Bảy Năm Trên Hoang Đảo


Qua mấy ngày phóng tầm mắt chỉ nhìn thấy biển, Bách Ngữ Sanh tưởng rằng đã đủ nhàm chán đơn điệu, nhưng không, dưới sự bao phủ của sương mù biển, thậm chí không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc, thế giới chỉ còn lại một lớp sương mù xám xịt.
Vấn đề lớn nhất sau khi sương mù phủ xuống là không có nắng, đáy bè luôn ẩm ướt nên không giữ được thân bè khô ráo.
Chiếc bè cứu sinh của họ là bè dành cho mười người, đáng ra đủ cho sáu người sử dụng.

Nhưng nói mười người, thật ra là chỉ đủ cho mười người nghỉ ngơi trong thời gian ngắn để chờ cứu hộ, không được thiết kế để sinh sống lâu dài.

Vì vậy khi họ nằm xuống ngủ sẽ đụng chạm cơ thể người bên cạnh, bình thường luôn phải co chân thu tay mới tránh đá vào người khác.
Thiếu không gian vận động trầm trọng, cơ thể nằm co quắp thời gian dài dẫn đến khí huyết lưu thông kém, cứ vài phút Bách Ngữ Sanh lại co duỗi tứ chi nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy tê bì tay chân, càng ngày càng khó điều khiển cơ thể yếu ớt này.

Nếu có bất kỳ biến cố bất ngờ nào đòi hỏi phải vận động mạnh, cô rất nghi ngờ khả năng trốn thoát của mình hiện tại.
Tiếp xúc lâu ngày với nước biển khiến cơ thể trắng như ngọc bích của cô nổi lên nhiều vết loét đỏ.
Nước biển khô lại trên cơ thể tạo thành các tinh thể muối, các hạt muối nhỏ len qua quần áo cọ xát vào da thịt giống như giấy nhám chà lên làn da mỏng manh, tạo thành rất nhiều vết thương trên bề mặt.

Vết thương không được chăm sóc cẩn thận nên không cách nào khô lại, chỉ một cử động nhỏ sẽ chạm đến, làm dậy lên cơn đau âm ỉ.
Bách Ngữ Sanh khó khăn giơ tay lên, chầm chậm lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh lục.

Sau đó cô mới phát hiện trong túi xách của mình thực sự có kem chống nắng ── Lúc đi quá vội nên hoàn toàn không kịp nhìn xem bên trong có những gì.

Trong túi dạ tiệc của cô chỉ có hai chiếc thẻ tín dụng, điện thoại, một bộ dụng cụ trang điểm (có gương, phấn mắt ba màu và phấn nền), son môi, son dưỡng môi, kem chống nắng, hai đôi hoa tai và một hộp vaseline nhỏ.
Tại sao lại có vaseline ở đây...? Hình như khi đeo vào đôi hoa tai mới mua hơi khó chịu, cô đã nhờ A Tân dùng vaseline bôi lên lỗ xỏ khuyên để thoải mái hơn.

Chiếc hộp bé xíu nên cô cũng không lấy ra, cứ thế mà mang đến biển.
Bôi vaseline lên miệng vết thương giúp những vết loét do bị muối ăn khá hơn rất nhiều.
Và son dưỡng môi cô mang theo cũng rất hữu ích.

Thương hiệu này được cho là có thành phần 100% hoàn toàn từ thiên nhiên, có vẻ như quảng cáo đúng sự thật, nó giúp dưỡng ẩm cho làn da khô và nứt nẻ của cô trong môi trường khắc nghiệt, đặc biệt còn làm dịu đi những vết loét đỏ bị vỡ ra do ma sát.

Bách Ngữ Sanh bôi lên vết thương và thầm thề rằng, nếu có thể sống sót trở về, cô nhất định sẽ mua lại thương hiệu này.
Làm đẹp gì đó, hiện tại thương hiệu, hiệu quả và nhan sắc đã không còn quan trọng, trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt, mọi thứ đều được chia thành hai loại đơn giản: loại có thể giúp sinh tồn và loại không thể giúp sinh tồn.
Trong túi còn một thứ cuối cùng, Bách Ngữ Sanh lấy nó ra.
Đó là một chiếc đồng hồ.


Không, đúng ra không nên dùng từ đồng hồ để hình dung, thật ra đây chỉ là xác của một khối máy cơ, kim máy dừng lại ở bảy giờ mười lăm phút.

Bách Ngữ Sanh đặt nó lên tim, ngón tay vuốt ve cấu tạo cơ, kim chỉ giờ khẽ rung động do bị cô chạm vào.

Cô nhìn thêm lần nữa rồi cất lại vào túi xách ── Nếu cứ thế này mà chết thì ít ra cũng có nó làm bạn.
Đó là tất cả những gì cô có.
Thỉnh thoảng cô lại cảm thấy rầu rĩ, tại sao mình lại không biết phòng ngừa nguy hiểm, tự chấm điểm sinh tồn cho mình, cô cảm thấy mình thất bại mọi mặt từ trang phục đến tâm lý.
Xét cho cùng, ở xã hội văn minh, chỉ cần có điện thoại di động thêm tấm thẻ tín dụng, làm sao lại không tồn tại được? Nhưng đại dương nào màng đến quy tắc của xã hội hiện đại.

Cô rất hay tưởng tượng, nếu như biết trước thì mình sẽ lấy thêm thứ gì: một ít nước, một chút thức ăn hoặc có thể là một chiếc điện thoại vệ tinh? Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cô đi đến kết luận ── Tốt nhất là lúc đầu không nên lên thuyền ── Quả bóng ảo tưởng tan biến, cô vẫn ở trên chiếc bè này, bất lực và yếu đuối, số phận hoàn toàn do đại dương định đoạt, có thể bị chấm dứt bất cứ lúc nào.
Mấy ngày trên bè đều như thế này ── Đôi khi tức giận, đôi khi vọng tưởng, có lúc đau thương, nhưng thường là trống rỗng và tuyệt vọng.

Bị bao quanh bởi nước nhưng không thể uống lấy một hớp, biển khơi này còn tàn nhẫn hơn cả sa mạc.
Những ngày trời không mưa đúng là cực hình, mặt bè cao su nóng như lò hơi, tất cả mọi người thoi thóp núp dưới bóng râm; khi trời mưa, mặc dù có thể trữ nước uống, nhưng sự ẩm ướt lại làm những vết mẩn đỏ lên rồi nứt toét, khiến toàn thân đau đớn.
Bè cao su là thiên đường cứu vớt họ, nhưng cũng chính là địa ngục giam cầm họ.


Nó hành hạ con người đến chết bằng sóng biển, nắng nóng và đói khát.
Cô thực sự không hiểu gì về biển, cũng không biết cách sinh tồn, nếu được cứu sống, cô sẽ không bao giờ đến gần biển nữa.
Và gã thuỷ thủ nghiễm nhiên trở thành thuyền trưởng của chiếc bè này, hắn nói một không ai dám nói hai, dù sao hắn là người duy nhất có kinh nghiệm trên biển, mấy lần làm việc theo sự phán đoán của hắn đều không xảy ra sai lầm nào.

Chỉ là tính tình của hắn ngày càng cáu bẳn, nhất là đối với hai chị em.

Ngược lại, hắn sẽ thỉnh thoảng nói chuyện cùng A Tân và bà Trương, thậm chí còn sẵn sàng dạy A Tân cách câu cá.
A Tân thích ứng tốt hơn cô rất nhiều, anh ta trở nên gắn bó khăng khít với gã thuỷ thủ trong lúc cô không hề hay biết.
Bách Ngữ Sanh say sóng rất nặng, mỗi ngày cô đều phải chiến đấu với cảm giác buồn nôn.

Gã thuỷ thủ rất thích đùa cợt cô: Yếu ớt thế này làm sao sinh đẻ đây, có tìm vợ tôi cũng sẽ không tìm người như cô ── hạ lưu, buồn nôn, khiến người ta chán ghét, nhưng bây giờ cô yếu ớt đến mức không thể dùng lời phản kích.
Không ai ngăn cản những lời lẽ vô vị phiền nhiễu kia, thậm chí A Tân và bà Trương còn cười hùa theo gã thuỷ thủ.
Bách Ngữ Sanh chỉ có thể nhắm mắt, thu mình lại nhỏ hơn.
Ngày thứ mười ba.
Tầm nhìn còn tệ hơn, chỉ thấy một tầng sương mù trắng xoá, cảm giác cô độc, tịch liêu càng thêm nặng nề.
Sương mù dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy mặt biển, Bách Ngữ Sanh thường cảm giác mình đang ở lằn ranh mất kiểm soát, chỉ cần lơi lỏng một chút là sẽ tức khắc nhảy khỏi bè.


Vì thế cô luôn cố gắng giữ sợi dây thật chặt, cảm giác rằng không phải mình đang nắm sợi dây, mà là nắm giữ ý chí sống sót cuối cùng.
Không thể phân biệt được thực ảo, lúc bè trôi đến đảo, cô còn ngỡ rằng cuối cùng mình cũng xuất hiện ảo giác.
Bóng đen xám nhờ nhờ xuất hiện ở đường chân trời, một lúc sau, khi đi tới gần hơn một chút, cô có thể nghe rõ tiếng bọt nước.

Bách Ngữ Sanh chật vật bò đến lối ra, ở đó cô nhìn thấy từng con sóng vỗ vào vách đá tạo ra tiếng thuỷ triều.
Họ đã vào đất liền.
"Là đất liền!" Bà Trương rú lên, "Là đất liền phải không! Tiểu Cao, tôi nhìn thấy trước, tôi tìm thấy rồi! Đúng là đất liền!"
Sương mù dày đặc đến nỗi khi đã kề sát bên, họ mới nhận ra một hòn đảo đang ở ngay trước mặt.
"Đúng rồi! Dì nhổ neo đi! Còn anh, và các cô nữa, cũng nhanh tay chèo thuyền đi!"
Gã thuỷ thủ lấy mái chèo ra, bốn tay chèo điên cuồng quạt nước, ngay cả bà Trương cũng dùng tay chèo khiến bọt nước bắn khắp nơi.
Họ đến gần đất liền, ở gần bờ đầy những ghềnh đá, sóng trắng đánh dữ dội vào đá cao, đá ngầm đứng sừng sững giữa những con sóng, giống như lưỡi lê ngăn không cho họ vào bờ, trong phút chốc không có cách nào lên bờ.
Sóng mạnh liên tục xô đẩy họ về phía trước, không có bãi cát nào để tấp vào, chần chừ thêm nữa sẽ bỏ lỡ cơ hội lên bờ.

Gã thuỷ thủ lao thẳng vào khu chứa vật tư và lấy sợi dây thừng từ túi đồ nghề ra.
"Tôi bơi qua trước, các người cố giữ sợi dây."
Gã thuỷ thủ lấy sợi dây thừng ra, thắt nút, quấn vào tay rồi nhảy xuống nước.
Mọi người đều căng thẳng nhìn theo bóng dáng gã thuỷ thủ giữa những ngọn sóng nhấp nhô, và khi hắn xuất hiện trên tảng đá, tất cả đều reo vang, ngay cả Bách Ngữ Sanh cũng nở nụ cười chân thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận