Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Đây là con đường cô đã chủ động lựa chọn, thế giới của người trưởng thành, không có chỗ cho nuốt lời và sai lầm.

Cố Sơ khóc đến mức bừng tỉnh giấc.

Khi mở mắt ra, nước mắt đã tèm lem cả gương mặt, gối cũng ướt đẫm cả một mảng.

Cô nằm im trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cảnh tượng trong mơ dần dần phai màu, ngoại trừ câu nói “Gia Duyệt, em phải tin anh, người anh yêu là em.” Câu nói này vẫn còn văng vẳng mãi bên tai, không sao xua đi được.

Rất lâu sau, Cố Sơ mới đảo đảo nhãn cầu, có chút động tĩnh. Cô ngồi dậy, mái tóc dài theo đó trượt xuống, che đi đôi vai trần. Xoa mặt một cái thật mạnh, lúc này cô mới hoàn hồn lại sau cơn mơ.

Năm năm trước, khi cô và Bắc Thâm chia tay, gần như ngày nào cô cũng mơ.

Nội dung các giấc mơ rất thống nhất.

Không ngoài việc mơ thấy Bắc Thâm nói những lời cay nghiệt với cô. Anh không ngừng nói rằng: Cố Sơ, cô đã phản bội tình yêu giữa hai chúng ta. Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tôi sẽ căm hận cô cả đời này, khiến cô sống không bằng chết.

Năm năm nay, mỗi lần Bắc Thâm xuất hiện trong giấc mơ, gương mặt anh đều méo xệch đi vì thù hận, tái mét tới khó coi.

Cô sống trong những hồi ức và áy náy khổ đau.

Thật ra cô hiểu, không phải Bắc Thâm chưa buông tha cho cô, chính cô chưa tự buông tha cho chính mình.

Kể từ lúc cô nói với Bắc Thâm chữ “Phải” ấy, anh đã ra đi mà không hề quay đầu lại. Đó là quãng thời gian chính cô còn chưa lo nổi cho mình, nhà họ Cố ngày ngày phải sống trong thấp thỏm, lo âu. Những người mặc cảnh phục cứ vài ba hôm lại ‘ghé thăm’ một lần biệt thự gia đình cô, bố lại đi theo họ, khi quay trở về sắc mặt luôn rất khó coi. Bố mẹ thường tránh mặt cô và Tư Tư tới phòng sách bàn chuyện, có rất nhiều lần, khi mẹ từ phòng sách đi ra, mắt đã đỏ ửng.

Năm ấy cô hoàn toàn không rõ nhà họ Cố rốt cuộc bị làm sao, chỉ loáng thoáng cảm nhận được từ những câu từ của bố mẹ rằng có lẽ tiền vốn có vấn đề. Nhà họ Cố cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền. Lúc nhà họ Cố còn chưa suy sụp hoàn toàn, Tư Tư từng hỏi cô: Chị ơi, chị bảo bố cần bao nhiêu tiền? Hay là em nghỉ học, đi làm kiếm tiền cho bố?

Cô không thể trả lời Tư Tư. Về sau Tư Tư lại đi hỏi mẹ, cũng nói những lời y như thế nhưng lại bị mẹ quở trách. Mẹ nói với Tư Tư, bất luận thế nào cũng không thể có suy nghĩ bỏ học. Về sau, mẹ cùng cô đi dạo trong vườn nhà, biệt thự đã không còn người làm vườn nữa, hoa cỏ điên cuồng sinh trưởng, không thể kiểm soát. Mẹ liền cầm xẻng trồng hoa đích thân dọn dẹp, cô ở bên cạnh giúp đỡ. Mẹ hỏi cô: Sơ Sơ, con nói thật cho mẹ biết đi, có phải con thích cậu bạn trai nào rồi không?

Cô gật đầu, không hề giấu giếm.

Mẹ nhìn cô đầy yêu thương, khẽ thở dài: Thế Vân Tiêu thì sao? Con có thích anh ấy không?

Cô chỉ coi anh ấy như anh trai của mình.

Sau đó lại có một lần khi cửa phòng sách còn khép hờ, khi đi ngang qua, cô nghe thấy bố mẹ nói chuyện, có mùi thuốc lá từ khe cửa phả ra. Có lẽ là bố đang hút thuốc, Cố Sơ biết rõ bố đã cai thuốc rất nhiều năm rồi. Tâm trạng của mẹ rất kích động, nói: Chúng ta không thể làm như vậy được, thế có khác gì chúng ta bán con gái? Cố Sơ có người trong lòng rồi, tình cảm của nó với Vân Tiêu cũng giống như em gái với anh trai vậy, sao có thể ép buộc con gái lấy một người mình không thích cơ chứ?

Lúc ấy cô đứng ngoài cửa nghe được câu này, bỗng chốc cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh.

Giọng bố nghe rất đau khổ. Ông nói: Bà tưởng tôi muốn như vậy sao? Ông Kiều và chúng ta đúng là bằng hữu, nhưng người ta cũng phải làm ăn chứ. Nhà họ Cố xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà bên đó muốn nhúng tay vào kiểu gì cũng phải có được chút lợi lộc. Ý của ông Kiều là Vân Tiêu từ nhỏ đã thích Sơ Sơ nhà chúng ta, ông ấy cũng thật lòng coi Sơ Sơ như con dâu. Bà cũng thấy đấy, bây giờ phàm những mối làm ăn có dính dáng một chút tới nhà mình thậm chí là bạn bè thân thích đều sợ bản thân bị liên lụy, nghĩ đủ mọi cách để rũ bỏ quan hệ với chúng ta. Có thể giúp được chúng ta chỉ còn nhà họ Kiều mà thôi.

Mẹ cất giọng nghẹn ngào: Thế nên ông định mang hạnh phúc cả đời Sơ Sơ ra để đặt cược sao?

Hình như bố đã đứng dậy, thanh âm mệt mỏi, đau lương: Sơ Sơ là viên ngọc trong tay chúng ta, sao tôi nỡ để Sơ Sơ chịu ấm ức? Nhưng mà bây giờ…

Trong phòng sách là tiếng thút thít khe khẽ của mẹ.

Thế nên, bắt đầu từ ngày hôm đó cô đã hiểu giá trị của mình. Cô không thể trở lại làm một cô thiên kim tiểu thư mặc sức tiêu tiền nữa. Làm con gái nhà giàu có thì sao chứ? Lúc cần thiết luôn phải hy sinh vì gia đình. Cô chủ động tìm tới Kiều Vân Tiêu, hỏi anh ấy: Có phải nhà họ Kiều có thể ra tay giúp đỡ không?

Kiều Vân Tiêu cũng ít nhiều biết chuyện của nhà họ Cố. Anh ấy gật đầu, sau đó nói rõ ràng với cô: Chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh.

Cô không còn làm cái việc gọi là đấu tranh nữa. Nhà họ Cố rơi vào cảnh khó khăn, người duy nhất có thể ra tay giúp đỡ chỉ có nhà họ Kiều mà người thừa kế duy nhất của nhà họ chính là Kiều Vân Tiêu. Anh ấy càng giống như một thương nhân có thể quyết định cuộc giao dịch này, thẳng thắn đưa ra điều kiện mua bán. Cô biết, từ giây phút Kiều Vân Tiêu gật đầu, duyên phận giữa cô và Lục Bắc Thâm đã chấm dứt.

Thế nên cô hết lần này tới lần khác đưa ra đề nghị chia tay với Bắc Thâm.

Cho dù có yêu sâu sắc nhường nào, dù Bắc Thâm có tài hoa thế nào đi nữa cô cũng không thể không cân nhắc tới một sự thật, đó chính là cô cần có một nguồn vốn đủ mạnh để bảo vệ và duy trì nhà họ Cố. Rất rõ ràng, Kiều Vân Tiêu càng có khả năng này hơn Bắc Thâm.

Cô đã ép Bắc Thâm ra đi thành công.

Sau khi anh đi, Kiều Vân Tiêu nói với cô: Sơ Sơ, chúng ta đính hôn trước đi, đợi em tốt nghiệp là chúng ta sẽ kết hôn.

Lòng cô tắc nghẹn, đỏ mắt hỏi anh ấy: Chẳng phải anh có người con gái mình yêu sao? Vì sao phải ép buộc em như thế?

Lúc ấy Kiều Vân Tiêu đã trầm mặc rất lâu, trả lời cô: Nhà họ Kiều không cho phép một cô gái bình thường vào cửa, thế nên Sơ Sơ, so với việc lấy một cô gái anh hoàn toàn không quen biết, chẳng bằng anh lấy em.

Thế là cô đã hiểu, trên con đường tình yêu này, vì chụp vào hai chữ ‘gia tộc’ mà cũng mắc phải những nỗi khổ mà bản thân không thể làm chủ.

Nhưng, hiện trạng của nhà họ Cố đối với bất cứ gia đình nào cũng là một sự liên lụy. Các mác thiên kim tiểu thư của cô, thực chất đã không còn vẻ vang. Kiều Vân Tiêu lại nói với cô: Sơ Sơ, anh muốn giúp em nhưng cách duy nhất để anh có thể thuyết phục bố anh giúp nhà họ Cố chính là em là bạn gái của anh. Bố mẹ anh đã nhìn em khôn lớn trưởng thành, họ cực kỳ yêu quý em, thế nên chỉ cần chúng ta ở bên nhau, họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cho tới tận bây giờ cô cũng không biết người con gái tận sâu trong lòng Kiều Vân Tiêu là ai. Từ đầu tới cuối anh ấy vẫn tuyệt đối không nói mà cô cũng không chủ động truy hỏi.

Sau khi Bắc Thâm ra nước ngoài thì không một tin tức.

Anh không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào cũng không để lại bất kỳ thông tin gì. Cố Sơ biết đây là sự trừng phạt của anh dành cho cô. Dù sao thì trên đời này cũng chẳng có người đàn ông nào có thể bình thản sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở khách sạn, huống hồ là Bắc Thâm, một người mà lòng tự trọng còn cao hơn bất kỳ ai khác.

Lần liên lạc duy nhất là buổi tối trước ngày đính hôn của cô và Kiều Vân Tiêu. Khi đó khắp nơi đều là tin tức về chuyện cậu chủ nhà họ Kiều và cô chủ nhà họ Cố kết mối duyên lành, hai gia đình đều có thị trường ở nước ngoài, tin tức ấy có thể nói là đã vang xa khắp nơi trên thế giới, càng khiến cho cổ phiếu của nhà họ Kiều tăng vọt.

Tối ấy, Bắc Thâm gọi điện cho cô.

Trên màn hình di động nhấp nháy biểu tượng avatar của anh, một nụ cười rạng rỡ đến mê người. Nhạc chuông vang lên bao nhiêu lần thì cô cũng nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại ấy bấy nhiêu lần, rất lâu vẫn không thể ấn nút nhận cuộc gọi. Cuối cùng, khi tiếng chuông chấm dứt, cô bắt đầu òa lên khóc.

Trái tim đau đớn, ngón tay đau đớn, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang gào lên trong bứt rứt. Cô nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây khi ở bên Bắc Thâm, từng chút kỷ niệm nhỏ nhoi, nhớ lần anh lái xe mô tô tới bên cạnh cô, mỉm cười hỏi cô: Có dám đi cùng anh không?

Cô muốn đi cùng anh, dù nghèo khó hay giàu sang, dù con đường phía trước gập ghềnh hay bằng phẳng.

Thế là cô vớ lấy di động, khóc lóc gọi lại cho anh. Nhưng, đầu bên kia không còn ai nghe máy nữa.

Anh… đã hoàn toàn từ bỏ cô.

Kiều Vân Tiêu đứng ngoài cửa chứng kiến toàn bộ quá trình điên rồ của cô, đợi cho tới khi cô bình tĩnh lại anh mới bước lên, ngồi xuống nâng mặt cô lên, ánh mắt đau thương hỏi cô: Em muốn quay đầu sao?

Cô như nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, túm chặt lấy cánh tay anh ấy, gần như cầu xin: Anh Kiều, anh có thể giúp em không? Nếu chúng ta không lấy nhau, anh có thể giúp em không?

Cô nhớ Bắc Thâm, nhớ anh đến phát điên lên rồi.

Khoảnh khắc anh không còn nhận điện thoại của cô nữa, cô cảm thấy như có một lưỡi dao đâm sâu vào tim, đau tới khó mà chịu đựng nổi.

Kiều Vân Tiêu tách từng ngón tay của cô ra, đan tay mình vào tay cô, chậm rãi nói: Không được, em bắt buộc phải lấy anh.

Cô ra sức đánh anh ấy nhưng anh ấy vẫn ôm chặt cô vào lòng.

Anh ấy thì thầm bên tai cô rằng: Sơ Sơ, em không còn đường lùi nữa rồi.

Cô biết chứ, có điên rồ, có làm loạn đi chăng nữa cũng không thể quay trở lại được nữa. Đây là con đường cô đã chủ động lựa chọn, thế giới của người trưởng thành, không có chỗ cho nuốt lời và sai lầm. Sau khi gào khóc xong, cô đứng dậy ném di động của mình đi, cũng giống như cô hoàn toàn vứt bỏ tình yêu của mình vậy.

Nhưng vì sao Lục Bắc Thần lại tàn nhẫn đến vậy? Anh nói cho cô biết sự thật, rằng tối ấy Bắc Thâm đã xảy ra tai nạn? Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Bắc Thâm không nhận điện thoại, cũng hiểu vì sao Lục Bắc Thần hận cô đến thế.

Cho dù là yêu, giấc mơ của cô cũng nói rõ cho cô biết rằng: Thật ra mày rất sợ Bắc Thần trả thù.

Con ốc sên mang trên người ngàn vạn vết thương này, nếu Bắc Thần lại lựa chọn trả thù, vậy thì đó sẽ là lý do cuối cùng để cô gục ngã.

Ánh sáng trong phòng ngủ rất tối. Sau khi Cố Sơ sắp xếp lại mọi cảm xúc, mắt cô cũng dần dần thích ứng được. Cô quay đầu lại nhìn, rèm cửa vẫn kéo kín mít, chiếc chăn bên cạnh hơi tung lên, gối ở bên cạnh cô, chỉ là không thấy người.

Cô bất chợt nhớ tới giấc mơ ấy.

Trái tim bắt đầu đập không theo quy luật nữa.

Kéo áo ngủ mặc lên người, cô ra khỏi phòng ngủ. Ánh sáng ngoài phòng khách rực rỡ, có cơn gió nhẹ thổi vào, cũng có tiếng chim réo rắt buổi bình minh cùng hương hoa nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian, khi hít sâu hóa ra đó là mùi ngọc lan. Cô bước lên, phát hiện ra trong bình hoa trên mặt bàn đã cắm mấy bông ngọc lan có cả nhánh, dìu dịu tỏa hương.

Nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm. Cô quay đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng người đàn ông ấy đâu.

Hơi thở trở nên dồn dập, cô khẽ gọi tên anh: “Bắc Thần?”

Ngón tay bỗng siết chặt, cái lạnh của nền đá hoa cứ thế len lỏi vào lòng bàn chân. Cô cảm nhận được từng lỗ chân lông đang lạnh dần, lạnh dần…

~Hết chương 180~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui