Bảy Năm Lại Bảy Năm

Hôm nay đến tham dự buổi lễ đính hôn long trọng sắp cử hành, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.Phía đằng xa là con tàu biển hoa lệ, khắp nơi được trang hòang bằng những đóa hồng, phía trên cao là màn hình cực lớn chiếu ảnh Mạc Ngôn cùng An Nhiên gắn bó mỉm cười. Phóng viên các tạp chí lớn đã sớm đi vào cảng, ghi nhớ mãi cảnh tượng này. Lễ đính hôn sẽ diễn ra ở đây, sau đó tàu sẽ chở khách ra đảo, tiệc tối tổ chức trên đảo, và còn có những hoạt động vui chơi khác nữa.Tất cả mọi việc đều do Mạc Ngôn an bài tỉ mỉ, anh muốn An Nhiên sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất.Trong phòng trang điểm, vẻ mặtAn Nhiên như có tâm sự, hoàn toàn lơ đễnh trước lời khen của những người nhân viên kia.“Mọi người ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa lại.” An Nhiên nhìn mình trong gương, nếu không có chuyện đó, hôm nay cô nhất định là người hạnh phúc nhất.Tina đứng trước mặt cô cũng rất đau lòng: “An Nhiên, cô vẫn quyết định thế sao? Không làm vậy không được sao?” Cô không thể tin được, những tưởng tên kia đã buông tha An Nhiên, không nghĩ tới ngay trước ngày cô ấy đính hôn, hắn yêu cầu cô phải cự tuyệt lời cầu hôn của Mạc Ngôn trước mặt bao nhiêu người, trước mặt cả báo giới. Còn bắt chính cô đem hình đã chụp cảnh hắn âu yếm với An Nhiên hôm đó chiếu lên màn hình lớn.“Tôi không có chọn lựa, cô nói đi, tôi có thể làm gì khác?”Đúng vậy, cô không có cách nào khác, cô biết rõ ở một tòa lầu nào đó cạnh cảng, gã đàn ông tóc đuôi ngựa kia đang ngắm súng vào Mạc Ngôn. Nếu cô không làm như vậy, Mạc Ngôn sẽ chết ngay trước mắt cô, như cô gái bận váy trắng hôm đó.“Tina, có thể đáp ứng tôi một việc không?”Tina khóc, ôm lấy An Nhiên: “Cô nói đi.”“Tôi ra đi rồi, về sau cô hãy ở lại bên Mạc Ngôn, thay tôi chăm lo cho anh ấy, thay tôi yêu thương anh ấy, có được không?”Tina cương quyết lắc đầu: “Không, không được, nhất định còn có cách. Dư An Nhiên, cô không được dễ dàng buông tay như vậy. Mạc Ngôn yêu cô nhiều như vậy, cô có thể bỏ anh ấy sao? Tôi cho cô biết, tôi sẽ không giúp cô.”“Không có cách nào, đây là cách tốt nhất. Tôi muốn anh ấy sống. Rồi có một ngày anh ấy sẽ quên tôi.”Tina nắm lấy tay An Nhiên, nức nở : “Vậy còn cô? Cô sẽ thế nào?”“Tôi à, cô yên tâm, tôi có tính toán cho riếng mình rồi.” Thế giới lớn như vậy, đâu là chỗ dành cho cô?An Nhiên chỉ cảm thấy may mắn là cha cô không thể đến trực tiếp tham dự buổi lễ đính hôn hôm nay.Có tiếng gõ cửa, hai người phụ nữ khẽ nhìn nhau, trong ánh mắt bao hàm nhiều điều khó nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận