Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Quyết định của Cố Khải Mân khiến Cố Sơ giật mình. Cô sững người, sau vài giây bèn nhủ thầm nhất định là tai mình có vấn đề. Nhưng Tiếu Tiếu đứng bên cạnh đã đưa con dao phẫu thuật cho cô, cực kỳ tự nhiên. Lúc ấy cô mới ý thức được không phải thính giác của mình có vấn đề, rồi quay đầu nhìn Cố Khải Mân, lẩm bẩm: “Bác sỹ Cố, em…”

“Làm sao? Tẩy rửa não bị mưng mủ em không biết làm sao?” Cố Khải Mân nghiêm mặt. “Lần trước trong kỳ thi mô phỏng, thành tích của em là toàn ưu đấy.”

“Đó… Đó là kỳ thi mô phỏng… Bác sỹ, em không làm được.” Kỳ thi mô phỏng đâu có dùng người thật, cho dù cô cầm dao phẫu thuật, áp lực tâm lý cũng không lớn. Còn lần này, Cố Khải Mân lại bắt cô tự tay mổ trong hộp sọ của bệnh nhân. Cô cảm thấy đây vốn là chuyện không thể hoàn thành.

Quan trọng hơn nữa là trong bệnh viện có quy định, có chế độ. Liên quan đến phẫu thuật cũng phân cấp bậc, bây giờ phân đoạn mà Cố Khải Mân bắt cô thực hiện có thể coi là phẫu thuật cấp II rồi. Cô là thực tập sinh, vốn không có tư cách để thực hiện loại phẫu thuật này. Một khi thực hiện, Cố Khải Mân sẽ vi phạm quy định, không báo cáo với bệnh viện đã tự động quyết định, thậm chí còn có khả năng bị người nhà của bệnh nhân khiếu nại, như vậy sẽ rất phiền phức.

Con dao mổ này cô tuyệt đối không thể cầm lên. Tiêu Tiếu Tiếu ở bệnh viện bao nhiêu năm rồi, là trợ lý đắc lực nhất của Cố Khải Mân mà cũng chỉ được thực hiện phẫu thuật cấp III.

Tiêu Tiếu Tiếu thấy cô ngần ngại bèn hạ thấp giọng nói: “Tiểu Sơ, cánh cửa này cậu nhất định phải vượt qua.”

“Làm vậy là trái quy định…” Cố Sơ sốt sắng lẩm bẩm.

Nhưng câu nói ấy vẫn bị Cố Khải Mân nghe được. Anh nhìn những chỉ số hiện thời của bệnh nhân, quay đầu nói với Cố Sơ: “Giờ là lúc nào rồi? Nhân lực vốn đã không đủ em còn nói chuyện quy định với tôi? Người sắp chết rồi, bám lấy mấy cái quy định đó sống được sao? Ống dẫn do em hạ xuống, xúc cảm của dây thần kinh và đường mổ em nắm rõ hơn hai chúng tôi, còn không mổ đi, đợi chờ gì nữa? Em định cứ để bệnh nhân nằm như vậy hay định kéo dài thời gian phẫu thuật của phía khoa xương?”

Bệnh nhân vì biến chứng thường niên nên đã dẫn tới những biến đổi bệnh lý vào xương, sau khi mổ ngoại khoa thần kinh xong, quan sát một thời gian lại tiếp tục vào khoa xương phẫu thuật. Thế nên phía họ nếu lỡ dở thời gian thì thời gian phẫu thuật của khoa xương cũng bị lùi lại.

Cố Sơ nắm chặt dao mổ, rất sít sao.

“Tiểu Sơ, ngay cả bác sỹ chính cũng nói vậy rồi, cậu còn do dự gì nữa? Tớ và bác sỹ sẽ luôn luôn theo dõi tình hình của bệnh nhân trong lúc cậu mổ, một khi xảy ra vấn đề chúng ta cũng sẽ cấp cứu kịp thời, thế nên cậu bắt buộc phải cầm dao mổ lên. Đừng quên, cả phương án của ca mổ này chúng ta cũng áp dụng phương án của cậu, cậu hiểu rõ tình hình của bệnh nhân hơn ai hết.” Tiêu Tiếu Tiếu ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng biết rõ Cố Khải Mân đã làm trái quy định. Tuy nhiên tình hình trước mắt rất đặc biệt, xem ra Cố Khải Mân đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị phạt.

Máy giám sát một lần nữa vang lên những tiếng gấp gáp.

“Huyết áp của bệnh nhân giảm thấp!”

“Cố Sơ, tiến hành phẫu thuật.” Cố Khải Mân ra lệnh.

Cố Sơ biết không thể đợi được nữa, thật ra lúc tự tay hạ ống dẫn xuống cho bệnh nhân, cô đã lờ mờ cảm nhận được đêm nay mình sẽ phải cầm dao mổ. Cố Khải Mân và Tiêu Tiếu Tiếu nói không sai, cô biết rõ tình hình vị trí hạ ống dẫn ban nãy nhất. Cầm dao mổ bước lên, nhân viên y tá kéo kính hiển vi lại gần. Cô hít sâu một hơi, tìm vị trí chuẩn xác, chỉ cần lưỡi dao đi xuống nhẹ một chút là được.

Nhưng âm thanh của chiếc máy kia đang không ngừng quấy nhiễu lý trí của cô.

Những tiếng tít tít như kim châm xuyên qua màng nhĩ. Dường như cô đã nghe thấy tiếng chiếc xe cứu thương đưa bố mẹ đi năm ấy, nó gào rít lao thẳng về phía bệnh viện. Lúc đó máy giám sát cũng đinh tai như thế này.

Cô dường như còn nhìn thấy bố mẹ người đầy máu, Tư Tư gào khóc. Bánh xe của chiếc xe đẩy nhanh chóng đè lên mọi thanh âm…

Cố Sơ ra sức nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra phía trước chỉ còn tổ chức trong hộp sọ của bệnh nhân. Cô hít sâu, gắng sức tập trung tinh thần và sức lực, kiên quyết xuống dao. Nhưng chính trong khoảnh khắc này, những chuyện đã qua dường như trở thành từng bức ảnh cũ, bị thiêu rụi đốt cháy trong đầu óc. Chúng theo gió bay lên cao, lùi dần từng chút, từng chút khỏi đầu óc cô…

“Tốt, Tiếu Tiếu, cầm máu.” Cố Khải Mân ra lệnh.

Tiêu Tiếu Tiếu kết hợp với Cố Sơ, làm công việc cầm máu.

Sau khi Cố Sơ phẫu thuật tẩy rửa thành công, Cố Khải Mân lại nói: “Tiếp theo phải tiến hành giảm sức ép vi huyết quản. Cố Sơ, em phối hợp với Tiếu Tiếu.”

Bệnh nhân vừa xuất hiện chứng co giật bề mặt, giảm sức ép vi huyết quản có thể giải quyết hiện tượng này. Đây là phẫu thuật cấp III, Tiêu Tiếu Tiếu mổ chính, Cố Sơ phụ tá. Cứ như vậy, Cố Sơ lại chìm vào một trải nghiệm mới, ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được ban nãy mình đã hoàn thành một ca phẫu thuật, không có thời gian để vui, không có thời gian để suy nghĩ, giống như cô chỉ hoàn thành một công việc bình thường nhất.

Chuông đồng hồ điểm giao thừa đã vang lên, ca phẫu thuật vẫn tiếp tục.


Từng giây từng phút trôi qua, tới khi Cố Khải Mân nói đùa một câu với mọi người rồi rời khỏi kính hiển vi, chúc mọi người năm mới vui vẻ, thì cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc.

Sức khỏe của bệnh nhân rất bình thường, ca phẫu thuật thành công.

Họ không vui nổ trời đất trong phòng mổ, vì cần phải giao ca, bác sỹ khoa xương vào phòng mổ. Có lẽ Cố Khải Mân quá mệt mỏi, ra hiệu cho Cố Sơ vào giao ca. Cố Sơ biết rất rõ cả quá trình phẫu thuật, bèn giao tài liệu rồi lần lượt nói rõ tình hình và thể trạng của bệnh nhân. Bác sỹ trưởng khoa xương là một người hài hước, sau khi cô báo cáo xong một cách nghiêm túc, anh ta cười nói: “Được đấy, dám cãi lại bác sỹ Cố, khá lắm, khá lắm. Danh hiệu thiên tài y học quả nhiên không phải vứt đi.”

Làm Cố Sơ càng thêm ngượng ngùng.

Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc thay quần áo, Cố Sơ mới phát hiện ra cả sống lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Cô rửa tay xong, đứng sững trước gương, rất lâu sau mới cúi đầu xuống nhìn đôi tay mình…

Trời ạ, ban nãy trong phòng mổ cô đã cầm dao…

Không những cầm dao, còn phối hợp với Tiếu Tiếu làm phẫu thuật giảm sức ép vi huyết quản?

Cô ra sức véo má mình.

“Ai ui…” Đau chết đi được.

Tiêu Tiếu Tiếu đi tới nhìn thấy cảnh này, bật cười: “Cậu còn thích tự ngược cơ à?”

Cố Sơ như bắt được cứu tinh, lập tức níu chặt lấy cánh tay Tiếu Tiếu, đau tới nỗi cậu ấy suýt nhảy dựng lên, kêu suốt: “Ấy ấy ấy, buông ra buông ra, gãy tay bây giờ!”

Cố Sơ bàng hoàng, lúc ấy mới nhận ra mình hơi quá sức, lập tức buông tay, không ngừng vỗ về Tiếu Tiếu: “Xin lỗi nhé, tớ hơi kích động.”

“Sao vậy?”

“Ban nãy trong phòng mổ đúng là tớ đã cầm dao mổ phải không?” Bây giờ tưởng tượng lại vẫn còn như một giấc mơ. Cô cần có người chứng kiến chứng minh cô không xuất hiện ảo giác.

Tiêu Tiếu Tiếu phì cười vì dáng vẻ của cô: “Này, tớ nói này, ban nãy trong phòng mổ cậu bị rụng hồi hải mã rồi à? Còn chưa bảy tám chục tuổi mà chớp mắt đã quên?”

“Tớ thật sự cầm dao mổ rồi ư?”

Tiêu Tiếu Tiếu cố tình trêu chọc: “Trông cái dáng vẻ đắc ý của cậu kìa! Sau này cậu còn phải tiếp nhận nhiều ca mổ lớn nữa, đây đã là gì.”

“Á… á… á!” Cố Sơ hưng phấn ôm chầm lấy Tiếu Tiếu: “Tớ không nằm mơ! Tớ có thể cầm dao mổ rồi!”

Tiêu Tiếu Tiếu bị cô làm ồn tới nỗi tai đau nhức, liên tục cầu xin: “Bà cô ơi, cậu tha cho mình đi đã, mình sắp điếc rồi.”

Cố Sơ buông cậu ấy ra, nhưng vẫn còn vui không khép miệng lại được, vui tới chảy cả nước mắt nước mũi. Đúng lúc Cố Khải Mân bước vào, thấy cảnh này bèn mỉm cười. Ca phẫu thuật này thành công rồi, áp lực của anh ấy cũng biến mất. Cố Sơ nhìn thấy Cố Khải Mân thì vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn anh ấy đã cho mình cơ hội này, rồi cảm ơn anh ấy đã tin tưởng.

Cố Khải Mân nghe xong cười nói: “Em còn phải cảm ơn một người.”

“Đúng đúng đúng, em còn phải cảm ơn Tiếu Tiếu.” Cố Sơ ôm lấy một cánh tay cậu ấy, phấn khích.

Ai ngờ Cố Khải Mân lắc đầu rồi nhìn Tiếu Tiếu. Cậu ấy cũng khẽ cười với cô, dáng vẻ rất bí hiểm. Cố Sơ cảm thấy họ kỳ lạ, vội truy hỏi.

“Giáo sư Lục Bắc Thần.” Cố Khải Mân nhắc tới cái tên này.


Tiếu Tiếu đứng bên ôm miệng cười, nhìn Cố Khải Mân: “Anh cứ nói luôn là chồng tương lai của cậu ấy, không cần giới thiệu trang trọng vậy đâu.”

Cố Khải Mân nói: “Anh và giáo sư Lục không thân như hai em, thế nên phép tắc cơ bản vẫn phải tuân thủ.”

Đầu óc Cố Sơ ong ong, vốn không nghe rõ sau đó họ nói gì. Năm chữ ‘Giáo sư Lục Bắc Thần’ cứ vang vọng không ngừng trong tai cô. Rất lâu sau cô mới tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ hỏi Cố Khải Mân: “Thế là ý gì ạ? Anh ấy… từng tới tìm thầy?”

“Vì chuyện em không cầm được dao mổ giáo sư Lục có gặp riêng lãnh đạo, cũng từng tới tìm tôi, hy vọng em có thể có một cơ hội tự tay làm, vì vậy bệnh viện cũng rất coi trọng. Kiến thức chuyên ngành của em vốn rất vững, các thành tích cũng xếp hàng đầu, nếu vì trở ngại tâm lý không dám cầm dao mổ thì quả thực đáng tiếc. Nhưng tìm được cơ hội này cũng phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, khiến em có tự tin với dao mổ, điều kiện tiên quyết là phải ép em tới một mức độ nhất định, tôi cũng luôn tìm kiếm cơ hội này. Hôm nay có lẽ ông trời muốn giúp em, để em khắc phục được tâm lý, cuối cùng đã cầm được dao mổ.” Cố Khải Mân kể lại đầu đuôi sự thật.

Cố Sơ đờ đẫn, cô hoàn toàn không ngờ Lục Bắc Thần sau khi giải mẫn cảm cho cô còn làm nhiều chuyện như vậy.

“Bệnh viện tiếc nhân tài, cộng thêm giáo sư Lục đích thân ra mặt bảo đảm cho em, càng khiến bệnh viện không muốn để em đi. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần em dám cầm dao mổ, con đường sau này của em sẽ rất bằng phẳng.” Cố Khải Mân chân thành nói.

Cõi lòng Cố Sơ trào dâng cuồn cuộn, lát sau cô nhìn về phía Tiêu Tiếu Tiếu: “Cậu cũng biết chuyện này à?”

“Nói chính xác hơn là chỉ mình cậu không biết thôi.” Tiêu Tiếu Tiếu nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Bây giờ trong bệnh viện từ trên xuống dưới đều biết giáo sư Lục lo lắng cho cậu đến nát lòng.”

Hơi thở của Cố Sơ trở nên dồn dập. Cô không biết, thậm chí không hề phát hiện ra một chút nào. Chuyện này Lục Bắc Thần giấu quá kỹ, có lẽ anh không nói cho cô là không muốn cô thêm áp lực.

Rất lâu sau, cô đè nén cảm giác khác thường trong lòng, nhìn Cố Khải Mân: “Dù thế nào cũng phải cảm ơn thầy.”

“Đừng cảm ơn tôi, tôi còn phải thay mặt bệnh nhân cảm ơn em ấy chứ. Mặc dù từ trước tới nay em gặp chướng ngại, nhưng hôm nay khi em mổ chính động tác rất chuẩn xác, dứt khoát, chứng tỏ em có đầy đủ tư cách trở thành một bác sỹ ngoại khoa thần kinh xuất sắc. Làm ngành của chúng ta, trên bàn mổ kỵ nhất là hoài nghi và lần lữa, phải biết rằng thời gian là thứ chuẩn xác nhất sinh mạng thể hiện trên bàn mổ, thế nên lần này thành công có liên quan rất lớn tới sự quyết đoán của em. Ngoài ra, em có thể sữa chữa phán đoán sai lầm của bác sỹ cấp trên trong ca mổ, tinh thần này cũng rất đáng biểu dương.” Nói tới đây, Cố Khải Mân vỗ vai cô: “Cố gắng lên.”

Cố Sơ gật đầu thật mạnh.

Tối nay tuy mệt nhưng đã trở thành buổi tối thanh thản nhất, vui vẻ nhất của cô.

Đợi Cố Khải Mân đi rồi, Tiêu Tiếu Tiếu bước tới lấy bả vai huých vào người cô một cái, cười ám muội: “Này, nói thật, anh ấy cũng tuyệt đấy.”

“Cậu muốn tớ khen chồng sắp cưới của cậu chứ gì.” Cố Sơ cười.

Tiêu Tiếu Tiếu lườm nguýt: “Tớ nói Lục Bắc Thần kìa.”

Cố Sơ bừng tỉnh ngộ.

“Nói thật, tìm được một người đàn ông có thể bôn ba cho cậu như vậy thật sự không dễ dàng.” Tiêu Tiếu Tiếu cất giọng chân thành: “Trước đây vì quan hệ với học trưởng Bắc Thâm, tớ còn ít nhiều hoài nghi anh ấy, bây giờ nghĩ lại tớ đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Cố Sơ nghe bạn thân khen người đàn ông của mình như vậy, trong lòng thật ra cũng ngọt ngào, mặt hơi nóng: “Dĩ nhiên, anh ấy tốt với tớ lắm.”

“Người đàn ông tốt như vậy, mau nắm lấy đi, nhưng có để người con gái khác len vào.” Tiêu Tiếu Tiếu phát huy hết sức tinh thần nhiều chuyện: “Nghe nói anh ấy công khai thừa nhận quan hệ của hai người rồi, ngày cưới chắc định rồi chứ?”

“Tớ thấy cậu Hoàng đế còn chưa gấp, thái giám đã gấp rồi. Nói tới kết hôn cậu trước mới đúng, tớ còn phải phù dâu.” Khi nói chủ đề này, Cố Sơ lại xấu hổ, cô bèn lảng tránh.

Tiếu Tiếu mím môi cười, chọc vào đầu cô: “Ngốc ạ!”




Khi từ trong đại sảnh bệnh viện đi ra đã là ba giờ sáng.

Tuyết lại lác đác rơi, quả thực trở thành cảnh tượng kỳ lạ của Thượng Hải.

Trong bệnh viện khá yên tĩnh, ngay cả xe cấp cứu cũng xếp hàng tề chỉnh, đứng im. Đêm giao thừa, dường như cả thần Chết cũng mở một lối thoát. Các y tá trực ban đã ít đi quá nửa, hỏi ra mới biết họ chạy ra ngoài đắp người tuyết cả.

Cố Sơ ra khỏi đại sảnh, nghĩ bụng muốn tới quán café ở căng tin mua một cốc café nóng để uống. Trên đường đi ngang qua hành lang bệnh viện, cả một mảng tuyết ào ào rơi xuống. Đột nhiên, cô bỗng cảm thấy đêm nay đẹp lạ, cũng tự nhiên nhớ Lục Bắc Thần cồn cào. Trong một đêm tuyết thế này có anh ở bên thì tốt biết bao.

Nhưng rồi cô lại nghĩ chắc anh về nhà nghỉ ngơi rồi, hôm nay anh mệt hơn ai hệt.

Đang mải nghĩ, bước chân cô đã rẽ khỏi hành lang, ngay sau đó tầm mắt liếc thấy một bóng hình. Cố Sơ đột ngột đứng sững lại.

Ngay gần đó là bãi cỏ, nhưng lúc này đã bị tuyết phủ trắng xóa. Còn Lục Bắc Thần thì ở đó, như từ trên trời rơi xuống. Giữa màn mưa tuyết bay bay, anh cũng đang đắp người tuyết. Nó cao ngang người, trắng trắng mập mập, ngây thơ vô cùng. Anh đang tập trung tinh thần ngồi xổm bên cạnh người tuyết, không biết khắc cái gì. Một vài y tá rất nhiệt tình, không biết tìm đâu được một chiếc mũ cho người tuyết đội.

Cố Sơ đứng đực ra đó. Cô không ngờ anh vẫn luôn đợi ở bệnh viện, bỗng chốc mọi tình cảm ào ạt như nước, cuộn trào, sôi sùng sục. Cô cảm thấy cực kỳ ấm áp trong đêm lạnh giá.

Không biết có ai gọi một tiếng: “Bác sỹ Cố.”

Khiến cho Lục Bắc Thần chú ý, anh quay đầu lập tức nhìn thấy cô. Giữa tuyết trắng cô như đóa lan rừng đứng sững trên hành lang, gương mặt sáng như vầng trăng, còn được tuyết trắng tôn thêm. Anh đứng dậy, phủi tuyết trên người đi, mỉm cười rồi vẫy tay với cô.

Cô bước lên, nhìn thẳng vào anh.

“Có lạnh không?” Lục Bắc Thần đút thứ gì đó vào trong túi, kéo tay cô lại, ủ ấm.

Các y tá bên cạnh thì thầm cười trộm, ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Cố Sơ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Sao anh chưa về nhà?”

“Đợi em.”

“Bên ngoài lạnh lắm.” Cố Sơ xót xa.

Lục Bắc Thần cười khẽ: “Cũng tạm, café ở bệnh viện em tuy mùi vị chẳng ra sao nhưng cũng có tác dụng bớt lạnh.”

Cố Sơ mím môi cười, rồi nhìn về phía người tuyết: “Kiệt tác của anh đấy à?”

“Rảnh rỗi ấy mà.”

“Ngón tay anh còn đang bị thương đấy.” Cố Sơ không thể không nhắc nhở anh.

“Không hề gì.” Lục Bắc Thần cười ấm áp, rút từ trong túi ra thứ ban nãy khắc. Cố Sơ cúi đầu nhìn, thì ra là củ cà rốt, cô kinh ngạc.

“Anh kiếm đâu ra vậy?”

“Mấy cô y tá kia, nhiệt tình lắm.” Lục Bắc Thần ra hiệu cho cô: “Xong ngay đây, đợi anh nhé.”

Anh quay về bên cạnh người tuyết, cắm củ cà rốt đã khắc xong lên trên, trở thành chiếc mũi vừa dài vừa nhọn. Cố Sơ đứng bên nhìn thấy cảnh này, một dòng chảy ấm áp dâng lên tận đáy lòng. Khi cô cho rằng Lục Bắc Thần là một người đàn ông chín chắn trầm ổn thì lại lần đầu tiên được chứng kiến tính khí trẻ con này. Thì ra anh cũng ham chơi lắm.

Người tuyết đã được đắp xong, có y tá nhiệt tình kéo Lục Bắc Thần lại chụp chung. Anh mỉm cười khéo léo từ chối, mặc cho họ van vỉ, anh vẫn liên tục xua tay, cuối cùng nắm tay Cố Sơ rời khỏi hành lang.

Mở cửa xe ra, Lục Bắc Thần bảo cô lên xe trước.

Thấy anh không có ý định lên xe, cô hạ cửa kính xuống, tò mò hỏi: “Không lẽ anh định quay về chụp ảnh với mấy cô gái đó?”


Lục Bắc Thần giơ tay vò đầu cô như trừng phạt rồi thốt ra bốn chữ: “Vớ vẩn, đợi đó.”

Cố Sơ nhìn chằm chằm theo bóng anh, nhất thời mơ hồ, cũng không biết anh định làm gì.

Chưa tới mười phút, anh đã trở lại, trong tay cầm hai chiếc cốc. Giữa cảnh tuyết trắng trời, bóng anh cao dài thẳng tắp khiến đôi mắt cô cứ nở hoa đào. Cô hạ cửa kính xuống, dựa lên cửa, đợi anh tới cô ngẩng đầu lên nói: “Chơi đùa thỏa thích với mấy cô gái trẻ rồi lại định mang gì ra đuổi em đây?”

Lục Bắc Thần nhìn cô từ trên xuống dưới: “Em là người dễ đuổi lắm à?”

“Nếu anh dám ngoại tình, em sẽ lột da anh.” Cô cười sung sướng.

Lục Bắc Thần khẽ cười: “Mở cửa cho anh.”

Cô bèn rướn người ra mở cửa.

Khi ngồi vào ghế lái, anh đưa một cốc nước nóng cho cô. Cô đón lấy, là nước cam. Nóng bỏng, ủ ấm đôi tay, hơi ấm men theo lòng bàn tay vào trong trái tim từng chút, từng chút. Anh không thể uống những thứ có cam, dù là ăn hay uống nước hoa quả, nhưng biết cô thích nên lần nào cũng mua riêng cho cô một cốc nước cam nóng.

Nghĩ tới đây, lòng Cố Sơ càng ấm áp hơn.

Lục Bắc Thần uống riêng một cốc café. Cô biết, anh muốn tỉnh táo.

“Có em ở đây, anh nào dám nhìn mấy cô y tá đó?” Uống café xong, anh cười.

Cố Sơ bĩu môi: “Có biết vì sao mấy cô y tá đó nhiệt tình kiếm cà rốt cho anh không? Chẳng phải thấy anh ‘ngon miệng’ định lợi dụng chiếm đoạt? Anh ấy à, sau này ra cửa gặp mấy cô gái phải cẩn thận.”

“Cẩn thận gì cơ?”

Cố Sơ sát lại gần anh, cười hì hì: “Cẩn thận cái gương mặt đẹp của anh khiến các cô ấy điên cuồng, không có được thà hủy đi còn hơn.”

Lục Bắc Thần phì cười.

Nụ cười của anh như dòng chảy ấm áp dưới lớp băng mùa đông, êm ái hiền hòa. Cố Sơ nhớ tới những lời nói của Cố Khải Mân, tim lại đập thình thịch. Mùa đông này, trong một đêm đặc biệt, cô những tưởng mình cô độc chiến đấu, không ngờ rằng thật ra anh vẫn luôn kề sát bên cô.

Đặt nước cam lên miệng, cô lại không kìm được lòng mình, ôm chặt lấy anh.

Café trong tay Lục Bắc Thần suýt nữa thì sánh ra. Anh bèn giơ tay lên, một tay nhẹ nhàng ôm cô, cười: “Sao vậy?”

Cô nằm trong ngực anh, hít hà mùi hương thanh mát của anh, bỗng chốc nghẹn ngào. Cô khẽ lắc đầu nhưng chỉ càng muốn ôm anh chặt hơn. Chất giọng trầm của người đàn ông vọng xuống, có chút đùa giỡn: “Không phải em thật sự nghi ngờ anh và mấy cô y tá đó có gì chứ?”

“Cho dù anh ra ngoài tìm phụ nữ em cũng không rời xa anh.” Cô đã nói ra một câu vô dụng như vậy.

Lục Bắc Thần nghe xong ù ù cạc cạc, lại cảm thấy không ổn bèn đặt café xuống, nâng cằm cô lên. “Nói gì vậy? Anh lấy đâu ra phụ nữ ở ngoài?”

Cố Sơ ôm chặt anh: “Em không quan tâm…”

Lục Bắc Thần nghe câu này lại có ý khác, lập tức giải thích: “Sơ Sơ à, anh thật sự…”

“Bắc Thần.” Cô khẽ lẩm bẩm tên anh, ngước mắt nhìn anh: “Cảm ơn anh đã tặng cho em một món quà năm mới tuyệt như vậy.”

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Nước cam hả? Hay là người tuyết?”

“Anh biết mà.” Cố Sơ nhìn anh không rời, ánh mắt xúc động. Từ khi xuất hiện trong cuộc đời cô, anh đã mang tới cho cô quá nhiều, quá nhiều.

Anh nhìn vào mắt cô, dần dần hiểu ra, gương mặt dãn ra, ngón tay gầy vuốt ve gò má cô: “Cuối cùng em cũng cầm được dao mổ rồi.”

“Tối nay em đã tham gia phẫu thuật cấp II và cấp III.” Cô kích động: “Em… Em dám cầm dao mổ rồi, em là một bác sỹ đủ tư cách rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận