Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Lăng Song há hốc mồm, nhìn Cố Sơ rồi lại quay sang Lục Bắc Thần: “Báo cáo, em sợ mình chạy chậm sẽ ảnh hưởng tới thành tích của lớp.”

“Nhưng em không rõ thành tích của lớp chính là thành tích của tập thể sao?” Lục Bắc Thâm đã tháo kính, đôi mắt mạnh mẽ đáng sợ.

“Em…”

“Nếu đang ở trên chiến trường, có phải em cũng sẽ bỏ mặc đồng nghiệp để giữ mạng sống của mình không?”

“… Em không.”

“Các em ghi nhớ cho tôi, trên cương vị tương lai của mình, đồng nghiệp chính là đồng đội của các em. Là một bác sỹ, khi cầm dao mổ lên cũng đồng nghĩa với việc đó sẽ là một thử thách sinh tử cần có sự hợp tác tập thể. Nếu đồng nghiệp gặp khó khăn mà em lại khoanh tay làm ngơ, nếu em không hoàn toàn tin tưởng đồng nghiệp của mình vậy thì chắc chắn các em không thể trở thành một bác sỹ đủ tư cách, nghe rõ chưa?”

“Rõ ạ!”

“Lăng Song, chống đẩy 50 cái coi như hình phạt, sau này nhớ rõ, bất luận là lúc nào, ở đâu cũng không được bỏ rơi bạn bè.” Lục Bắc Thâm thiết diện vô tư.

Lăng Song ra sức cắn môi, lập tức chấp nhận chịu phạt.

Lục Bắc Thâm quay sang nhìn Cố Sơ. Cố Sơ giật mình, cứ cảm thấy hình phạt ngay sau đây còn nghiêm trọng hơn Lăng Song. Suy nghĩ ấy vừa dứt cô đã thấy Lục Bắc Thâm giơ tay, giữ một anh lính mới trong đại đội tân binh đang vừa chạy vừa vác hộp đạn dược lại. Còn chưa đợi anh kia phản ứng lại, Lục Bắc Thâm đã nhấc hộp đạn dược trên lưng anh ấy xuống, ra lệnh cho Cố Sơ: “Em, lại đây!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cố Sơ nhìn hộp đạn dược trong tay Lục Bắc Thâm mà ruột gan run lên, nhưng vẫn bấm bụng đi tới.

“Đeo hộp đạn dược, đi theo sau anh tân binh này, chuyển lên chiếc xe thiết giáp cách đây 1km, nhớ kỹ, phải chạy đấy.” Nói rồi, Lục Bắc Thâm để hộp đạn dược lên lưng cô.

Ngay sau đó, Cố Sơ lập tức đứng không vững, hai đầu gối ngã khuỵu xuống đất.

Anh tân binh đứng bên vội nói: “Không được đâu, không được đâu, hộp đạn dược nặng lắm.” Anh ấy cũng là người bị lớp trưởng bên họ bắt phạt, cõng hộp đạn dược nặng nề này đến thở không ra hơi nữa rồi, không ngờ anh chàng đối diện trông trẻ người, cao lớn, sức vóc nhưng cũng vô cùng khỏe, một tay có thể tháo hộp đạn dược xuống.

Nhưng rõ ràng là cô gái này quá yếu, làm sao đeo được thứ nặng thế này?

“Cố Sơ, em làm không nổi sao?” Lục Bắc Thâm không đưa tay đỡ cô mà đứng nhìn xuống rồi hỏi.

Cố Sơ nghe ra giọng điệu châm chọc của anh, cắn răng, xốc lại hộp đạn dược rồi đứng dậy, ngẩng cao đầu: “Tôi mà cúi đầu trước mặt anh thì tôi làm đầu heo!”

“Mời.” Lục Bắc Thâm giơ một tay ra trước.

Cố Sơ nghĩ bụng sao lúc nãy mình lại hôn lên cổ anh ta, sao lại không cắn cho một nhát? Cô kiềm chế, rồi quay sang phía anh tân binh, tươi cười, gương mặt ngập tràn nét dịu dàng: “Anh bộ đội, anh dẫn đường được không ạ?”

Một tiếng ‘anh bộ đội’ làm cho chàng lính mới gương mặt mềm nhũn ra, lập tức đỏ bừng, giơ tay định giúp đỡ nhưng nghĩ tới chuyện trong quân đội có kỷ luật của quân đội, không còn cách nào khác định chạy trước dẫn đường.

Lục Bắc Thâm nhíu mày, nhưng từ đầu tới cuối không nói thêm gì nữa.

Và như vậy, Cố Sơ không kêu mệt dù chỉ một tiếng, cứ thế đeo hộp đạn dược chạy 1km, tới lúc mệt chỉ còn nửa cái mạng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chiếc xe thiết giáp trong truyền thuyết…



“Tổ đón máy bay chú ý, các nhân viên đón khách chú ý, chuyến bay mang số hiệu XXX từ London đã hạ cánh…”

Từ sân bay Quỳnh Châu ra tới đại sảnh, loa phát thanh chưa khi nào ngơi nghỉ. Vừa tới ba giờ, thông báo về chuyến bay từ London về nước đã kéo Cố Sơ khỏi những hồi ức quá khứ.

Những lông bông thời niên thiếu ấy, những giọt mồ hôi, nụ cười để lại khu huấn luyện dường như đều ngưng đọng lại sau đó bị ký ức phủ kín, để lại một lớp bụi dày cộp. Bao nhiêu năm nay, Cố Sơ rất ít khi mang đoạn kỷ niệm ấy ra quét dọn, thậm chí có thể nói nó đã bị cô khóa kỹ. Nhưng từ khi người đàn ông tên Lục Bắc Thần, một người vừa xa lạ lại quen thuộc với cô, xuất hiện đã hết lần này tới lần khác mở nó ra.

Trước mắt đã không còn là những hình ảnh thanh xuân lấp đầy những phóng túng, vô lối ấy nữa mà chỉ còn lại những đôi chân lại qua vội vã. Cuộc đời cô cũng giống như những bước chân ấy, chưa bao giờ ngơi nghỉ.

Cô khẽ thở dài, siết chặt chiếc cốc giấy Starbuck trong tay, nhiệt độ lạnh lẽo của mocha xuyên qua lòng bàn tay, cứ thế len lỏi vào tận trái tim, nhưng đôi môi cô lại nóng bỏng, giống như cô mới chỉ hôn lên cổ Bắc Thâm mới đây thôi. Sự ngưỡng ngập đã rất lâu ấy, những năm tháng trẻ con còn mơ màng, ngây ngô với tình yêu ấy vẫn đủ khiến cõi lòng bập bềnh.

Nếu chưa từng gặp nhau thì cuộc đời cô và Bắc Thâm đã chẳng lấp đầy bi thương.

Nhưng nếu chưa từng gặp gỡ làm sao cô biết trên thế gian này đã từng tồn tại một người đàn ông như thế?

Kỳ thực, trên đường ra sân bay cô đã suy nghĩ rất rõ ràng. Lục Bắc Thần khí thế bừng bừng, thật ra chỉ có một mục đích duy nhất ấy chính là Bắc Thâm. Mấy ngày nay, dù là anh cố ý bới móc hay bất thình lình nói mấy câu khiến cô ngỡ anh là Bắc Thâm thì tất cả những điều ấy đều do anh dày công tính toán. Giống như lời nhận xét của mọi người bên ngoài đối với anh vậy, con người này tâm tư sâu xa, đấu trí với anh, kết cục sẽ rất gian nan.

Khi anh nói rõ thân phận của mình với cô nhưng lại luôn vô tình để lộ sự thấu hiểu của anh, chẳng qua là có ý nhử cô nhớ lại những chuyện quá khứ đối với Bắc Thâm, sau đó chìm vào những hồi ức đầy rẫy đau thương. Bánh gato hoa ngọc lan, điệu nhảy quen thuộc, sở thích uống café, còn cả bản nhạc cũ đó nữa, chẳng qua anh chỉ muốn khiến cô nảy sinh ảo giác, rồi lại đứng chứng kiến nỗi đau của cô như một người ngoài cuộc.

Nói thực lòng, tới tận bây giờ cô vẫn rất muốn chắc chắn anh không phải Bắc Thâm.

Phải, cô tình nguyện anh không phải Bắc Thâm, cô tình nguyện cứ tiếp tục ích kỷ như thế.

Hơn nữa Cố Sơ cũng biết rất rõ rằng, Lục Bắc Thần muốn hoàn toàn đánh bại cô thì chỉ có một cách chính là chốc chốc lại khiến cô chìm đắm trong sự nghi hoặc anh là Bắc Thâm hay không sau đó tàn nhẫn nhắc nhở cô, anh là Lục Bắc Thần.

Cô phải có khả năng miễn dịch với anh mới được, đúng thế, tốt nhất là như vậy.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ. Ba giờ đúng, ban nãy loa thông báo chuyến bay sẽ hạ cánh đúng giờ, Kiều Vân Tiêu trước nay không có thói quen kéo hành lý, chắc chưa tới hai mươi phút nữa là sẽ ra. Tập đoàn Kiều Viễn kinh doanh lớn, lần này thua một vố đau về tài chính đúng là không phải chuyện nhỏ. Bình thường Cố Sơ không chơi cổ phiếu nhưng cũng nghe nói cổ phiếu của tập đoàn Kiều Viễn rớt giá thê thảm, cả thị trường đều bị ảnh hưởng.

Báo chí bàn tán xôn xao, đều đang trông ngóng lần này Kiều Vân Tiêu bay sang London sẽ giải quyết khó khăn này của tập đoàn ra sao, nhưng chỉ có Cố Sơ biết rõ, ngoài việc giải quyết chuyện công ty, Kiều Vân Tiêu bay tới London còn là để mời bác sỹ tốt nhất chữa bệnh cho bác Kiều. Từ sau khi tập đoàn Kiều Viễn bị thiệt hại nghiêm trọng, bác Kiều đã ngã bệnh nằm liệt giường, là căn bệnh tim lâu năm, không chịu nổi kích động. Việc bác Kiều bị bệnh nặng ngoài nhà họ Kiều và nhà họ Cố ra thì không ai bên ngoài hay biết. Đây cũng là nguyên nhân lúc đó Cố Sơ lại tới sân bay Phố Đông, Thượng Hải để tiễn vì cô tới Thượng Hải thăm bệnh tình bác Kiều.

Còn lần này, mục đích Kiều Vân Tiêu bay thẳng từ London về Quỳnh Châu cô cũng biết rõ, anh hy vọng cô có thể trở về Thượng Hải.

Tiếc là cô không về được nữa rồi.

Cố Sơ thu lại biểu cảm, chuẩn bị sẵn sàng đón Kiều Vân Tiêu trở về. Đương nhiên, cô cũng không quên ngó trái ngó phải, nhìn xung quanh một lượt xem có người của cánh nhà báo không. Hành trình lần này của Kiều Vân Tiêu khá bí mật, trợ lý của anh đều bay thẳng về Thượng Hải, mục đích là đánh lừa đám nhà báo, giúp Kiều Vân Tiêu có thể hành động độc lập.

Không có ai đáng nghi.

Cố Sơ liền yên tâm, yên lặng đứng đợi ngoài lan can.

Chẳng mấy chốc, một bóng hình thân thuộc đã xuất hiện, áo sơ mi quần Âu rất tề chỉnh, chiếc kính râm che đi đôi mắt, tay kéo một chiếc vali loại nhỏ, tay kia xách cặp công vụ, vừa ra khỏi cửa đã ngó nghiêng khắp nơi.

Anh đang tìm cô.

Cố Sơ mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy về phía anh.

Kiều Vân Tiêu nhanh chóng xác định được cô giữa đám đông, khóe môi cong lên. Tuy không nhìn được đôi mắt anh nhưng có thể cảm nhận được niềm vui của anh. Anh rảo bước về phía cô, có chút nôn nóng.

So với sự kích động của anh, Cố Sơ từ đầu tới cuối vẫn yên lặng đứng nguyên chỗ cũ. Khi khóe môi hơi rướn lên, nụ cười lan vào đôi mắt cô, bên bờ môi cũng hơi xuất hiện vòng xoáy, như một đóa hoa lan thanh nhã, cũng đẹp tựa hạt sương mai, hàm răng bé nhỏ ánh lên lấp lánh.

Từ xa Kiều Vân Tiêu đã nhìn thấy cô cười, lồng ngực dội lên vô vàn cảm xúc. Anh thích nhìn thấy cô cười, nụ cười ấy rất đẹp như chiếc bóng đổ xuống nước lại như tiếng hát khẽ vang lên trong gió.

Nhưng anh thích nhất là lúc cô cười thoải mái.

Bao năm nay đã chẳng còn được nhìn thấy nữa.

Nhưng, khi Kiều Vân Tiêu chỉ còn cách Cố Sơ vài bước, chẳng biết từ đâu xuất hiện một đám ký giả, kéo theo micro, giơ cao máy ảnh, vác cả máy quay… đột ngột xuất hiện ở sân bay như binh tướng trên trời, vây chặt khiến Kiều Vân Tiêu trở tay không kịp.

Cố Sơ cũng ngẩn người, nụ cười cứng đờ bên môi. Sao lại có phóng viên?

Đang mải nghĩ thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc cùng nụ cười mỉm: “Trùng hợp vậy, cô cũng ở đây.”

Cố Sơ quay đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Bắc Thần, một lần nữa ngây dại. Thấy thế, Lục Bắc Thần điềm nhiên giải thích: “Tôi vừa tiễn một người bạn, xe đỗ ngoài bãi.”

“À… đúng là trùng hợp thật.” Không hiểu sao Cố Sơ cứ cảm thấy kỳ lạ, nhìn Lục Bắc Thần rồi lại nhìn về phía Kiều Vân Tiêu bị phóng viên vây chặt gần đó.

“Anh ta gặp phiền phức sao?” Lục Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực, như cười lại như không.

Cố Sơ quay đầu nhìn anh.

“Kiều Vân Tiêu tiếng tăm là thế, có ai không biết.” Lục Bắc Thần nhìn cô, con ngươi đen láy ẩn chứa một điều sâu xa: “Dù sao cũng là một tên ‘Trình Giảo Kim’ xen ngang giữa đường, tôi cũng phải biết mặt mũi hắn ra sao chứ? Chỉ biết tên thôi thì không thể coi là kỳ phùng địch thủ.”

Anh lại nói lập lờ nước đôi nhưng trong lòng Cố Sơ hiểu rõ anh đang ám chỉ việc Kiều Vân Tiêu là tình địch của Bắc Thâm.

“Đi theo tôi đi!” Lục Bắc Thần nhìn về phía Kiều Vân Tiêu nhưng lại khẽ ra lệnh cho Cố Sơ: “Hành tung của anh ta đã bị bại lộ, lẽ nào cô định cùng anh ta đối mặt với đám phóng viên?”

Đương nhiên Cố Sơ sợ nhất là gặp phóng viên, nhưng nghĩ lại thấy bỏ mặc Kiều Vân Tiêu ở sân bay thế này không phải phép. Cô ngó đầu nhìn anh ấy, vừa hay thấy anh ấy cũng đang cố gắng nhìn về phía này.

Giữa đám đông, Kiều Vân Tiêu vừa liếc mắt đã thấy ngay người đàn ông đứng bên cạnh Cố Sơ, nổi bật, siêu phàm nhưng khuôn mặt quá đỗi quen thuộc ấy khiến anh ngỡ ngàng.

Còn xa xa, Lục Bắc Thần đứng đó, đối mặt với Kiều Vân Tiêu qua không khí, khóe môi rõ ràng đang nở một nụ cười giá lạnh, sau đó bàn tay lớn khoác lên vai Cố Sơ một cách rất tự nhiên, nói một câu: “Đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui