Editor: Vi Vi
~~~~~~~
Tôi chưa bao giờ tin tưởng duyên phận, cũng không tin cái gọi là định mệnh đời mình, nhưng tôi luôn luôn tin tưởng rằng những thứ đó chúng ta sẽ chẳng thể nào buông bỏ được, vào ngày nào đó chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau.
Mỗi khi gặp được một người, tôi đều cầm lòng không đậu hỏi một câu: Thanh xuân cậu có đau không?
Không thể không thừa nhận, tôi vẫn luôn day dứt những năm tháng tuổi trẻ kia, vẫn luôn làm tâm ta đau, mỗi giây mỗi phút.
Ở đoạn giây phút tốt đẹp ấy, chúng ta có một cái bắt đầu đầy ấm áp vui sướng, câu chuyện của chúng ta đáng lẽ phải là vui vẻ tiêu sái làm bạn chí cốt của nhau, giục ngựa băng băng cùng đám bạn thưởng ngoạn du hoa.
Nhưng chuyện xưa lại bỗng nhiên trong nháy mắt thay đổi cốt truyện, ai nấy cãi nhau đến đỏ mặt tím người, câu trước so với câu sau càng cay nghiệt hơn.
Cuối cùng trở mặt thành thù, không hỏi lẫn nhau.
Rất nhiều cảm xúc hỗn độn lẫn vào, tự nhiên sẽ có rất nhiều tiếc nuối, cũng có càng nhiều sự tình càng muốn quên lại càng trở nên khắc sâu.
Tôi cho rằng chúng ta liền như vậy mà kết thúc, vĩnh viễn kết thúc mọi thứ.
Nhưng vào một cơn mưa tháng tư nào đó, tôi bước trên con đường lầy lội chốn nông thôn, thế nhưng ngoài ý muốn lại lần nữa gặp lại anh.
Đương nhiên, tôi cùng anh không phải quan hệ tình yêu, chỉ là bạn bè bình thường.
Tôi đứng sau một thân cây phía xa trộm nhìn anh.
Anh đứng trước một tấm bia mộ phía xa xa, nói gì đó, tôi không nghe được.
Nhưng trong giây phút nhìn bóng dáng cô đơn của anh.
So với việc gặp anh ngoài ý muốn, càng làm tôi bất ngờ hơn chính là gặp lại ở chỗ này.
Trần Xán chết chính là đoạn thanh xuân bi thương nhất của chúng ta, cũng là vết nhơ của chúng ta nhiều năm như vậy không ai có thể lau sạch.
Nhưng dù có như thế nào, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện trước mộ Trần Xán.
Anh đến để sám hối ư?
Bấm tay tính toán, tôi cùng anh đã bảy năm chưa gặp.
Hình thành một thói quen yêu cầu cần 62 ngày, nhưng để quên đi một câu chuyện cũ lại cần đến bảy năm.
Nhiều thời điểm đôi khi chúng ta chỉ cần gặp lại một giây, lại nhớ trong lòng cả đời.
Bảy năm là một cái khoảng cách.
Tế bào trong cơ thể chúng ta mỗi giây mỗi phút đều có sự trao đổi chất, mỗi ba tháng sẽ thay đổi một lần.
Nhưng đem tế bào bản thân thay đổi toàn bộ, lại chính là bảy năm.
Nói cách khác, cứ mỗi bảy năm, chúng ta liền sẽ trở thành một chính mình hoàn toàn khác.
Anh thay đổi.
Nói với anh mấy câu, không như trong trí nhớ liền giương cung bạt kiếm, chỉ là trải qua mấy năm liền dễ nói chuyện đến thế.
Anh hỏi tôi tình hình gần đây của cô, tôi chỉ lắc đầu.
Chuyện xưa của bọn họ vẫn nên để họ giải quyết, tôi chỉ là người ngoài cuộc không thể hiểu rõ mọi chuyện.
Có người nói, trước kia gặp lại đều là trong trí nhớ gặp được.
Trong lòng chúng ta vẫn không thể nào buông bỏ được, không thể quên được, cho nên sẽ không giải thoát được.
Vì thế nếu suy nghĩ dưới vai trò là bọn họ, đột nhiên vào ngày nọ chúng ta sẽ gặp lại.
Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng ít nhất chưa từng hối hận.
Gặp lại chính là lúc cởi bỏ khúc mắc nhiều năm day dứt trong lòng mỗi người.
Anh nói một câu, làm tôi rất xúc động.
Anh nói: Tớ hiện tại đặc biệt hoài niệm tháng ngày trong trường học, ít nhất mỗi một việc khi ấy đều là thật sự.
Tình yêu là thật sự, bạn bè là thật sự, mơ ước là thật sự.
Không giống như hiện tại, giao hữu chỉ là một vài người bạn nhậu, hợp tính hợp sở thích liền thành yêu đương, cái gọi là mơ ước cũng biến thành không bị đói là được.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ, là thành tựu đơn thuần của chúng ta khi đó là thật? Thế nhưng thành tựu thật lúc ấy có ai đơn thuần à?
Không thể không phủ nhận, bảy năm chính là một thời gian dài.
Anh thay đổi, cô ấy thay đổi, tôi cũng thay đổi.
Gặp lại chính là lần nữa gặp được.
Tôi của hiện tại gặp được anh của hiện tại.
Nếu như có duyên, sau này sẽ gặp.
Có duyên, gặp lại.
~~~~~~~~
Đào hố: 31/8/2021.