"Anh Cao, anh xem ở đây...!Anh Cao?"
Kỷ Tiểu Hàm quay đầu lại mới nhận ra đằng sau không một bóng người.
Cô nhìn xung quanh, xác định đã bị gã thuỷ thủ bỏ lại.
Hắn nói sẽ dẫn cô dò đường, rồi lại đi nhanh như không muốn chờ ai.
Nhưng cô leo núi nhiều năm, bước chân cũng không chậm, đi một lúc hắn nói muốn nghỉ ngơi, kết quả là đến khi cô phục hồi tinh thần thì đã bị bỏ lại.
Cô mơ hồ cảm thấy gã thuỷ thủ làm vậy có chủ đích, nhưng cô thường hiểu sai ý người khác, cũng không có lòng tin đối với việc thấu hiểu suy nghĩ của người khác.
Đôi khi gã thuỷ thủ làm ra vẻ trưởng bối như muốn tốt cho cô, cô cũng không tiện đi đến kết luận.
Kỷ Tiểu Hàm thở dài.
...!Có lẽ vì lúc nãy không đưa dao nên khiến anh ta bất mãn.
Cô muốn phá băng, trên đường đi luôn tìm đề tài, nhưng sau khi rời khỏi tầm quan sát của những người khác, gã thuỷ thủ không thèm để ý đến cô, cô cũng không có cách nào.
Con người gã thuỷ thủ là như vậy, lúc tốt thì ra vẻ anh cả dạy người ta về hàng hải, lúc không tốt thì lập tức trở mặt, cảm giác giống như đang phải hầu hạ bạo chúa, một kẻ thay đổi thất thường.
Cô không thảo luận cảm nhận về gã thuỷ thủ với những người khác, có lẽ là...!thiếu tin tưởng, cứ cảm thấy vừa quay đầu, họ sẽ kể lại với hắn, em gái thì vẫn còn nhỏ, chỉ nhìn thấy mặt tốt của mọi người, cô cũng không muốn những ý nghĩ u ám của mình ảnh hưởng đến sự ngây thơ của Xảo Huỷ.
Để cô lại một mình ở đây, theo một nghĩa nào đó còn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Tiểu Hàm đã quen đơn độc, bị ràng buộc với một nhóm người xa lạ nhiều ngày liền khiến cô gần như không thở được.
Bây giờ có thời gian ở một mình cũng xem như thư thái.
Cô vẫn không quên những gì đã hứa với đội, rất cẩn thận khảo sát hòn đảo này.
Hòn đảo này thực sự không lớn, cũng không có gì cả.
Không có cây cao, mặc dù có thực vật nhưng tất cả đều là tảo, địa y, rêu, dương xỉ và một số cây bụi.
Cô đi dọc theo bờ biển, không thấy một loại thực vật nào trông có thể ăn được.
Hòn đảo hoang này thực sự hoang vu, không cho bọn họ bất cứ thứ gì ngoài mặt đất chao đảo.
Khi Kỷ Tiểu Hàm còn đang kiểm tra hòn đảo, gã thủy thủ đã trở về điểm tập kết.
"Tiểu Cao, cậu về rồi?" Bà Trương nhiệt tình gọi gã thuỷ thủ.
"Chị tôi đâu?" Kỷ Xảo Hủy hỏi.
"Không biết, tôi vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi."
"Sao lại như vậy...!Có khi nào gặp rắc rối gì không? Chúng ta phải mau đi tìm chị ấy!"
"Yên tâm đi, cái đảo này không lớn, một lúc nữa sẽ về thôi." Gã thuỷ thủ trả lời một cách thản nhiên.
"Nhưng mà!"
"Đã nói đừng quan tâm."
"Cô ta bỏ lại Tiểu Cao tự ý hành động? Thanh niên bây giờ đúng là không hiểu chuyện, sao không đợi cậu một chút chứ..."
Gã thuỷ thủ nhún vai: "Mặc kệ đi, đã nói chút nữa sẽ quay lại.
Nhưng tôi có vài ý tưởng, mọi người tập trung lại đây ──"
Khi Kỷ Tiểu Hàm trở về nơi tập họp, những người khác đang thảo luận sôi nổi, không ai chú ý đến sự trở lại của cô, chỉ có cô em gái nhích lại gần với vẻ mặt lo lắng.
"Chị." Kỷ Xảo Hủy không hiểu, thuỷ thủ và chị mình cùng đi dò xét, sao anh ta lại về trước, còn chị mình đến bây giờ mới về..
Kỷ Tiểu Hàm lắc đầu, ý bảo cô ấy nói chuyện sau.
"Trên đảo này không có nguồn nước."
Bà Trương ngập ngừng: "Cũng không có gì ăn sao..."
"Vấn đề thức ăn tương đối nhỏ.
Chúng ta có thể câu cá hoặc nhặt vài loại hải sản, tôi nhìn thấy có ốc biển lúc bước lên san hô."
"Nhưng không thể ăn sống ốc biển, đúng không?"
A Tân nhẹ nhàng nói: "Trên đảo không có cây cối, không có cách nào nhóm lửa."
"Tôi thấy vài khúc gỗ trôi giạt trên bờ."
"Cũng chỉ có mấy cây, không đủ dùng.
Hơn nữa muốn nó cháy cũng không dễ."
"Đủ rồi.
Đủ cho chúng ta nhóm lửa ăn một bữa no ấm."
"Không thể chỉ lo cho một bữa ăn..."
"Nước quan trọng hơn, cố gắng nghĩ cách lấy nước trước."
"Đúng, đúng, phải nhanh chóng tìm ra cách lấy nước."
Mọi người mồm năm miệng mười bàn bạc, cuối cùng xác định ra vấn đề chính yếu, nước uống.
Nước thu được từ trận mưa mấy ngày trước đã cạn, nước dự trữ cũng không còn lại bao nhiêu, nếu trời không mưa sẽ rắc rối to.
Đến chiều, gã thuỷ thủ và A Tân lại đi tuần tra thêm lần nữa.
Lần này thì ngược lại, hai người quay về với vẻ mặt tươi rói.
"Cao đại ca và tôi phát hiện được vài thứ."
"Là nước à? Tìm thấy nước à?" Bà Trương sốt sắng hỏi.
"Vẫn chưa phát hiện nguồn nước, nhưng chúng tôi tìm được một chỗ bùn ướt, thực vật ở đó rất tươi tốt."
Bà Trương bất mãn: "Chỉ tìm được bùn thì có ích gì."
Bách Ngữ Sanh nói: "Nếu có thực vật thì sẽ có nước ngọt."
Hoắc Tân Cách gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, nên tôi và Cao đại ca muốn đào một cái giếng."
"Muốn đào ra nước ở đây rất khó phải không?" Bách Ngữ Sanh hỏi, cô sờ xuống mặt đất, đây không phải là bùn đất bình thường mà.