Bảy Năm Không Đau


Editor: Vi Vi
~~~~~~~~~~~~
"Thời đại học có quen một người bạn gái, ngắn ngủi bốn tháng liền chia tay, cảm giác chính là yêu không sâu."
"Tớ còn cho rằng cậu sẽ cùng Nhị Lệ bên nhau đấy?!"
Tô Hạo lâm vào trầm mặc, chính là như thường nhìn ngắm phong cảnh quen thuộc bốn phía.

Có lẽ cảm giác được chính mình nói chuyện quá mức trực tiếp, Từ Khải Bằng lẳng lặng hưởng thụ cảm giác an ủi thuốc lá mang đến.

Thật lâu sau mới mở miệng chần chờ nói, "Y Nhiên? Cô, cô ấy khỏe không?"
"Mấy năm nay không có cậu, cô ấy thật sự rất vui vẻ."
Sao có thể được? Không có hắn, nàng sao có thể vui sướng hạnh phúc như thế.

"À, vậy là tốt rồi."
"Cái kia.....!Bạn trai cô chắc là đối với cô rất tốt nhỉ?" Giống như rối rắm thật lâu, những lời này mới có thể từ trong miệng Từ Khải Bằng phát ra thành tiếng.

"Tớ nghĩ rằng cậu không cần thiết cứ hỏi chuyện của cô ấy.

Cậu cùng cô cũng chỉ là duyên một cây dù, thời điểm chuyện ô che mưa này về Hợp Phố, tớ nghĩ hai người liền không có cơ hội gặp lại nhau." Tô Hạo chém đinh chặt sắt đánh gãy lời Khải Bằng, cậu như suy tư gì đó bổ sung một câu, "Không riêng gì cô ấy, cậu với chúng ta có duyên cũng chỉ là trả lại cây dù mà thôi."
"Lúc nãy cậu ở quán cà phê nói câu vui đùa kia, tớ cho rằng hiểu lầm trước đây đã biến mất.

Nhìn dáng vẻ, có lẽ không phải như vậy."
"Không phải hiểu lầm, là lương tâm nợ."
"Tình yêu vốn dĩ là chuyện hai người, tớ phụ tình Y Nhiên là tớ không đúng, nhưng điều đó không đủ để mọi người các cậu cùng tớ là thù địch đi?"
Tô Hạo khinh miệt cười hai tiếng, "Cậu tự cho là đúng bảy năm nay, thì ra cậu vẫn không biết nguyên nhân chúng tôi oán hận! Chỉ có việc cậu phản bội lại tình cảm Y Nhiên thôi sao? Chính là theo như lời cậu nói, tình yêu có thể cho Y Nhiên hận cậu cả đời, nhưng không có lí do để chúng tôi ghét cậu.

Tôi để ý không phải cậu đối với tình yêu trước mặt lựa chọn, chúng tôi hận chính là sự khinh thường bạn bè của cậu, lúc ấy nói đi là đi, mặc kệ mọi người vất vả đi tìm cậu, cậu đều chưa từng suy nghĩ lại! Mà Trần Xán là bởi vì cậu tùy hứng mà bệnh tình càng nặng thêm, mãi cho đến khi cậu ta chết, cậu cũng chưa liếc mắt tới cậu ấy một cái! Thời điểm Trần Xán xuống mộ trong nháy mắt, chúng tôi đối với cậu hoàn toàn thất vọng rồi.

Người chẵng những ích kỷ trong tình yêu, đến bạn bè cũng coi như trò đùa." Tô Hạo đem toàn bộ áp lực trong lòng từ lâu đều lôi ra nói.

Từ Khải Bằng trong ánh mắt lộ ra u buồn, "Cậu nói đúng, tớ phụ bạc tình yêu, phản bội bạn bè, cho nên cuối cùng có kết cục hai bàn tay trắng, đây là báo ứng tớ nên nhận! Nhưng tuổi trẻ ai mà chẳng có sai lầm chứ? Tớ biết chúng ta không thể lấy lí do tuổi còn nhỏ mà bao che khuyết điểm, nhưng khi đó bản thân xác thật suy nghĩ chưa chín chắn.

Những sai lầm lúc ấy tớ chỉ có thể thừa nhận, tớ thật sự làm sai."
Đã từng tốt đẹp như vậy, ai đều không nghĩ sẽ mất đi ai.

Có lẽ nhiều năm như vậy, Tô Hạo chưa bao giờ nghĩ tới Khải Bằng vì hành vi trong quá khứ phải trả giá cái gì thật nghiêm trọng, một câu xin lỗi muộn màng, liền có thể hóa giải tất cả.

Nếu khi đó Từ Khải Bằng không lựa chọn trốn tránh, mà là dũng cảm đứng trước mặt bọn họ, chẳng sợ cúi đầu không nói lời nào, bọn họ cũng sẽ hiểu, cậu bảy năm sẽ không xấu hổ đến thế.

"Thật ra hôm nay thấy cậu đi thăm Trần Xán, tớ cực kì chấn động cùng cảm động.

Cậu không phải như chúng tớ nghĩ thật vô tình vô nghĩa, tuy rằng đã làm một việc cực kì ngu xuẩn, nhưng ít nhất cậu nhận thức được nó ngu ngốc thế nào."
"Tô Hạo, trước một ngày khi Trần Xán ra đi tớ có lại gặp cậu ta, lúc ấy thân thể hắn cực kỳ suy yếu, thậm chí ý thức còn có chút mơ hồ.

Lúc ấy tớ vừa cửa nát nhà tan, không có dũng khí đối mặt cùng mọi người, cho nên vội vàng nhìn mặt Trần Xán một cái tờ liền rời đi, ai biết lần ấy lại là lần gặp mặt cuối cùng."
"Cửa nát nhà tan?" Tô Hạo ngạc nhiên trừng hai mắt nhìn Khải Bằng.

"Đúng vậy, chuyện này từ trước đến nay tớ chưa từng nói cho các cậu, đương nhiên vẫn luôn không có cơ hội nói.

Ba tớ sau khi tớ nghỉ học hai tháng liền qua đời, mẹ tớ bởi vì không chịu nổi đả kích ba bađã qua đời, vốn dĩ thân thể luôn không tốt một tháng sau cũng đi theo chồng mình." Khải Bằng ảm đạm hai mắt có vẻ vô hồn.

Tô Hạo giống như vừa nghe được chuyện xưa, cảm giác mọi thứ đều không chân thật lạ thường.

Lại có nhiều chuyện bản thân không biết như vậy?!
Một ngày nào đó phát hiện chính mình không hề có lý do hận cậu bảy năm, nội tâm có bao nhiêu hối hận.

"Cậu mấy năm nay không nhớ đến chúng tớ sao?"
"Nhớ."
"Vậy cậu vì sao không liên lạc với mọi người?"
"Mới đầu là không dám, các cậu hận tớ tới tận xương tủy mà.

Sau này có cơ hội, muốn liên lạc cũng liên lạc không được."
"Vậy cậu kế tiếp tính thế nào? Vẫn là im hơi lặng tiếng tiếp tục biến mất khỏi tầm mắt bọn tớ sao?"
"Mấy năm nay tớ làm Y Nhiên đau khổ quá nhiều, muốn cùng cô bắt đầu lại lần nữa."
"Bảy năm, tuy rằng Y Nhiên ngoài miệng không nói, nhưng tớ biết cô vẫn không quên được cậu."
Cô bây giờ đang ở đâu?
Y Nhiên làm việc tại truyền thông Bắc Kinh ER, hiện tại là tổ trường bộ phận quảng cáo.

Ngồi trước bàn làm việc cô miên man suy nghĩ, cô trong đầu lặp lại hình ảnh việc ngày đó mình cùng Khải Bằng ngẫu nhiên gặp nhau ở siêu thị.

Cậu còn nhớ rõ món mình thích, cậu thấy mình gặp mưa cũng sẽ đau lòng, cậu thấy mình trên mặt vẫn như xưa tràn đầy vui vẻ tươi cười, anh vẫn luôn yêu em sao? Chúng ta không có khả năng ư? Chính là lúc trước cậu ta thẳng thừng vứt bỏ mình, hắn rõ rằng không yêu tôi? Nhưng vì cái gì cậu vẫn quan tâm tôi như thế?
Cửa văn phòng cô chậm rãi mở ra, cô ngây người không hề phát hiện trưởng phòng Lưu bước vào.

"Y Nhiên? Y Nhiên!"
Y Nhiên như từ trong mơ tỉnh lại đứng lên, có chút hoảng loạn hô to: "Trưởng phòng Lưu."
"Nghĩ cái gì thế? Cảm giác sau kỳ nghĩ thanh minh trở lại cô vẫn luôn không có tinh thần.

Có phải bị bệnh rồi hay không?"
Y Nhiên ngượng ngùng nhìn trưởng phòng Lưu, "Gần đây có chút mất ngủ, em sẽ mau chóng điều chỉnh tốt."
"Ừm." Trưởng phòng Lưu có chuyện quan trọng muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, "Vừa mới nhận được phản hồi cấp trên, khách hàng đối với phương án tuyên truyện không hài lòng cho lắm, dựa vào yêu cầu bọn họ cung cấp làm lại một lần nữa."
"A? Lúc trước bọn họ không phải đã nói sẽ thực hiện theo phương án đề ra sao? Như thế nào lại thay đổi thất thường rồi?!" Vì hoàn thành phương án này, Y Nhiên dẫn dắt tổ nàng tăng ca suốt một tháng từ bỏ cuối tuần cùng rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng nói đổi liền đổi, cái này làm cho Y Nhiên trong lòng rất khó chịu.

"Nghe nói tập đoàn Hoa Thịnh phó tổng khu Hoa Bắc ban đầu bị điều đi rồi, phó tổng mới tiền nhiệm đối với công ty chúng ta không quen thuộc cho lắm, huống hồ yêu cầu của ông ta với đời trước cũng không giống nhau.

Chúng ta chỉ có thể cố gắng thỏa mãn nhu cầu khách hàng.

Y Nhiên à, tôi cũng biết tổ cô vì phương án này mà dốc hết sức lực, nhưng mà khách hàng không hài lòng, chúng ta chỉ có thể làm lại một lần nữa.

Sau khi hoàn thành dự án này, tôi khẳng định cho tổ cô mấy ngày nghỉ." Trưởng phòng Lưu cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể an ủi Y Nhiên vài câu.

"Chúng ta không thể theo chân phó tổng bọn họ nói chuyện sao? Dù gì đây cũng là tâm huyết của chúng ta trong thời gian dài, không thể uổng phí được, việc này rất đả kích tinh thần nhân viên."
"Bọn họ vừa mới bổ nhiệm phó tổng, chúng ta đến mặt cũng chưa thấy, làm sao nói được? Mọi người vẫn là vất vả một chút, lập tức dựa theo yêu cầu mới của bọn họ mà làm việc."
Đây đều là yêu cầu gì thế? Phó tổng bọn họ nông thôn đến thêd sao? Phương án truyên truyền quảng cáo như vậy so với ban đầu kém gấp đôi đấy.

Nhan Yên sau khi xem xong yêu cầu mới, không ngừng thầm chửi rủa trong lòng.

"Chị Nhiên, bên ngoài có người tìm chị." Thư ký Tiểu Mông nhẹ giọng nói.

Y Nhiên chau mày, gật đầu, " Mời cậu ta vào đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui