Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Tiêu Tiếu Tiếu được coi là bác sỹ có lý lịch tốt nhất trong đợt bác sỹ xuống địa phương lần này. Mặc dù ngoài mặt mọi người không nói gì, nhưng sau lưng vẫn xì xào bàn tán. Cô không rảnh để ý quá nhiều, vừa có lệnh điều chuyển là cô lập tức xuống khu vực báo cáo.

Mới sáng sớm, trạm y tế phường đã rất tấp nập, vì có được sự quan tâm của bệnh viện trọng điểm thành phố nên người dân nghe tin đã ùn ùn kéo đến. Giờ này các thanh niên đã đi làm cả, những người tiếp nhận chẩn đoán hầu như đều đã có tuổi.

Tiêu Tiếu Tiếu bận tối mặt nhưng cũng cảm thấy rất mãn nguyện. Công việc khám chữa bệnh tại đây tuy đơn giản nhưng cô vẫn thực hiện cực kỳ nghiêm túc. Chớp mắt đã tới giờ nghỉ trưa, thật ra các bác sỹ đều đã mệt mỏi đến than trời trách đất, nhưng cô thì không cảm thấy gì nên không cùng họ tham gia vào những cuộc bàn tán về sự nhạt nhẽo và thiếu tính kỹ thuật của công việc này. Cô đang định đi ăn cơm, không ngờ Kiều Vân Tiêu lại tới.

Họ dùng bữa ở một quán ăn ngay bên cạnh, một nơi không quá lớn, ăn uống cũng đơn giản. Đây là một khu dân cư cũ, người tóc trắng nhiều hơn người tóc xanh, người ra ngoài ăn trưa cũng ít ỏi thế nên xung quanh đây cũng chủ yếu là quán ăn nhanh.

“Ý của anh là chúng ta có thể lái xe tới chỗ khác ăn trưa.” Rõ ràng, từng tuổi này rồi nhưng Kiều Vân Tiêu chưa bao giờ ngồi ăn trong một quán cơm nhỏ, những chiếc ghế không có lưng tựa khiến người ta không thoải mái, anh có cảm giác bọ chét bò lên khắp người, bèn nhìn trái nhìn phải, “Có một nhà hàng bít tết mới mở ăn không tồi, anh đưa em tới đó”.

Tiêu Tiếu Tiếu lấy nước sôi rửa hai bộ bát đũa rồi đặt một bộ ra trước mặt anh, “Em chỉ có một tiếng đồng hồ để ăn trưa, sao đủ thời gian tới nhà hàng bít tết của anh chứ?”.

“Nhưng mà chỗ này quá…” Từ lúc ngồi xuống tới giờ, Kiều Vân Tiêu cứ cảm thấy xung quanh bẩn thỉu, dầu mỡ, mặt bàn cũng đầy mùi thức ăn, anh còn không dám đặt tay lên bàn nữa. “Em là bác sỹ, môi trường này không hợp với em đâu.”

Tiêu Tiếu Tiếu biết Kiều Vân Tiêu là cậu chủ, đã bao giờ ngồi trong mấy quán ăn kiểu này? Cô mím môi nhịn cười, rút khăn giấy lau đi lau lại cái bàn, “Mấy quán ăn bình dân này thì đâu có tỉ mỉ như các nhà hàng anh hay ra vào? Nhưng em quan sát rồi, xung quanh đây có quán này là sạch nhất, người dân cũng bảo quán này ăn ngon nhất. Vả lại, em là bác sỹ thì sao chứ? Em cũng phải ăn no bụng thôi. Người ta ăn được, em là bác sỹ lại không ăn được sao?”.

Kiều Vân Tiêu thấy cô không có ý định đi cùng anh, cũng đành thỏa hiệp. Nhà hàng rất nhỏ, dĩ nhiên không có quá nhiều sơn hào hải vị. Tiêu Tiếu Tiếu gọi hai món cơm bình dân, trong đó có một món đầu bếp không chú ý, đã bỏ ớt vào, khiến Kiều Vân Tiêu ho sù sù liên tục. Tiêu Tiếu Tiếu rất muốn cười nhưng vẫn nhịn được. Cô cầm một đôi đũa mới lên và nói: “Ở đây không cẩn thận như các nhà hàng lớn, không phân đũa chung và đũa riêng, cứ lấy đôi này làm đũa chung nhé.” Dứt lời, cô lấy đũa mới, lần lượt gắp ớt ra khỏi đĩa.

“Em chê anh hả?” Kiều Vân Tiêu hỏi.


Tiếu Tiếu sững người giây lát rồi lập tức giải thích: “Không, em không có ý này, em sợ anh không quen thôi…”.

“Em không chê anh thì anh cũng không chê em, dùng đũa chung làm gì chứ?” Kiều Vân Tiêu rút đôi đũa trong tay cô đi, “Như em nói đấy, chỉ là một quán ăn nhỏ thôi, chúng ta cũng đừng quá cầu kỳ”.

Tiêu Tiếu Tiếu liếc nhìn anh rồi gật đầu, “Vâng”.

Cơm canh cũng khá hợp khẩu vị, Tiêu Tiếu Tiếu thì không vấn đề gì, nhưng cô biết với tiêu chuẩn của cậu chủ Kiều Vân Tiêu đây thì quán này chắc chắn chưa đạt. Quả nhiên, anh ăn không nhiều lắm, chỉ gắp vài miệng lấy lệ. Tiếu Tiếu thì mệt nhoài cả sáng, dạ dày mở to, đừng nói là cơm ở đây, cho dù cho cô bánh bao chay cô cũng ăn được vài cái.

Kiều Vân Tiêu nhìn thấy, lòng chẳng dễ chịu gì. Anh thở dài, hỏi cô: “Rốt cuộc em nghĩ thế nào?”.

Tiêu Tiếu Tiếu không hiểu lời anh nói, ngước mắt lên nhìn anh nghi hoặc.

“Gã họ Cố đó đang lợi dụng quyền thế chèn ép em, anh sẽ không tha cho hắn.” Kiều Vân Tiêu gằn giọng.

Tiêu Tiếu Tiếu lập tức ngăn cản, “Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì đừng làm gì cả. Anh ta không thể làm gì em đâu, ở bệnh viện có biết bao con mắt nhìn vào. Hơn nữa, đúng là trong ca mổ em đã không tuân thủ trình tự, dù là ai làm lãnh đạo cũng sẽ phê bình khiển trách em”.

“Tới bây giờ em còn nói đỡ cho hắn?” Kiều Vân Tiêu kinh ngạc.


“Em không nói đỡ cho anh ta.” Tiêu Tiếu Tiếu giải thích, “Em chỉ không muốn quan hệ giữa em và anh ta tiếp tục lằng nhằng. Anh ta thiệt thòi trong chuyện ly hôn, giận dữ là tâm lý rất bình thường, lần này cử em xuống địa phương coi như huề. Sau này em và anh ta ai đi đường nấy, không ai nợ ai hết. Lỡ như anh lại tìm anh ta gây chuyện rồi anh ta lại trở ngược gây khó khăn cho em thì mối quan hệ này sẽ không thể kết thúc được”.

“Có những kẻ phải dạy cho một bài học mới không dám làm càn. Anh là thương nhân, không cần thiết phải học mấy trò đạo mạo, thanh cao, tử tế.”

Tiêu Tiếu Tiếu khẽ cười: “Thương nhân cũng cần biết xem xét thời cơ chứ? Anh ta chỉ là một con sói đội lốt cừu non, nói cách khác là treo đầu dê bán thịt chó, anh hà tất phải so đo? Bản chất con người này là gì, tới khi cần thiết nhất định sẽ lộ nguyên hình. Không phải em hèn nhát bạc nhược, em chỉ muốn sống yên ổn, nếu không anh ta bị dồn ép tới đường cùng, quay đầu lại cắn ngược vào em thì cuộc sống sẽ chẳng còn yên bình được nữa”.

“Bên cạnh em thiếu một người.” Kiều Vân Tiêu bất chợt nói một câu.

“Hả?”

“Em cần có một ngọn núi vững chãi để dựa vào, hắn sẽ không dám làm gì em nữa.”

Tiêu Tiếu Tiếu nhún vai, “Có lẽ vậy, nhưng bây giờ em rất ổn”.

Kiều Vân Tiêu nhìn cô chăm chú, “Cố Khải Mân là chó sói đội lốt cừu non, thế còn anh thì sao? Em hình dung anh thế nào?”.

Tiếu Tiếu ngẫm nghĩ, “Anh là một con hổ đội lốt cừu non, nói vậy được chứ?”.


Kiều Vân Tiêu cười.

Cô lại cúi đầu ăn cơm. Mặc dù không ngẩng lên nhưng luôn cảm thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Cảm giác này rất kỳ diệu nhưng lại khiến lòng cô bất an. Kiều Vân Tiêu đích thực đang làm vậy. Lát sau anh bỗng lên tiếng: “Vậy em có hy vọng con hổ này ở bên cạnh bảo vệ em không?”.

Nghe được câu ấy, trái tim Tiếu Tiếu rung động giây lát, nhưng cô không dám nghĩ sâu thêm, chỉ đáp nhẹ nhàng: “Anh vẫn luôn giúp đỡ em mà không phải sao? Em đã rất cảm kích rồi”.

“Giúp đỡ mà anh nói không giống ý hiểu của em.” Kiều Vân Tiêu không rời mắt khỏi cô, “Anh muốn ở bên em”.

Tiêu Tiếu Tiếu chợt nghẹt thở. Cô ngước mắt lên, đôi mắt anh sáng rực. Cô nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết giương mắt nhìn khóe miệng anh mấp máy, “Tiếu Tiếu, làm bạn gái của anh nhé, được không?”.

Ý tứ của anh đã quá rõ ràng, khiến cô không còn cách nào để hiểu lầm hoặc suy đoán thêm. Cô há hốc miệng, rõ ràng đã giật mình vì đề nghị ấy. Kiều Vân Tiêu đưa tay ra nắm lấy tay cô, “Tiếu Tiếu…”.

“Em ăn xong rồi.” Tiếu Tiếu vội vàng rút tay lại, buông đũa xuống, “Em phải vào làm đây”.

Kiều Vân Tiêu buồn bực.



Tần Tô bị La Trì giữ lại.


Đây là chuyện nằm trong dự đoán của Lục Bắc Thần. Mới sáng sớm, anh đã nhận được điện thoại của Lục Đông Thâm, sau khi tìm hiểu tình hình, anh ấy tỏ rõ thái độ.

“Thứ nhất, liên quan tới chuyện điều chế thuốc của Lục Môn, bố đã thừa nhận, nhưng chuyện chết người ông không biết rõ, phòng thực nghiệm chỉ định kỳ đưa kết quả. Anh đã điều tra, chuyện này rất có thể do phòng thực nghiệm che giấu, bố hoàn toàn không rõ sự tình; Thứ hai, anh đã ra lệnh các trợ lý viết rõ tình hình của phòng thực nghiệm thành văn bản, giao cho cảnh sát Trung Quốc, hy vọng họ tôn trọng sự thật, đừng đổ oan cho người tốt. Chuyện này không liên quan tới mẹ; Thứ ba, anh hy vọng Hà Nại và Bắc Thâm khẩn trương trở về Mỹ. Hà Nại cần có lời giải thích rõ ràng với anh, còn em, em cũng không hy vọng Bắc Thâm chỉ giữ một đống cổ phần vô nghĩa và ăn không ngồi rồi chứ?”.

Một cuộc điện thoại đơn giản nhưng đủ để nghe ra manh mối. Lục Bắc Thần rót một tách trà xanh, nhìn ra sắc trời tờ mờ sáng ngoài cửa sổ, nói: “Xem ra cho dù Hà Nại có quay về Mỹ cũng không được bố che chở nữa rồi”.

“Bây giờ, bố thích hợp nghỉ ngơi dưỡng sức hơn.” Đầu kia, Lục Đông Thâm cất giọng trầm thấp: “Mẹ cũng có tuổi rồi, bà không hợp làm mấy việc bôn ba vì ai đó. Có những chuyện, người làm con cần đỡ đần”.

Con cái nhà họ Lục tư chất thông minh, Lục Bắc Thần không phải ngoại lệ. Anh không theo nghiệp kinh doanh nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi mưa gió xoay vần trong câu chuyện này. Nếu quyền lực của bố không bị kìm hãm thì người gọi cuộc điện thoại ngày hôm nay chắc chắn là bố. Anh uống một ngụm trà rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện của Lục Môn em không can dự, nhưng chuyện này em buộc phải điều tra rõ ràng”.

“Em dĩ nhiên phải điều tra rõ ràng. Anh nghĩ, vì cô gái của mình, em cũng sẽ làm vậy.” Lục Đông Thâm nói trúng tim đen, “Nhưng em phải hiểu rõ, một khi bên ngoài biết Lục Môn bị điều tra, chắc chắn sẽ nổi lên một cơn bão không tanh mùi máu. Anh không cần làm khó em, anh chỉ muốn nhờ em một việc, hãy tiến hành bí mật. Anh không hy vọng nghe được chuyện gì bất lợi về Lục Môn từ miệng của Hà Nại”.

Sao Lục Bắc Thần không hiểu tâm tư của anh ấy. Chẳng biết từ khi nào, anh cả đã trở thành một con sói luôn trong tư thế sẵn sàng, nghĩ cũng biết đám tay chân của bố đều đã gãy cánh bại trận, Lục Môn đã tới lúc được thay thế bằng một triều đại mới.

“Vậy thì phải xem Lục Môn đã từng làm chuyện gì.” Lục Bắc Thần hờ hững nói: “Anh có quy tắc thương trường của anh, em có đạo đức nghề nghiệp của em. Hiện tại Hà Nại đang yêu cầu sự bảo vệ của cảnh sát, Lục Môn cũng cần có lời giải thích về việc này”.

“Chuyện này không đơn giản như em nghĩ. Thuốc mới đích thực là thành quả của nhà họ Cố. Việc nhà họ Cố xảy ra chuyện, Lục Môn cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng vì sao bố nhất quyết phải điều chế thuốc mới, không tiếc mọi thủ đoạn để có được quyền nghiên cứu? Quan trọng là ông chưa bao giờ công khai chuyện này, cũng có nghĩa ông vốn không muốn tranh giành lợi ích gì từ việc này. Em có từng nghĩ là vì sao không?”

Ánh mắt Lục Bắc Thần tối đi. Anh không trả lời câu hỏi của anh ấy, rất lâu sau mới nói: “Bây giờ Hà Nại không thể gặp chuyện.” Anh hiểu ý của Lục Đông Thâm, anh ấy cũng sẽ có cách để mang Hà Nại đi ngay dưới mắt La Trì mà thần không biết quỷ không hay, nhưng anh ấy… không thể làm vậy.

~Hết~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận