Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Việc Tần Tô tới Cống Tốt khiến mọi người rất ngạc nhiên, chí ít Cố Sơ cảm thấy như vậy. Về sau, từ biểu cảm sững sờ của Lục Bắc Thần, Cố Sơ có thể hiểu, Tần Tô đã mang tới cho anh một “bất ngờ”.

Tần Tô chỉ cho Lục Bắc Thần một lời giải thích nhẹ bẫng: “Mẹ tới thăm con dâu và cháu trai của mẹ”.

Khi trước, vì đám cưới của họ quá đơn giản, ông Lục, cũng tức là bố chồng của Cố Sơ, đã từng nổi trận lôi đình. Nhưng Cố Sơ thấy Lục Bắc Thần không hề có ý định mời người của Lục Môn, vì cô cảm thấy như vậy quá bạc tình, anh mới mời họ nhưng vẫn đề ra yêu cầu với nhà họ Lục rằng tham gia hôn lễ cũng được nhưng không được quá ầm ĩ. Ban đầu Tần Tô không hiểu, sau đó biết được chuyện của Cố Tư thì cũng chấp nhận.

Ngày cưới là lần đầu tiên Cố Sơ được gặp người của Lục Môn: Lục Chấn Dương, Lục Đông Thâm và Lục Nam Thâm, cộng thêm Tần Tô, Lục Bắc Thâm. Những người tới đều là người thân, bà con bên phía Lục Môn quả thực không ít nhưng Lục Bắc Thần không mời ai cả.

Sau khi gặp cả nhà họ, cảm nhận duy nhất của Cố Sơ chính là đây là một gia đình có nguồn gen đẹp được Thượng đế tận tâm gọt đẽo. Từ trước tới nay, Cố Sơ luôn cho rằng Lục Chấn Dương là một ông lão đã có tuổi, không muốn từ bỏ quyền lực nhưng lại bị con trai cướp quyền, dáng vẻ có lẽ sẽ già nua. Nhưng điều khiến Cố Sơ thảng thốt là Lục Chấn Dương vẫn tinh thần phơi phới, rõ ràng là một ông già hơn sáu mươi tuổi nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, diện mạo vẫn ngời ngời. Cố Sơ bất chợt hiểu ra tại sao mẹ chồng ruột của mình – Thẩm Sở vì sao lại hy sinh cả cuộc đời mình vì người đàn ông này, ắt hẳn hồi trẻ Lục Chấn Dương đã mê hoặc không ít cô gái.

Những người con trai của nhà họ Lục đều thừa kế bả vai rộng, đôi chân dài và dáng người cao ráo của Lục Chấn Dương, gương mặt phải giống ông ấy tới chín, phần, một phần còn lại chính là sự khác biệt đôi chút.

Về sau, Lục Chấn Dương đã đích thân tới tặng quà bù, quà cáp quá nhiều khiến Sầm Vân không dám nhận. Khi đó, Lục Bắc Thần đang ra nước ngoài giải quyết vụ án, Cố Sơ lại đi tỉnh tình nguyện. Sầm Vân gọi điện thoại đến, cất giọng run rẩy: “Quà của bố chồng con to quá, có nên nhận không?”.

Cố Sơ đương nhiên không muốn nhận. Thứ nhất, vì cô mà Lục Bắc Thần đã trở mặt với người nhà họ Lâm rồi cũng nói những lời xa cách với chính gia đình mình. Thứ hai, cô cũng không thể cầm quà của nhà họ Lục, hai người họ kết hôn là chuyện của riêng họ. Cô có thể không oán không hận Lục Bắc Thần nhưng với những chuyện họ đã làm với nhà họ Cố, cô vẫn không thể nguôi ngoai.

Đương nhiên, chuyện này Sầm Vân hoàn toàn không hay biết, cô không muốn nhắc với Sầm Vân, cũng không muốn dì nhận tiền của nhà họ Lục. Nhưng rõ ràng Sầm Vân không nói lại được Lục Chấn Dương. Nói theo lời của Lục Chấn Dương thì đây là quy định của tổ tông, không thể không phá.

Cố Sơ hiểu dì rất khó xử. Sầm Vân vội vàng giải thích: “Bố chồng con nói cũng có lý, tiền của ông ấy thì hai đứa cứ giữ lấy”. Sau đó dì lại hỏi tới tin đồn của nhà họ Lục lúc trước. Sầm Vân cũng là người thông minh, chỉ bóng gió nói với Cố Sơ: “Sao lúc trước dì lại nghe đồn chuyện của nhà họ Lục có liên quan tới nhà họ Cố?”.


Cố Sơ vội vàng nhẹm đi.

Cố Tư đã không còn nữa, cô không muốn vì chuyện giữa hai nhà khiến một ai thêm đau khổ.

Tần Tô nhanh chóng vào ở trong Phong Nguyệt Cổ Đạo. Chị Dao chỉ biết đó là mẹ chồng của Cố Sơ chứ không biết tình hình cụ thể, thế nên tỏ ra rất nhiệt tình với Tần Tô, còn đích thân lên gác thay ga giường vỏ gối cho bà, còn đốt mùi thơm có hương tuyết tùng, buổi tối lại càng tận tâm tận lực bày cả một bàn thức ăn đầy ụ.

Từ sau lần bị “thẩm vấn” trước đó, chị Dao nhiệt tình với họ hẳn lên, có lẽ là áy náy. Theo lý mà nói, chị ấy vừa dùng bàn tay máu dọa người, vừa dùng cỏ Thiên Hồn khiến Lục Bắc Thần suýt mất mạng, lấy đại một chuyện ra có chuyện nào không đáng bị bắt? Nhưng Lăng Song không tính toán việc chị Dao giả thần giả quỷ, Lục Bắc Thần cũng nói một câu “Không ai bị sao thì thôi” rồi tha thứ cho chị ấy. Thế nên đến giờ gặp họ chị ấy cực kỳ nhiệt tình và niềm nở.

Ngoài Cố Sơ và Lục Bắc Thần ra, trên bàn còn có Lục Bắc Thâm. Anh ấy kéo cả Lăng Song tới ngồi bên cạnh. Tần Tô là người tinh mắt, cho dù hai người con trai trước mặt không phải con bà dứt ruột đẻ ra nhưng lễ nghĩa vẫn phải tuân thủ. Người nhà ăn cơm mà kéo người ngoài vào thì chuyện không còn đơn giản nữa.

Tần Tô đường hoàng quan sát Lăng Song. Lăng Song cũng từng nghe qua tiếng tăm của Tần Tô, nhất thời bỗng căng thẳng. Cố Sơ cười thầm, cô cảm thấy Lăng Song cũng được coi là một người trải đời, thế mà vẫn có người khiến cô ấy căng thẳng được, xem ra cô ấy rất để ý tới Lục Bắc Thâm.

Lục Bắc Thâm rất thẳng thắn, nắm lấy tay Lăng Song ngay trước mặt Tần Tô và nói: “Dì Tần, cô ấy là bạn gái của con. Sau khi kết thúc hạng mục ở núi Tây Nại, con nghĩ con sẽ kết hôn với cô ấy”.

Lăng Song giật nảy mình.

Cố Sơ nghe rất rõ ràng bèn âm thầm nhìn Lục Bắc Thần. Anh chỉ mím môi cười khẽ, không nói câu gì. Cầu hôn cơ mà, đứa em trai ngốc nghếch này, nói thẳng quá.


Tần Tô không hề kinh ngạc, có lẽ ngay từ lúc Lăng Song ngồi bên bàn, bà đã sớm đoán ra. Bà cười: “Cô Lăng, tôi biết cháu, nữ vương giới thời trang”.

Lăng Song không dám thở mạnh, vội vàng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, đó… chỉ là lời đồn thổi bên ngoài thôi ạ”. Cô ấy không muốn Tần Tô nghĩ mình là đứa khéo mồm, bám lấy Lục Bắc Thâm chỉ vì muốn trèo cành cao.

Thật ra Cố Sơ cũng căng thẳng, vì Lăng Song trong giới của mình quả thực quá nổi bật, thế nên ánh mắt mọi người khi nhìn cô ấy tự nhiên sẽ thêm vẽ vài phần. Cô thầm kéo áo Lục Bắc Thần, thật ra là muốn anh khi cần thiết hay nói giúp cô ấy vài câu.

Ai ngờ anh vòng tay qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, tỏ ý bảo cô không cần quá lo lắng rồi gắp thêm thức ăn cho cô, “Họ nói chuyện của họ, em cứ lo ăn đi, đừng để con trai anh đói bụng”.

Tần Tô nghe thấy bèn cười: “Có thể bố con sẽ thích có cháu gái hơn”.

Lục Bắc Thần hơi cong môi, đáp lại: “Vâng, con trai hay con gái con đều thích”.

Tần Tô lại nhìn về phía Lăng Song, có lẽ thấy cô ấy đang lo lắng bèn dịu giọng: “Tôi không cảm thấy giới thời trang có gì không tốt, ngược lại tôi thấy rất có mắt thẩm mỹ. Bắc Thâm hiện tại đang theo nghiệp kinh doanh, nó cần có một người vợ như thế để chịu trách nhiệm đánh bóng bề ngoài cho nó”.

Lăng Song ngẩn người.

Cố Sơ vui mừng, thế này tức là Tần Tô đã đồng ý.


Lục Bắc Thâm còn vui hơn, anh ấy nâng ly rượu lên: “Dì Tần, con mời dì”.

Tần Tô cũng làm tương tự, “Mời gì đây?”.

“Vì dì đã giúp con học được rất nhiều điều ở Lục Môn, trưởng thành lên rất nhiều. Còn nữa, cảm ơn dì đã đồng ý chuyện của con và Lăng Song.”

Tần Tô cười: “Dì sợ rồi, con mà cũng cắt đứt quan hệ với Lục Môn như anh trai con thì đêm giao thừa, bố con biết ăn cơm với ai?”.

“Dì Tần, con chỉ đứng ngoài chuyện kinh doanh của Lục Môn mà thôi.” Lục Bắc Thần khó xử giải thích. Con trai chung quy vẫn là con trai, sao có thể kết thù kết oán với bố mình được.

“Được, dì lỡ lời rồi, cạn ly.” Tần Tô rất hào sảng.

Lục Bắc Thâm cũng uống một hơi cạn sạch. Lăng Song còn chưa hoàn hồn trở lại. Cố Sơ giờ mang thai, dĩ nhiên sẽ không sợ Tần Tô nói cô bất lịch sự. Cô cầm đũa lên, gõ nhẹ vào bát của Lăng Song: “Này, cậu ngốc rồi à? Đến lượt cậu mời rượu kìa?”.

Lúc ấy Lăng Song mới tỉnh lại, lập tức mời rượu.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng rất hòa thuận. Việc Cố Sơ lo lắng Tần Tô nổi giận vì chuyện của Lăng Song và Lục Bắc Thâm đã không xảy ra, ngược lại khi nhắc tới chuyện núi Tây Nại, nét mặt Tần Tô trở nên rất nghiêm túc. Bà nói: “Hai đứa kết hôn thì kết hôn, nhưng Bắc Thâm à, hạng mục núi Tây Nại nhà họ Lục chúng ta quyết tâm phải giành được”.

Ý kiến hoàn toàn trái ngược với anh ấy, Lục Bắc Thâm đánh mắt nhìn anh mình như có ý cầu cứu. Lục Bắc Thần cũng không hổ là anh trai, em trai nhìn một cái là anh hiểu ý ngay. Anh đặt ly rượu xuống, nói: “Tạm thời chưa đứng ở góc độ kinh doanh, chỉ tính riêng việc bây giờ núi Tây Nại đã liên tiếp xảy ra hai ba án mạng đã không thích hợp để tiếp tục khai thác rồi”.

“Bao năm nay có vụ án nào làm khó con sao?” Tần Tô cười khẽ, “Dì nghĩ, sau khi Lục Môn giành được hạng mục này thì vụ án này cũng đã được con kết thúc xong xuôi từ lâu. Với lại, làm gì có lời nguyền quỷ núi nào? Nhà họ Lục chúng ta từ lúc bắt đầu kinh doanh tới bây giờ, càng là hạng mục quan trọng thì càng trắc trở, đây là chuyện hết sức bình thường, ông trời chẳng cho ai dễ dàng thành công bao giờ”.


Lục Bắc Thâm thở dài: “Dì Tần, thật ra đúng là con không khuyên nên khai thác chỗ này. Người dân ở đây rất cố chấp, con sợ nếu cố tình làm rắn sẽ gây lên nhiều phiền phức lớn hơn”.

Đây cũng là vấn đề anh ấy từng lặp đi lặp lại nhiều lần với Hội đồng quản trị qua điện thoại. Địa hình Tây Nại trắc trở hiểm yếu, dân tình bảo mật, bây giờ lại có vụ án dính vào, một khi cố tình khai phá bên ngoài chẳng biết sẽ đồn thổi thế nào.

Nhưng Tần Tô vẫn nói: “Sao lại là cố tình thu mua? Nói trắng ra đây là một vụ giao dịch, người ta nguyện bán, chúng ta muốn mua, còn khó khăn chỉ là tạm thời. Cũng giống như con ban đầu mới tới Cống Tốt, đối thủ mạnh của con là tập đoàn Kiều Viễn, nhưng bây giờ người mà bản Tây muốn bán không còn là Kiều Viễn nữa, chỉ cần ai ra tay mạnh mẽ, người đó sẽ chiến thắng. Lần này dì tới cũng mang theo ý của toàn thể Hội đồng quản trị”.

“Bao gồm cả anh Đông Thâm?” Lục Bắc Thâm hỏi.

Tần Tô gật đầu, “Nó hy vọng việc khai thác được nhanh chóng bắt đầu”.



Về đêm, Lục Bắc Thần tắm rửa xong, trèo lên giường, Cố Sơ như con sâu đo chui rúc vào lòng anh, đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Lục Bắc Thần thấy cô sát thì không nói nữa chỉ mỉm cười, giơ một cánh tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ xíu của cô: “Có tâm sự à?”.

Cố Sơ ngước mắt nhìn anh: “Em đang nghĩ, lần này dì Tần tới Cống Tốt, mục đích phải chăng là muốn tước quyền của Bắc Thâm?”.

Lục Bắc Thần phì cười: “Vì sao em nói vậy?”.

“Anh thấy đấy, sau khi tới Cống Tốt khảo sát, Bắc Thâm thấy không thích hợp khai thác, nhưng dì Tần lại có ý đại diện cho cả Hội đồng quản trị phản đối em ấy, thậm chí ngay cả anh cả cũng hy vọng có thể khai thác núi Tây Nại, thế tức là Bắc Thâm chắc chắn không được chịu trách nhiệm hạng mục này nữa rồi phải không?”

~Hết~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận