn không sao đâu?”
Tề Hạo đương nhiên không muốn nghe, Sở mẫu có lẽ nhìn thấy ‘con gái’ của mình với bộ dạng không muốn nghe liền có chút nổi cáu: “Con nói thật với mẹ, con và Tề Hạo kết hôn bao năm nay, quyền nắm kinh tế có phải nằm trong tay con không? Hay là thẻ lương của Tề Hạo không giao cho con?”
“Cầm hết lương của Tề Hạo để làm gì?” Tề Hạo có chút không hiểu, “Anh ấy mỗi tháng đều đúng hẹn đưa một phần lương cho con không được à?”
“Cái con bé này, nói con ngốc đúng là ngốc thật! Con nhìn chị họ con xem, bao năm nay chị con nắm chặt tài chính trong nhà. Anh rể con muốn mua cái gì đều phải hỏi ý kiến của chị con đấy.” Sở mẫu nói.
Kỳ thực Tề mẫu như vậy không quá hà khắc, nhưng cũng không tránh được có một chút tính toán và đề phòng của người phụ nữ trung niên. Trước ngày hôm nay bà đã nói những lời này với Sở Hàm vô số lần. Đối với bà chỉ có nắm chặt căn hộ, xe, tiền trong tay thì mới là điều căn bản giữ vững được cuộc hôn nhân.
May mắn, Sở Hàm lại không bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của bà ấy. Cô và Tề Hạo kết hôn bao năm nay, sự kiểm soát về kinh tế đối với Tề Hạo không bá đạo như yêu cầu của Sở mẫu. Cô cho rằng tin tưởng mới là điều căn bản để duy trì hôn nhân. Cho nên bao năm nay, cô không có yêu cầu gì về kinh tế đối với Tề Hạo. Ngược lại, Tề Hạo mỗi tháng ngoài đúng hẹn giao một phần lương của mình cho cô, cũng tiết kiệm số tiền mà anh kiếm được do đầu tư bao năm dưới danh nghĩa của cô. Cũng giống như Sở Hàm, anh cũng cho rằng tin tưởng mới là điều căn bản để duy trì cuộc hôn nhân. Nhưng trên sự tin tưởng đó anh cũng muốn đưa cho Sở Hàm một phần đảm bảo.
“Mẹ biết quan hệ của vợ chồng con rất tốt, Tề Hạo bây giờ cũng thực sự tốt với con. Nhưng về sau ai có thể biết được. Cậu ấy bây giờ tốt với con không đại diện cho tương lai vẫn tốt với con. Con nghe mẹ, sau khi về nhà hãy giữ lấy thẻ lương của Tề Hạo. Cậu ấy muốn dùng tiền thì mỗi tháng con đưa cho cậu ấy một ít là được rồi.”
Sở mẫu vẫn còn thao thao bất tuyệt ở bên, nhưng Tề Hạo đã không muốn nghe nữa rồi. Anh còn có thể duy trì được phong độ trên khuôn mặt đã là tôn trọng Sở mẫu lắm rồi.
Anh từ sofa đứng dậy nói: “Mẹ, không còn sớm nữa rồi. Nếu như không còn chuyện gì khác con xin phép về đây.”
Sở mẫu nhìn thấy anh như thế, liền biết là anh không muốn nghe bà nói nữa, cau mày than phiền một câu: “Cái con bé này”, rồi lại vội vàng đi vào bếp.
Lúc này Tề Hạo đã đi đến cửa phòng, vừa thay giầy xong, Sở mẫu lại từ trong bếp tay cầm một giỏ trứng gà chạy ra.
“Đây là trứng gà ta mẹ nhờ người ở quê mua, giá trị dinh dưỡng cao hơn rất nhiều so với loại mà con mua trong siêu thị. Con mang về cho Đậu Đinh ăn để bồi dưỡng sức khỏe.” Tề mẫu vừa nói vừa đưa giỏ trứng gà vào tay Tề Hạo.
Tề Hạo nhìn Tề mẫu một cái, nhận lấy trứng gà nói: “Cảm ơn mẹ.”
Ở bên kia, Sở Hàm vùa dọn dẹp vệ sinh xong, Đậu Đinh đã tỉnh dậy. Sở Hàm gọt một chút hoa quả cho cậu, sau đó để cậu xem tivi một mình ở phòng khách. Bản thân liền đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn tối.
Mặc dù hôm nay là chủ nhật nhưng Sở Hàm cả một ngày đều không có thời gian rảnh rỗi. Sáng sớm đã thức dậy để chuẩn bị đồ ăn sáng, lại đi giặt hết đồ của tối hôm qua. Đợi Đậu Đinh và Tề Hạo thức dậy, cô thấy thời tiết đẹp liền mang chăn ga đi giặt. Khi làm xong thì cũng đã đến buổi trưa. Đậu Đinh nói muốn ăn bít tết, Tề Hạo liền đưa cô và Đậu Đinh đi nhà hàng bít tết. Ăn bít tết xong, Tề Hạo đưa Đậu Đinh đi khu vui chơi chơi một lúc, Sở Hàm lại một mình đi siêu thị mua thức ăn. Đợi đến khi cô về đến nhà, đã sắp đến 2 giờ chiều rồi. Cô để Tề Hạo đưa con đi ngủ trưa, bản thân lại dọn dẹp vệ sinh. Vất vả mới dọn dẹp xong, cô lại bắt đầu bận vào bếp.
Tiếng chuông cửa đột nhiêu kêu lên, Sở Hàm vội vàng từ bếp chạy ra. Mở cửa liền nhìn thấy mẹ của Tề Hạo với trang phục lộng lẫy đứng ở cửa phòng.
“Mẹ, mẹ đến đây bằng cách nào?” Sở Hàm có chút bất ngờ, cô còn nhớ mẹ của Tề Hạo có nói hôm nay có việc bận nên không thể trông Đậu Đinh giúp cô.
“Mẹ đến đón Đậu Đinh.” Tề mẫu vô cùng vui vẻ hòa nhã đối với ‘con trai’ trước mặt bà.
“Không phải là mẹ đã nói là mình có buổi hẹn ăn tối vào hôm nay sao?” Sở Hàm hỏi.
“Đúng thế.” Tề mẫu nói, “Nhưng mà mẹ vừa hỏi mấy người bạn, bọn họ hôm nay đều mang cháu trai, cháu gái của mình đi theo. Cho nên hôm nay mẹ cũng muốn đưa Đậu Đinh đi theo cùng.”
“Vâng.” Sở Hàm đáp lại một tiếng, đồng thời nghiêng người qua.
Tề mẫu vừa định bước vào thì lại nhìn thấy ‘Tề Hạo’ đang mặc trên người chiếc áo Polo màu đen và quần bò, bên ngoài choàng một chiếc tạp dề màu xanh lam nhạt vốn không phù hợp tí nào với phong độ của anh. Chiếc tạp dề này nếu mặc trên người của Sở Hàm thì Tề mẫu lại không cảm thấy kỳ quái. Nhưng lúc này mặt trên người của ‘Tề Hạo’, bà nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái làm sao.
Nụ cười của bà cứng đơ trên mặt, hỏi: “Con làm gì thế này?”
“Nấu cơm ạ.” Sở Hàm không nghĩ gì liền trả lời luôn.
“Nấu cơm?” Sắc mặt của Tề mẫu đột nhiên vô cùng khó coi. “Tại sao lại là con nấu cơm? Còn Sở Hàm? Sở Hàm ở đâu?” Bà vừa hỏi vừa vào tận trong phòng để tìm bóng dáng của Sở Hàm.
“Cô ấy ra ngoài rồi.” Sở Hàm trả lời. Cô quả thực muốn nói với bà : “Con đang ở đây đó thôi.” Nhưng câu này một là không thể nói ra, hai là có nói ra cũng vô dụng, Tề mẫu chắc chắn sẽ không tin cô. Cho dù có tin đi nữa thì bà cũng sẽ thở không ra hơi, bất tỉnh trước mặt cô.
“Ra ngoài rồi? Cô ấy đi đâu?” Tề mẫu hỏi.
“Con cũng không rõ lắm.” Sở Hàm nói, cô biết rằng Tề mẫu đang nghĩ những gì, cho nên cũng không muốn tiếp tục làm phiền bà nữa.
Thế nhưng Tề mẫu vẫn chưa có ý dừng lại, bà nhìn Sở Hàm nói: “Không rõ lắm? Là ý gì thế. Con là chồng mà ngay cả vợ mình đi đâu cũng không biết à?”
“Hay là, lúc cô ta đi, cô ta vốn dĩ không nói với con là cô ta đi đâu?”
Sở Hàm bị bà hỏi làm cho lòng dạ rối ren, chỉ nói: “Mẹ, không phải là mẹ đến đón Đậu Đinh sao? Cũng không còn sớm nữa rồi, mẹ nhanh đưa Đậu Đinh đến nhà hàng đi.”
Tề mẫu nghe cô không bằng lòng lắm nói thế, liền nhìn cô hỏi: “Tề Hạo, con đang giục mẹ đi sao? Mẹ hôm nay cần nói rõ với con. Chuyện nấu cơm giặt quần áo vẫn phải để Sở Hàm làm. Con là một người đàn ông bận rộn đi bận rộn lại trong bếp còn ra cái gì nữa?”
Mẹ của Tề Hạo vốn không thích Sở Hàm, việc này Sở Hàm đã biết rất lâu rồi. Lúc đó, vì chuyện hôn nhân của hai người, bà còn phản đối trong một thời gian dài. Cuối cùng vẫn là do Tề Hạo khăng khăng muốn kết hôn với Sở Hàm, bà ấy mới miễn cưỡng đồng ý.
Bao lâu năm, thái độ của bà với Sở Hàm luôn luôn không tốt. Cho dù hai người hoàn toàn không sống chung, nhưng chỉ cần gặp mặt, bà luôn có thể tìm ra ở Sở Hàm một số điểm để trách mắng.
Có lẽ nghĩ đến những việc đã qua, trong lòng Sở Hàm cảm thấy tức giận liền không vui vẻ gì nói: “Mẹ, mẹ nói thế là có ý gì? Làm sao có thể nói việc nấu cơm giặt quần áo phải để Sở Hàm làm? Mẹ cũng là phụ nữ, lẽ nào mẹ cũng cho rằng phụ nữ nhất định phải nầu cơm giặt quần áo, phục vụ chồng con sao?”
Giọng điệu và thái độ của cô hoàn toàn không tốt làm cho Tề mẫu chốc lát nổi giận nói: “Con nói thế là ý gì? Là đang trách mẹ không tốt với vợ con sao?”
Sở Hàm: “Con không có ý đó.”
“Không có ý đó thì con có ý gì?” Tề mẫu vẫn chưa thỏa lòng nói: “Mẹ vất vả nuôi nấng con nên người. Con thì tốt rồi, lấy vợ xong thì quên mất mẹ, đúng không?”
Khi Tề mẫu đang nói thì Tề Hạo đúng lúc đó trở về. Anh một tay cầm giỏ trứng gà mà Sở mẫu cho, một tay ôm bó hoa sao baby mà Sở Hàm thích nhất đi vào nói: “Làm sao vậy? Hai người làm sao lại cãi nhau vậy?”
Sở mẫu vốn đang trong cơn tức giận, nhìn thấy anh cứ ngỡ là ‘Sở Hàm’ liền tức giận hơn: “Làm sao vậy? Cô đi mà hỏi ông chồng tốt của mình đi!”
Vừa dứt lời, lại nhìn thấy bó hoa trên tay Tề Hạo, bà lập tức chất vấn: “Bó hoa này của cô là như thế nào?”
Tề Hạo không muốn mẹ anh hiểu lầm nên chỉ nói: “Ờ, bó hoa này con mua trên đường đi.”
Tề mẫu cười lạnh lùng một tiếng: “Cô thật là có hứng thú, để chồng ở nhà một mình nấu cơm trông con, bản thân lại chạy ra ngoài mua hoa.”
Tề Hạo hoàn toàn không nghĩ rằng mẹ mình lại nói thế, chốc lát bất ngờ chỉ đứng đơ người tại chỗ.
“Tiểu Đậu, chúng ta đi.” Tề mẫu nói xong liền đi thẳng vào phòng khách kéo lấy tay của tiểu Đậu đi ra ngoài.
Tề mẫu vừa đi khỏi, Tề Hạo lập tức đặt giỏ trứng gà và bó hoa trong tay xuống hỏi: “Em và mẹ anh có chuyện gì thế?”
Sở Hàm không muốn lại thảo luận vấn đề này, chỉ trả lời lại một câu: “Không có gì.” Rồi quay người đi.
Tề Hạo: “Không có gì? Không có gì mà em lại làm mẹ anh tức đến thế?”
Thái độ của anh hoàn toàn không tốt, làm cho Sở Hàm phút chốc sôi gan: “Anh vừa rồi không nghe thấy gì sao? Mẹ anh chê ‘em’ ra ngoài, để ‘anh’ ở nhà một mình nấu cơm trông con!”
Lời của cô không sai. Trong từng câu chữ của Tề mẫu vừa rồi rõ ràng là chỉ trích việc này. Tề Hạo cũng hiểu, nhưng anh vẫn nói: “Chỉ vì chuyện này sao? Em liền làm mẹ anh tức giận đến thế? Em không thể từ từ nói với bà được sao?”
Anh rõ ràng là đang trách móc cô, Sở Hàm chỉ cảm thấy tủi thân, hỏi: “Từ từ nói? Em làm sao có thể từ từ nói với bà? Bà vừa tới liền nhìn thấy đứa con trai cưng của mình đang đeo tạp dề, liền lập tức nói em không tốt, sau đó chỉ trích những điều không phải của em. Em chỉ có nói một câu: “Lẽ nào phụ nữ nhất định phải nấu cơm giặt quần áo sao? Bà lập tức nhảy lộn lên, anh xem em làm sao từ từ nói được?””
“Em đều bận cả ngày. Cuối cùng ngược lại, còn phải nghe mẹ anh nói trước mặt những điều không phải của mình. Anh đã từng nghĩ đến cảm giác của em bao giờ chưa?” Sở Hàm hỏi.
Tề Hạo: “Anh biết em có chút oan ức, nhưng em không thể nể tình anh mà nhịn một chút được à? Mẹ anh có lúc nói khó nghe chút, nhưng bà hoàn toàn không ác ý. Bao năm nay, em lẽ nào không hiểu tính tính bà hay sao?”
“Bà không ác ý?” Sở Hàm cười nhạt, “Bà không ác ý thì em phải chịu ức hiếp sao? Anh nói em vì sao không nể tình anh mà nhịn một tí, sao anh không nói bao năm nay em nể tình anh mà nhịn đi bao nhiêu là tủi thân?”
“Sở Hàm, em nói thế là có ý gì?” Tề Hạo hỏi, “Em liền cảm thấy, mẹ anh ức hiếp em, cảm thấy tủi thân đúng không?” Được, cho dù mẹ anh có không tốt như thế nào đi chăng nữa, thì cũng tốt hơn mẹ em nhiều!
Lời nói, hành động của con người trong lúc tức giận luôn luôn không có lý lẽ. Thời khắc này, Tề Hạo rõ ràng đã mất đi lý trí.
“Mẹ em làm sao?” Sở Hàm nhìn anh, “Tề Hạo, anh nói thế là có ý gì?”
“Có ý gì? Trong lòng em lẽ nào không rõ sao?” Tề Hạo hỏi vặn lại, “Bao năm nay, mẹ em không ít lần xúi giục em lấy thẻ lương của anh đúng không?”
Sở Hàm vừa nghe, phút chốc liền hiểu ý mà Tề Hạo ám chỉ. Bao năm nay, mẹ cô đúng là luôn tuyên truyền tư tưởng này bên tai cô, nhưng cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ mẹ. Cô mặc dù vẫn biết mẹ đang muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn muốn tin tưởng vào Tề Hạo.
Thế nhưng hôm nay, cô lại phát hiện ra lòng tin đó bị chút vẩn đục. Không phải là cô không tin tưởng anh mà là anh không tin tưởng cô.
Tề Hạo lại nói: “Đôi mắt bà có phải luôn nhìn chằm chằm vào vào tiền của anh, sau đó chờ mong hai chúng ta li hôn không? Há?”
“Bộp” Một cái bạt tai trời giáng tức khắc giáng xuống mặt anh.
Tề Hạo hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một cảm giác đau rát bên má trái không ngừng trào lên.
Anh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nhưng sự bình tĩnh đó không phải là do cái bạt tai trời giáng và Sở Hàm dành cho anh, mà là nhìn thấy ánh lệ lấp lánh trong đôi mắt của Sở Hàm.
Đều nói ngôn từ là vũ khí sắc bén làm tổn thương con người nhất, nó không những làm tổn thương người khác, cũng đồng thời sẽ làm tổn thương bản thân. Câu nói vừa rồi chính là như thế.