Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Sự thật chứng minh, Lục Bắc Thâm khá hợp với bộ trang phục ấy, trông gần gũi hơn một chút. Cố Sơ vốn dĩ khá nhiệt huyết với các nhân vật hoạt hình Disney nên càng thích chiếc áo đó hơn. Tới khi Lục Bắc Thâm từ trong phòng thử đồ đi ra, cô khen nức khen nở. Cô nhân viên đứng bên không hiểu tình hình cho lắm bèn nói với Cố Sơ: “Bạn trai chị mặc chiếc áo này trông rất đẹp”.

Làm cho Lục Bắc Thâm sững người, còn Cố Sơ thì ngượng ngập.

Lục Bắc Thần đang xem các bộ khác, có lẽ nghe được câu này bèn từ tốn bước lên, kéo Lục Bắc Thâm lại: “Để anh xem đẹp cỡ nào nào”.

Lục Bắc Thâm lại càng khó xử.

“Ấu trĩ.” Lục Bắc Thần đưa ra một đánh giá không khách quan chút nào.

“Tôi mua chiếc này.” Có thể thấy, Lục Bắc Thâm rất thích bộ này, mặc kệ lời “đả kích” của anh trai, thái độ của cậu vẫn rất kiên quyết.

Cô nhân viên lại cất giọng ngọt xớt, “Anh đúng là biết nhìn, đây là bộ giới hạn số lượng của năm nay đấy”.

Cố Sơ vội hỏi: “Đồ nữ ở trên tầng phải không?”.

“Vâng thưa chị.”

Cố Sơ tíu tít, trông dáng vẻ có lẽ định lát nữa thử xem sao. Lục Bắc Thần đánh giá Lục Bắc Thâm một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại quan sát biểu cảm của Cố Sơ, cuối cùng ngẫm nghĩ, hắng giọng trả lời cô nhân viên: “Lấy thêm một bộ nữa đi”.

Cô nhân viên cười thùy mị, “Dạ thưa anh, vì bộ này là bản hiếm, số lượng có hạn nên tung ra thị trường cũng có hạn, cả Thượng Hải chỉ có độc một bộ này. Hay là tôi có thể giúp anh kiểm tra xem các đại lý ở các thành phố khác còn hàng không ạ”.

Lục Bắc Thần cau mày, rõ ràng đang chê phiền. Anh quay sang nhìn Lục Bắc Thâm, “Cởi ra anh thử cái nào”.

Lục Bắc Thâm ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, “Không phải anh chê trẻ con sao?”.

“Nói nhiều lời làm gì.” Lục Bắc Thần thúc giục cậu.

Lục Bắc Thâm lắc đầu như trống bỏi.

“Nhanh lên nào!” Lục Bắc Thần cũng mặc kệ những ánh mắt xung quanh, đẩy Lục Bắc Thâm một cái: “Anh cũng muốn thử xem hiệu quả ra sao”.


“Không cần rắc rối vậy đâu.” Lục Bắc Thâm kéo anh tới trước gương, chỉ vào mình, “Anh nhìn em đi, hiệu quả anh nhìn thấy chính là hiệu quả của anh”.

Cô nhân viên đứng bên cạnh không nhịn được cười.

Lục Bắc Thần thẳng thừng kéo nó vào phòng thử đồ.

Chẳng mấy chốc hai người đã lại đi ra.

Cố Sơ vừa nhìn đã nhận ra ngay ai là ai, chỉ có cô nhân viên là ngơ ngẩn, nhìn rất lâu rồi lẩm bẩm: “Thế này là thay rồi hay chưa đây?”.

Ở trong mắt Cố Sơ, Lục Bắc Thần đã trở thành kẻ thắng, Lục Bắc Thâm đứng đằng sau tỏ ra không cam tâm tình nguyện.

“Thế nào?” Lục Bắc Thần nhìn Cố Sơ.

Cố Sơ uể oải đáp: “Thì cũng giống anh ấy thôi”.

Lục Bắc Thâm đứng dựa vào gương, cười khẩy.

Lục Bắc Thần sát lại gần cô, hạ thấp giọng: “Em nói thật đi, có phải anh mặc đẹp hơn một chút không?”.

Cố Sơ tỏ ra khó xử: “Bây giờ anh soi gương, sẽ cảm thấy anh đẹp hay người trong gương đẹp đây?”.

“Nếu cả hai anh đều thích thì tôi có thể điều một bộ từ thành phố khác tới.” Cô nhân viên cười nói: “Bộ này quả thực là mua một bộ hiếm đi một bộ”.

“Không cần, phức tạp quá.” Lục Bắc Thần buông một câu, “Lấy bộ này đi.” Dứt lời, anh ôm vai Cố Sơ, “Đi nào, lên tầng hai xem với em, mua một bộ tình nhân”.

Lục Bắc Thâm tức đến nghiến răng kèn kẹt.




Cố Khải Mân vẫn tìm tới được bệnh viện nơi Tiêu Tiếu Tiếu đang nằm rất nhanh.

Thực ra đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, mặc dù Kiều Vân Tiêu có cách khiến anh ta không tìm được tới nơi nhưng Tiêu Tiếu Tiếu hy vọng tự mình giải quyết chuyện này nên anh vẫn phải tôn trọng quyết định của cô.

Tiêu Tiếu Tiếu ở một phòng bệnh gia đình, có phòng ngủ, phòng khách, rất thoải mái dễ chịu.

Cố Khải Mân vẫn phong độ ngời ngời như mọi khi. Anh ta ôm một bó hoa hồng to, để ở đầu giường, mỉm cười mãi. Tiêu Tiếu Tiếu không nhìn anh ta, càng không để ý tới những bông hồng nhung đang mùa nở rộ.

Kiều Vân Tiêu không yên tâm, vẫn ở ngoài phòng khách chờ đợi, bên ngoài còn có các vệ sỹ đã được huấn luyện bài bản.

Anh châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, nhìn mải miết về phía phòng ngủ.

Cánh cửa vẫn mở, có lẽ Cố Khải Mân có lời muốn nói nên bước tới định đóng cửa lại. Kiều Vân Tiêu thấy thế lập tức đứng dậy, sải bước tới chống tay lên khung cửa, nhìn Cố Khải Mân bằng nét mặt lạnh như băng, “Để cửa khép hờ, muốn nói gì thì nói mau lên”.

Sắc mặt Cố Khải Mân hơi tái đi nhưng nụ cười cũng trở lại gần như ngay lập tức, “Anh Kiều, đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, anh can dự quá nhiều không thích hợp lắm thì phải”.

Vừa nghe xong, Kiều Vân Tiêu đã bốc hỏa, “Vợ chồng? Anh coi cô ấy là vợ mình sao?”.

Cố Khải Mân không giận mà bật cười, nhìn chằm chằm Kiều Vân Tiêu, nhưng ánh mắt có phần khiêu khích, “Cứ cho là vậy, liên quan gì tới anh Kiều?”.

“Anh tưởng tôi không thể xen vào?” Kiều Vân Tiêu nheo mắt lại.

“Tôi nghĩ, chuyện này đồn ra ngoài không hay lắm thì phải.” Cố Khải Mân cười ha ha.

Nghe xong, Kiều Vân Tiêu không giận dữ mà lạnh lùng hừ một tiếng, “Cũng còn hơn sau này mọi người dùng từ “mặt người dạ thú” để hình dung bác sỹ Cố chứ nhỉ?”.

Khóe miệng Cố Khải Mân khẽ giật.


“Chúng ta nên nói chuyện rồi.” Tiêu Tiếu Tiếu bất thình lình lên tiếng.

Cố Khải Mân tươi cười, nhìn Kiều Vân Tiêu chăm chăm, “Nghe thấy chưa? Chúng tôi cần nói những chuyện của vợ chồng với nhau”.

Kiều Vân Tiêu đánh mắt nhìn Tiếu Tiếu.

Cô cúi đầu, không nhìn anh, biểu cảm như đang suy tư. Không còn cách nào khác, anh đành thỏa hiệp. Cố Khải Mân đang định đóng cửa thì nghe thấy Tiếu Tiếu dặn với một câu, “Cứ để cửa mở”.

Cố Khải Mân tỏ ra không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Kiều Vân Tiêu cũng để lại không gian riêng tư cho Tiếu Tiếu. Anh quay người trở lại phòng khách. Dù sao cửa cũng mở, chắc Cố Khải Mân cũng không dám làm gì.

Ngoài kia là cả trời hoàng hôn tuyệt đẹp.

Là chút ánh sáng cuối cùng sắp bị bóng đêm nuốt trọn, đường chân trời đỏ rực như lửa. Rèm cửa chưa được kéo lại, có tia nắng xế hắt lên gò má Tiêu Tiếu Tiếu. Cố Khải Mân nhìn mãi, nhìn mãi lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô e thẹn, hoàng hôn ngày ấy cũng rực rỡ như bây giờ. Anh ta bước lên, ngồi xuống bên cạnh cô, hạ thấp giọng xin lỗi, “Anh biết lần này anh rất quá đáng. Tiếu Tiếu, tha thứ cho anh thêm một lần đi”.

Tiêu Tiếu Tiếu quay đầu nhìn anh ta rất lâu.

Cố Khải Mân bị nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, nhưng vẫn bấm bụng nói lời mềm mỏng, “Tiếu Tiếu, Thiên Thiên hay gào ầm ĩ đòi tìm em đấy”, rồi lại kéo tay cô qua, “Nếu em chưa hết giận thì đánh anh, mắng anh cũng được”.

“Thế nào cũng được sao?” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ hỏi.

“Đúng thế.” Cố Khải Mân đáp chắc nịch, “Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh”.

“Được.” Tiêu Tiếu Tiếu quay đi, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Ly hôn”.

Khóe miệng Cố Khải Mân lại giật, vài giây sau mới kiên nhẫn nói: “Đừng đùa nữa Tiếu Tiếu, em biết là anh không thể rời xa em mà”.

“Hôn nhân của chúng ta là một sai lầm.” Tiêu Tiếu Tiếu lạnh nhạt nói: “Nhân lúc cả anh và tôi đều còn trẻ, sửa sai vẫn còn kịp”.

“Anh sẽ không đồng ý đâu.”

“Không.” Tiêu Tiếu Tiếu lại nhìn về phía anh ta, lần này cô cười khẽ: “Anh sẽ đồng ý, nếu anh không muốn thân bại danh liệt”.

Cố Khải Mân đờ ra, đứng phắt dậy, “Cô nói gì?”.


“Trong nhà có một ít đồ.” Tiêu Tiếu Tiếu thản nhiên nói: “Sau khi xem xong anh hãy quyết định có cần kiên trì vậy không?”.

Cố Khải Mân cau mày.

“Tôi không cần một đồng nào cả, cũng không cần tài sản gì của anh hết, chỉ cần một chữ ký của anh.” Tiêu Tiếu Tiếu đưa ra điều kiện, “Tôi không muốn hủy hoại tiền đồ của anh, những chuyện đã qua tôi cũng không truy cứu nữa. Tôi nghĩ anh cũng không muốn nhìn thấy vì tôi mà cuộc hôn nhân dây dưa đến độ ai ai cũng biết chứ?”.

Cố Khải Mân là một người thông minh, vừa nghe xong đã lập tức hiểu ngay. Hai lần trước anh ta cũng động tay động chân với Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng cô cũng không phải dạng vừa, chưa bao giờ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói. Thế mà hôm đó cô không hề có ý đáp trả, bây giờ nghĩ lại, anh ta đã hiểu ý đồ của cô.

Cơn giận trong lồng ngực đột ngột bùng lên. Anh ta cuộn chặt hai tay lại, hạ thấp giọng, gằn mạnh, “Tiêu Tiếu Tiếu, cô chán sống rồi hả? Dám uy hiếp tôi?”.

“Có lúc con người ta khi muốn bảo vệ chính mình, không quan tâm tới quá nhiều thứ nữa.” Tiêu Tiếu Tiếu tỏ ra hờ hững.

“Đừng tưởng cô sẽ được như ý nguyện!” Cố Khải Mân nghiến răng.

“Không đáng để tiền đồ bị hủy hoại vì loại phụ nữ như tôi đâu. Tôi nghĩ, ở trong lòng anh cũng nghĩ vậy phải không, nếu không sao lại vung thẳng nắm đấm?”

Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay Cố Khải Mân.

“Thả lỏng bàn tay anh ra đi, dẫu sao ở đây anh cũng chẳng làm được gì.” Tiêu Tiếu Tiếu thở dài, “Cố Khải Mân, tôi hoàn toàn không muốn uy hiếp anh. Chỉ cần anh ký vào đơn ly hôn, tôi sẽ giữ hình tượng cho anh. Dù sao cũng đã làm vợ chồng, anh mất mặt, người khác cũng sẽ cười tôi”.

Cố Khải Mân cười khẩy, “Đừng tưởng tôi không biết cô đang tính toán chuyện gì. Chẳng qua cô muốn cao chạy xa bay với gã họ Kiều ngoài kia chứ gì?”.

“Cố Khải Mân, anh…”

“Mày là thằng khốn!” Kiều Vân Tiêu lao tới, túm lấy cổ anh ta, đấm một cú vào mặt.

Tiêu Tiếu Tiếu thảng thốt hét lên. Cố Khải Mân đứng không vững, ngã xuống đất. Kiều Vân Tiêu vẫn còn nhân cơ hội đánh thêm nhưng bị Tiêu Tiếu Tiếu quát dừng: “Kiều Vân Tiêu!”.

Cú đấm của anh lơ lửng giữa không trung, rất lâu anh mới nghiến răng hạ xuống. Cố Khải Mân đứng dậy, quẹt lớp da bị xước, nhìn Kiều Vân Tiêu, cười lạnh, “Sao? Chọc đúng chỗ đau của mày à?”.

“Cố Khải Mân, đừng bảo tao chưa cảnh cáo mày! Mày dám có những hành vi ấy với Tiếu Tiếu là đã cấu thành tội phạm. Mày đừng ép tao hủy hoại mày.” Gương mặt Kiều Vân Tiêu lạnh tanh, “Còn về việc mày nghĩ sao là tùy! Mày muốn đi vào đường cùng cứ tự đi, đừng kéo Tiếu Tiếu xuống chôn chung!”.

~Hết~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận