Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên


Đoàn xe chở nhân viên của tập đoàn Nhậm Phát nối đuôi nhau đỗ ở cổng khu nghỉ dưỡng; mọi người vừa bước xuống xe, đã được nhân viên khách sạn nhiệt tình chào đón.

Mùi muối biển mặn mòi xộc vào mũi khiến tinh thần ai nấy đều phấn chấn thoải mái.

Tuệ Anh bê trên tay hai túi nhỏ, đeo ba lô trên lưng, khệ nệ xuống xe.
Vừa bước vào trong, cô liền nhìn thấy có người đang vui vẻ vẫy chào; là trợ lý Du và nhân viên đoàn làm phim.
Tiến Dũng vừa thấy bọn họ thì đi lại gần, ân cần nói: "Hai em mang đồ gì mà lắm thế này, để anh giúp." Phần lớn đống đồ mà Tuệ Anh vất vả bê xách là của Lan Hạ; đi chơi có 2 ngày 1 đêm mà cô ấy mang theo gần hết cái tủ quần áo.

Hai em bé diễn viên nhí nhìn thấy Lan Hạ và Đình Công thì liền mỉm cười vẫy tay gọi: "Bố, mẹ.", khiến hai người liền đỏ mặt cười có phần sượng xạo, len lén nhìn xung quanh.
Công ty cho nhân viên đi nghỉ, một phần là để tri ân những người đã ra sức đóng góp và cống hiến, cũng chính là cơ hội để mọi người cùng vận hành một bộ máy có có thể hiểu rõ hơn về nhau, từ đó nâng cao hiệu suất công việc.

Vậy nên, các hoạt động đều đã được lên kế hoạch từ trước, làm sao cho nhân viên tập đoàn dành nhiều thời gian bên nhau nhất có thể.

Ngay sau khi cất đồ lên phòng, mọi người tập trung lại và được hướng dẫn viên dắt đi tham quan một số di tích và các địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố biển.

Mỗi nơi lại có chỗ cho khách tham quan mua sắm, vô cùng nhộn nhịp ồn.

Đến khu nuôi trồng ngọc trai, mọi người lên tầng hai xem đồ thì Tuệ Anh nhận được tin nhắn của Đình Công: "Em có rảnh không, có thể giúp anh chọn chút đồ được không? Đừng cho Lan Hạ biết nhé.

Anh đang ở cửa hàng trang sức phía dưới."
Tuệ Anh nói với Lan Hạ mình muốn đi xuống xem chút đồ rồi tới cửa hàng mà Đình Công đang đợi.

Anh ta đang đứng ngắm một đôi nhẫn, nhìn thấy cô liền nói: "Anh muốn mua một bộ nhẫn đôi, nhưng không biết cái nào đẹp, em giúp anh chọn được không?"
Tuệ Anh mỉm cười hiểu ý: là anh ta muốn mua cho Lan Hạ, nhưng không biết chiếc nào thì hợp với sở thích của cô ấy, nên mới nhờ đến cô.


Tuệ Anh giúp anh chọn một cặp nhẫn chạm khắc tinh xảo, trên đó đính ngọc trai và pha lê lấp lánh bắt mắt, đúng với sở thích của bạn mình.

Người bán hàng khen ngợi: "Cô thật là có con mắt tinh tường, đôi nhẫn này vừa tinh tế lại vô cùng nổi bật.

Đúng là một thiết kế hoàn hảo đại diện cho tình yêu lứa đôi nồng nhiệt."
Tuệ Anh lắc đầu nói với cô ta: "Cô hiểu lầm rồi.

Đôi nhẫn này không phải là cho tôi, mà là của hai người khác kia."
Đình Công đứng trả tiền, nghe Tuệ Anh nói vậy thì hai tai ửng hồng, trên mặt không giấu nổi nụ cười.
Người bán hàng liền đon đả: " Ở đây còn nhiều mặt hàng thế này, chắc chắn sẽ có đồ hợp với cô.

Để tôi lấy cho cô xem nhé."
Tuệ Anh chưa kịp từ chối thì cô ta đã nhanh tay bê một khay đồ trang sức đặt lên trên bàn, thao thao bất tuyệt: "Cô xem này, đôi bông tai ngọc trai này là mẫu mới ra, rất phù hợp với khuôn mặt trái xoan của cô.

Còn chiếc vòng ngọc này, thủ công tinh xảo, cũng là mặt hàng được yêu thích đấy.

Bàn tay cô thọn gọn xinh xắn thế kia, đeo vào mới đẹp làm sao."
Tuệ Anh thấy cô ta liến thoắng nói thì ngắt lời, phủi tay dứt khoát nói: "Cảm ơn, các thứ này rất đẹp, nhưng tôi không muốn mua gì cả."
Đình Công và Tuệ Anh gặp lại Lan Hạ; cô ấy vẫn vô tư không biết mình sắp nhận được một món quà bất ngờ.

Anh ta từ lúc rời khỏi cửa hàng thì có phần hấp tấp, thỉnh thoảng lại sờ vào chiếc túi đeo bên mình, bên trong là hộp nhẫn đôi đã được bọc gói cẩn thận.
Đi tham quan bốn điểm nổi bật của thành phố thì mọi người trở về khách sạn để ăn trưa và nghỉ ngơi, chuẩn bị cho các hoạt động vào buổi chiều.

Toàn bộ nhân viên tập trung ở bãi biển, tham gia các trò chơi đồng đội, ai cũng ra sức nhiệt tình tham dự.

Sau khi thử thách ở các trò chơi đồng đội, một cuộc thi phụ giành riêng cho các cặp đôi ở công ty được tổ chức, thu hút kha khá các cặp đôi.


Lan Hạ và Đình Công cùng nhau tham dự, liên tục chiến thắng, khiến bản thân vô cùng đắc ý.

Đến trò chơi cuối cùng chỉ còn hai cặp tham gia, là trò nhảy lò cò trong bao bố, thì Lan Hạ vô cùng phấn khởi, tin chắc có thể ẵm giải trong tay.

Đúng lúc này thì Đình Công bị say nắng, xa xẩm mặt mày, không thể tiếp tục tham dự.

Lan Hạ tiếc nuối, lại nhìn sang Tuệ Anh và Tiến Dũng đứng cổ vũ cho mình nãy giờ, liền nảy ra ý tưởng.

Cô ta lại gần hai người họ, nhanh chóng nói: "Giúp mình đi, nếu không phải anh Đình Công bị mệt, mình chắc chắc sẽ thắng.

Giờ mình phải chăm sóc cho anh ấy, không chơi được; hai người thi hộ mình và anh ấy lần này đi.

Ván cuối cùng rồi, mình không muốn để lỡ mất, nếu có thắng thì giải thưởng cũng phải trao cho người của mình mới không phí hoài."
Tuệ Anh nhìn vẻ mặt tiếc nuối nài nỉ của Lan Hạ, không biết phải trả lời thế nào.

Tiến Dũng đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn cô nói: "Em có dám tham gia không? Anh chắc chắn sẽ không để thua."
Tuệ Anh nhìn nụ cười vui vẻ của Tiến Dũng, bất đắc dĩ phải đồng ý với lời đề nghị của Lan Hạ.
Cô ta chạy ra trao đổi với ban tổ chức, xin phép cho mình được cử hai người đại diễn thay thế.

Trò chơi đang đến hồi gay cấn, quyết định thắng thua, nên không ai muốn bị dừng lại giữa chừng, cuối cùng cũng chấp nhận phương án tạm thời.
Tiến Dũng cùng Tuệ Anh chui vào một chiếc bao bố, đứng sát bên nhau.

Tiến Dũng nói: "Trò chơi này muốn chiến thắng cũng phải có chiến thuật.


Trông thì đơn giản, nhưng mấu chốt không phải là tốc độ mà là thăng bằng.

Nên người chơi phải dựa vào nhau, giữ thật chắc, để cùng di chuyển, mới mong về đích sớm nhất.

Để đứng vững, anh sẽ bám lấy vai em, còn em giữ lấy người anh, hai tay chúng ta giữ lấy chiếc túi ở hai bên, cùng nhau nhảy lên di chuyển từng bước đồng nhất."
Tuệ Anh mỉm cười: "Không hổ danh là dân kỹ thuật, anh làm gì cũng tính toán kỹ vậy sao?"
"Vì anh không muốn lần đầu tiên cùng em lại bị thua cuộc.", Tiến Dũng nhìn cô giải thích: "Và cả giành chiến thắng cho Lan Hạ và Đình Công nữa."
"Được, chúng ta cùng cố hết sức." Cô vui vẻ nói.
Hai đội cùng đứng ở vạch xuất phát, phấn chấn quyết ăn thua một trận.

Vừa có tiếng còi hô vang, hai đội liền lập tức nhảy lò cò.

Tiến Dũng quàng tay nhẹ nhàng giữ lấy vai Tuệ Anh, cùng cô nhảy từng bước vững chắc.

Cô chỉ đứng đến mang tai của anh, vòng tay giữ chặt lấy áo anh để giữ thăng bằng.

Tiếng cổ vũ vang dội xung quanh làm cho phần thi thêm khí thế.

Hai người di chuyển rất đều, nhoắng cái đã vượt lên phía trước đối thủ.
Khi chỉ còn cách đích một đoạn ngắn, Tuệ Anh đột nhiên vấp vào một đụn cát, cả người lao về phía trước.

Trong nháy mắt, Tiến Dũng cũng mất đà, buông luôn chiếc bao tải, hai tay ôm lấy cô, xoay mình khiến cả người anh ngã xuống, lưng nằm trên mặt cát.

Cả người Tuệ Anh lúc này đã ngã gọn trên người anh.

Đối phương vẫn băng băng tiến thẳng về đích; hai người bị xử thua cuộc.
Tuệ Anh ngồi dậy, lại kéo Tiến Dũng khỏi mặt đất, lo lắng nói: "Xin lỗi, do em mà anh bị ngã, anh có sao không?"
Anh lắc đầu nói: "Không sao, anh không bị gì hết.


Em không sao là tốt rồi.

Anh chỉ lo trên cát có nhiều sỏi nhỏ, sợ em bị đau thôi."
"Chúng ta thua rồi." Tuệ Anh nói, ái ngại nhìn về phía Lan Hạ đang tiếc nuối đứng đó.
"Ít ra chúng ta cũng đã cố hết sức.

Vừa xong em bật cao tốt lắm, không hổ danh là người có võ.", anh khích lệ.
"Vẫn thua người có kỹ năng như anh." Tuệ Anh vui vẻ nói; cả hai đỡ nhau đứng dậy.
Lan Hạ chạy lại nói: "Thua rồi, thật là phí quá, chỉ một chút nữa thôi.

Dù sao cũng cảm ơn hai người đã hết sức vì mình.

Anh Đình Công và mình nợ hai người một bữa."
Lúc Lan Hạ và Tuệ Anh cùng quay trở lại phòng để tắm rửa thay đồ trước bữa tối, một cô gái đột ngột xuất hiện, nói: "Xin chào, tôi là Hạ Nhi, là nhân viên phòng bán lẻ.

Vừa xong hai người chơi rất cừ, rất tiếc là không về đích được."
"Cảm ơn." Tuệ Anh mỉm cười nói.
Cô gái tiếp tục đi bên cạnh, mở lời: "Anh chàng vừa xong thi đấu cùng đội với cô, là bạn trai của cô hả? Sao hai người không đăng kí tham gia từ đầu?"
"Cô hiểu nhầm rồi.

Đó là anh trai của bạn thân của bọn tôi." Lan Hạ lập tức trả lời, lại liếc nhìn Tuệ Anh, khiến cô đột ngột có cảm giác có người đang thay mặt, giữ gìn tiếng tăm cho mình; cô không khỏi bật cười.
"Vậy là không phải quan hệ yêu đương sao?" Hạ Nhi nói.
"Làm gì có chuyện đó, anh ấy cũng như anh trai của bọn tôi vậy."
"À, thế thì các cô không ngại nếu tôi tiếp cận anh ấy chứ?", cô ta tự tin hỏi.
"Ồ, không ngại, tốt mà, cô cứ tự nhiên." Lan Hạ gật đầu đồng ý, Tuệ Anh bên cạnh cũng mỉm cười hưởng ứng.
"Tốt quá, vậy tối nay tôi sẽ tìm cách làm quen với anh ấy.

Cảm ơn các cô nhiều nhé." Hạ Nhi tự tin nói rồi bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận