Bảy Năm Lại Bảy Năm

Cả đêm nay Mạc Ngôn không hề chợp mắt, anh sợ sau khi tỉnh dậy, sẽ bàng hoàng nhận ra hết thảy đều là mơ. Nhìn người con gái ngủ say trong lòng, hai tay Mạc Ngôn nắm càng chặt, anh muốn khắc sâu hình bóng này tận trong xương tủy, dung hòa cả máu thịt.Trong phòng quần áo rải rác, ga giường hỗn độn, mọi thứ đều cho thấy, tối qua hai người có bao nhiêu điên cuồng, có bao nhiêu ân ái. Mạc Ngôn cũng không biết tối qua mình đã làm mấy lần, anh chưa từng như thế, khát vọng một người phụ nữ đến vậy. Nhìn dấu hôn dày đặc trên người An Nhiên, Mạc Ngôn không ngừng nhếch khóe miệng, kia là bằng chứng yêu nhau của bọn họ. Nghĩ vậy, lại kìm không được hôn lên môi An Nhiên.An Nhiên bị hành động này của Mạc Ngôn làm tỉnh giấc, hơi mở mắt ra.“Xin lỗi, đã đánh thức em rồi.”Mạc Ngôn cưng chiều dựa cằm trên tóc An Nhiên dụi tới dụi lui.An Nhiên không nói gì, chỉ mỉm cười. Ngày hôm nay rốt cuộc cũng tới, chẳng qua, cô không hề hối hận, hiện tại cô đang rất hạnh phúc. Chỉ là cả người rất đau, giống như bị xe tải nghiền qua.“Em muốn đi đâu.”An Nhiên đột nhiên đứng dậy, Mạc Ngôn hai tay ôm thắt lưng cô sốt ruột hỏi.“Em không đi đâu cả, chỉ muốn tắm rửa thôi, cả người khó chịu quá.”Mạc Ngôn đứng lên ôm lấy An Nhiên.”Anh ôm em vào, chân em đang bị thương, cẩn thận không được đụng vào nước.”Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, lúc này Mạc Ngôn mới cảm giác được tất cả đều là sự thật, hạnh phúc chưa từng có được ngập tràn trong lòng. Kéo rèm cửa sổ, trong phòng nhất thời sáng bừng nắng ấm. Ga giường trắng tinh, điểm một mảng hồng, phảng phất như hoa bông hồng giữa mùa xuân, sắc đỏ tươi thắng. Như trong lòng Mạc Ngôn, đó là một đóa hoa rất đẹp……


An Nhiên ở trong nhà tắm, nhìn dấu vết trên người mình qua gương, nhẹ nhàng lấy tay xoa một chút, dấu vết vẫn tồn tại không biến mất. An Nhiên nở nụ cười, cô lấy ngón tay vẽ lên gương hai chữ Mạc Ngôn. Cô rốt cục đã trở thành người đàn bà của Mạc Ngôn, người đàn bà đích thực của anh.Vì chân An Nhiên bị thương, Mạc Ngôn không cho phép cô đi làm, gọi điện thoại xin phép Cao Phong. Nhận được điện thoại của Mạc Ngôn, Cao Phong bèn trêu chọc.”Ai, có người rốt cuộc đến giờ đã sống lại.”Mạc Ngôn kiêu ngạo, sự tự tin trước kia đã trở lại, càng trở nên chói mắt hơn.…


An Nhiên dẫn Mạc Ngôn tới trước mộ Tiểu Mễ, mang theo hoa diên vĩ Tiểu Mễ thích.”Tiểu Mễ, mình đến đây.”An Nhiên ngồi xuống, phủi đi lớp tro bụi trên mộ, đặt bó hoa xuống.“Tiểu Mễ, anh ấy tên là Mạc Ngôn, là người đàn ông mình yêu.”An Nhiên an tâm nói hết.”Anh ấy cũng yêu mình, hiện giờ mình rất hạnh phúc. Cậu cps nghe thấy không?Có phải cũng cảm thấy mừng cho mình không? Cậu ở trên trời nhất định phải phù hộ hai đứa mình nhé.”Mạc Ngôn đỡ An Nhiên cùng nhau ngồi xuống, kéo tay An Nhiên, đứng trước mộ Tiểu mễ, trong lòng anh lặng lẽ thề, cả đời này đến tận lúc chết chỉ yêu một mình An Nhiên.Nước mắt khẽ chảy trên khuôn mặt An Nhiên, nhưng khóe miệng cô lại nở nụ cười, sau đó nhìn sang Mạc ngôn kiên định nói.” Đời này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng không rời xa anh, dù có chết, biến thành quỷ cũng sẽ bám theo anh.”Mãi mãi bên nhau, sinh tử không rời


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận