Sáng hôm sau cô và cậu Cảnh Minh đứng bên ngoài cửa, cô mỉm cười nhìn qua cái xe ngựa, rồi quay lại nhìn bà.
"иɦũ ɦσα Nụ à, cháu phải đưa cậu về, nên chỉ có thể chào tạm biệt иɦũ ɦσα tại đây, sau này vẫn còn thời gian, vẫn quay lại đây được, иɦũ ɦσα Nụ yên tâm nhé!"
"Thiếu phu nhân nhớ quay lại đây nhé, dẫn cả cậu Cảnh Minh! "
Cậu quay qua nhìn bà, cô đặt tay lên lưng cậu rồi đẩy về phía trước, nháy mắt làm dấu, cậu mỉm cười cái rồi khom xuống ôm иɦũ ɦσα.
Cậu vuốt lưng bà ấm áp.
"Tôi đi đây!"
Bà gật đầu rồi vẫy tay, cô quay lại nhìn ngôi nhà một lượt rồi lên xe.
Cậu cũng chào tạm biệt bà rồi lên theo, bà nhìn theo mà tay chân run lẩy bẩy, sau đó vẫy tay chào cả hai người.
Cô ngồi im trong xe, cậu ngồi đối diện, lát sau thấy không khí hơi u uất.
Cô quay qua vén màn lên, nhìn phong cảnh bên ngoài, lát sau xe ngựa chạy qua một cánh đồng.
Xa xa có một cái ao nước lớn, cô chớp mắt rồi mỉm cười.
Đi đến đâu cũng có thể hiện lên nhiều kỉ niệm nhỉ?
Ở đây cũng lâu, bây giờ quay lại cũng có gì đó gợi nhớ, lại là cái ao đó.
Có lẽ khoảnh khắc lúc cô sắp chết khiến cô có ấn tượng mạnh, cứ nhìn thấy cái ao đó là bao nhiêu thứ trước kia ùa về.
Nghĩ một hồi tự nhiên chột dạ, quay qua nhìn cậu.
Cậu cũng nhìn chăm chăm, thấy cô nhìn mình thì mỉm cười.
"Sao vậy? Mặt tôi làm sao à? Dính gì sao?"
Cô thở dài cái rồi nhẹ nhõm, thấy mặt cậu căng thẳng với lại mắt cứ nhìn vào cái ao kia, cứ tưởng cậu nhớ lại gì rồi, ai ngờ không nhớ gì cả.
Cô gác cằm lên gối rồi nói bâng quơ.
"Có dính gì đâu! Có chăng thì là một chút nhan sắc!"
Cô nói xong cậu liền nhìn chằm chằm, sau đó lại nhìn qua chỗ khác.
Lát sau đang đi thì lại sinh buồn chán, cô quay qua nhìn cậu, sau đó hỏi:
"Chuyện tiểu thư Ánh Dương đến tìm, cậu nói muốn hủy hôn, thật ra cậu có biết hủy hôn là gì không? "
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô lại nói tiếp.
"Sao vậy? Tiểu thư ấy không đẹp à? Hay vì sao?"
Cậu quay qua nhìn cô, rồi lại nhìn xuống tay mình, chợt hai tay nắm lại với nhau, cô chờ cậu nói, lát cậu lại lắc đầu.
"Không! Tiểu thư ấy đẹp, nhưng mà chị nói là không muốn chúng tôi thành thân, thì tôi quyết định không thành thân với tiểu thư ấy!"
"Ừ nhỉ?"
"Nhưng sự quyết định chẳng phải do cậu sao? Dù sao đi nữa cậu cũng có thể tự cho mình câu trả lời! "
"Chị nói không được thì chắc chắn là không được rồi, còn quyết định gì nữa!"
Thấy cậu trả lời ngây ngô, sau đó cô lại cảm giác trái tim mình trở nên yếu mềm.
Lúc trước không nói, nhưng bây giờ cậu đã mất đi kí ức rồi, nếu để cậu lấy tiểu thư Ánh Dương về thì tội cậu quá.
Nhìn cậu chẳng khác gì một đứa trẻ lên 15, còn non nớt quá.
"Cậu tin tôi như vậy sao?"
"Tin"
"Tại sao?"
"Thì chị bảo trước kia tôi là một người hoàn hảo không phải sao? Nhưng mà chị lại nói tôi rất tốt với chị nữa.
Nếu tôi đã hoàn hảo còn đối tốt với chị, vậy chị sẽ là một người hoàn hảo hơn, nên tôi nghĩ nên nghe theo chị!"
"Vậy à?"
Cô cười cái rồi nhìn cậu, như nhìn một đứa trẻ, sau đó nói:
"Đúng vậy, tôi nhất định không để ai ức hϊế͙p͙ cậu cả, trước kia cậu bảo vệ tôi thế nào bây giờ tôi sẽ bảo vệ cậu như thế! Tôi sẽ tìm cho cậu một nương tử tốt, cuộc sống sau này của cậu không cần phải lo lắng đâu!"
Cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Bây giờ nhìn cậu lại giống với em mình hơn rồi, trước kia tuy chị chị em em, nhưng thâm tâm vẫn cảm thấy cậu Cảnh Minh rất trưởng thành.
Cô giơ tay xoa đầu cậu rồi nói:
"Ngoan thật đó!"
Cậu rụt cổ lại, rồi tự sờ đầu mình, bật lên cười.
Chiều hôm ấy cô đưa cậu về nhà họ Hoàng.
Vừa bước xuống xe ngựa thôi người nhà họ Hoàng đã hốt hoảng mặt cắt không còn giọt máu.
Cái tin Cảnh Minh mất tích rồi chết mất xác ai cũng biết, bây giờ quay lại họ không bất ngờ mới là lạ.
Sau đó cô kéo tay cậu, còn quay qua nhìn đám gia nô uy nghiêm nói:
"Các người thấy cậu mà không chào sao? Đơ ra đó làm gì?"
Nói rồi ai ấy đều cúi đầu, cô mỉm cười cái rồi nói:
"Đây là nhà họ Hoàng, là nhà của cậu, là nơi tôi về làm dâu!"
Nói xong câu đó quay mặt thì đã thấy bà Hoàng và bà Hậu từ từ đi ra.
Bà Hậu nhìn cậu mỉm cười, còn bà Hoàng khóc sướt mướt chạy lại ôm lấy cậu.
Cậu hơi bất ngờ nhưng vẫn khom xuống ôm bà, cô quay đi chỗ khác, chợt cười một cách lạ lùng, cảm thấy đưa cậu về đây lại không phải là cách tốt nhất, lại cảm giác cậu sẽ lại rơi vào một vòng xoáy ác liệt nào đó.
Cô thở dài rồi nhìn bà Hậu, bà ấy tiến lại với cô, bà Hoàng thì kéo Cảnh Minh vào nhà.
Mắt vẫn khóc sướt mướt, cô đi sau, lâu lâu lại nhìn bà Hậu, cô hỏi:
"Bà ốm à, sao nhìn sắc mặt tệ thế?"
"Hoài Thục! Mấy ngày nay cô có gặp chuyện gì lạ không? "
"Chuyện gì lạ? Có chuyện gì sao?"
Bà nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:
"11 hũ đựng 11 trái tim trinh nữ của bà Hà mất rồi!"
Cô đang đi thì chân chợt dừng lại, sau đó quay qua nhìn bà.
Chợt hình ảnh đám dơi tối qua ở nhà иɦũ ɦσα Nụ lại hiện lên, cô chớp mắt cái rồi quay qua nhìn bà.
Gật đầu như kiểu đã hiểu rồi, bà liền nói tiếp:
"Tuy trước đây chúng ta chưa tìm ra được, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được yêu khí phát ra, và vẫn có thể biết được nó vẫn còn.
Chỉ có tối hôm qua, yêu khí hoàn toàn biến mất, cô nghĩ xem, có khi nào bà Hà sống lại sau đó đã dấu mất mấy cái hũ đó không? "
"Bà Hà chết rồi kia mà, chắc không đâu!"
Cô nói tới đó gương mặt của tiểu thư Ánh Dương liền hiện ra, rồi cô nhếch mép.
"Tôi biết ai lấy rồi!"
"Là ai?"
"Tôi sẽ nói bà sau, nhưng cũng tốt, có người tìm cho chúng ta rồi đỡ phải đi tìm, sau này cũng chỉ cần một lần là triệt hết, tìm 11 cái ở 11 chỗ khác nhau thì mệt chết mất.
Lần trước tìm có một hũ mà tôi đã suýt chết rồi!"
"Cô biết ai sao? Là tiểu thư Ánh Dương à?"
"Bà biết rồi còn giả vờ hỏi tôi, đúng là!"
Bà Hậu mỉm cười, sau đó đưa ánh mắt gầy gò hốc hác nhìn cô.
Cô sớm đã biết nhiều thứ, lại thông minh lanh lẹ, vậy sau này bà có thể an tâm rồi.
Chiều hôm ấy bà Hoàng dắt cậu qua điện thờ thắp nhang cho gia tiên.
Nhìn quanh thì thấy cơ quan đã được tháo gỡ hết, cả lá bùa trêи cửa cũng đã được tháo.
Lúc trước muốn vào đây khó khăn biết bao nhiêu, bây giờ nhắm mắt đi vào vẫn còn được.
Cô nhìn bà Hoàng, nhìn cậu, họ đứng nghiêm nghị cầm nhang, cô chỉ nhìn vào duy nhất tấm bài vị tên Hoàng Gia Minh.
Chợt miệng cô mỉm cười, bà Hoàng cắm nhang xong thì đến lượt cậu, rồi đến lượt cô, nhìn vào mấy cái bài vị được làm bằng vàng đó mà cô thở dài.
Sau khi đã làm lễ bái gia tiên xong, cô mới cùng bà và cậu quay về nhà.
Đến tầm xế chiều thì nhà lại ăn cơm, bà Hoàng đúng là rất thương cậu, dù cậu là con của vợ bé, mặc dù cậu không phải con ruột, nhưng nhìn vào cũng chẳng khác gì mẹ con.
Dọn cơm ra xong cô mới nhìn bà Hoàng, bà cầm đũa lên rồi gắp cho cậu, gắp cho cô, rồi bà nói:
"Cảnh Minh à! Ăn ngon con nhé! Ăn nhiều vào!"
Cậu gật đầu rồi ăn cơm, cô nhìn qua cái ghế trống bên kia, chợt quay mặt lại kêu tiểu Mai
"Tiểu Mai!"
"Dạ!"
"Phu nhân Lệ Hoa không ăn cơm à?"
"Dạ thưa thiếu phu nhân phu nhân Lệ Hoa vẫn còn chưa muốn ra khỏi phòng! "
"Vậy sao? Chẳng phải ta đã nói phu nhân ấy được thả rồi sao? Hay còn giận dỗi gì đây?"
Nói xong thì mấy vị phu nhân kia cũng nói thêm vào:
"Thiếu phu nhân à, chuyện phu nhân Lệ Hoa lúc trước định gϊếŧ cô, nhưng không may lại đâm trúng cậu Cảnh Minh, chắc là nhục nhã quá không dám ra!"
"Ta đã tha thứ cho bà ấy rồi kia mà, việc ấy chỉ là sự cố thôi!"
"Thiếu phu nhân đây thật là tốt bụng đó!"
Nghe lời nói có vẻ châm biếm quá cô mới cười gượng.
"Đánh người chạy đi chứ ai đánh người chạy lại.
Thường ngày miệng mồm bà ấy chua chát khó nghe, ăn nói thô lỗ nhưng tâm địa không độc địa như mấy người mở miệng ra là nói đạo lí.
Phu nhân ấy ra hay không thì tùy, nhưng ta không muốn phu nhân ấy suy nghĩ quá nhiều, ta vốn không ghét bà ấy!"
Nói xong cô liền thấy một đôi đũa bỏ thức ăn vào chén cô, rồi ngẩn mặt lên nhìn.
Cậu Cảnh Minh mỉm cười cái rồi nói:
"Chị ăn đi!"
Nói xong cậu cũng gắp cho bà Hoàng một miếng, còn rất điêu luyện tách xương cá ra khỏi thịt, bỏ vào chén bà.
Bà nhìn cậu mà ánh mắt bà chợt rưng rưng, sau đó tay run run buông cả đũa, bà lấy khăn chậm nước mắt cái rồi nhìn cậu, cậu liếc qua nhìn bà, cậu nói:
"Mẹ ăn đi, mẹ gầy lắm rồi đấy!"
Bà mím môi cái rồi gật đầu, bà nói:
"Nhìn con ta nhớ Gia Minh quá!"
Nói xong bà cầm đũa lên, sau đó run run gấp miếng cá gắp bỏ vào miệng.
"Gia Minh tách thịt và xương rất giỏi, đã lâu rồi không được ăn lại miếng cá mà nó lừa xương ra!"
Cô quay qua liếc nhìn cậu, ánh mắt này...đúng rồi.
Cô thở ra một hơi, sau đó cậu nói:
"Gia Minh chết lâu rồi mà mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa!"
Cô định nói gì nhưng lại thôi, không biết bao nhiêu lần Gia Minh đã nhắc đi nhắc lại chuyện mình đã chết, cô nghe đến mức bản thân trở nên cau có bực bội.
"Gia Minh có chết thì cậu ấy vẫn sống trong lòng mọi người mà, người chết rồi thì sao? Không được nhớ à?"
Cô như nói cho cậu nghe, mọi người xung quanh lại tưởng cậu Cảnh Minh và thiếu phu nhân cãi nhau.
Ai cũng lạnh xương sống ngồi im lặng, cậu không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nhíu mày rồi lùa cơm vào miệng, bà Hoàng mỉm cười dịu dàng.
"Cảnh Minh chỉ là không muốn mẹ quá đau lòng, thật ra Cảnh Minh có ý tốt mà!"
Cậu cười nhẹ nhàng, tối ấy mọi người quây quần bên nhau, bày bánh kẹo ra cúng bái đủ thứ, mừng cậu trở về, mừng cậu thoát nạn.
Nhưng chuyện cậu mất trí không ai phát hiện ra, vì thường ngày cậu vốn ít nói, vả lại mấy bà phu nhân chỉ ăn rồi ngủ, ra ra vào vào, chả ai quan tâm gì đến cậu nên chuyện cậu có lạ hay không thì cũng không để ý mấy.
Cúng xong rồi thì mọi người lại ngồi vào bàn, vừa nhấp một ít rượu vừa ăn uống nói chuyện.
Cả tối hôm đó cậu cứ nhìn vào bà Hoàng, ánh mắt dịu dàng ấm áp đó khiến trái tim cô trở nên mềm yếu.
Lúc sống không biết Gia Minh yêu mẹ đến mức nào, bây giờ nhìn thấy cô cũng cảm nhận được một chút, cô mỉm cười nhẹ, lâu lâu cậu mới nhìn qua cô.
Rồi cậu tựa lưng ra ghế, cậu nhìn lên trời cái rồi nhìn qua bà Hoàng.
Có hơi men trong người cậu liền nói:
"Mẹ! Con có chuyện muốn nói với mẹ!"
"Cảnh Minh! Có chuyện gì con nói đi!"
"Con từ hôn với Ánh Dương rồi!"
Bà Hoàng nghe xong có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Chuyện quan trọng như vậy sao không bàn bạc với mẹ trước, dù sao con gái nhà người ta cũng là gia đình có địa vị, con làm thế sao được?"
"Nhưng con không yêu cô ấy, mẹ có đồng ý cho con hủy hôn không? "
"Mẹ biết, mẹ tôn trọng quyết định của con, nhưng mà chuyện này quả thật ảnh hưởng rất lớn!"
"Có lớn thế nào cũng không lớn bằng hạnh phúc cả đời người! Con không lấy cô ấy đâu!"
"Cậu Cảnh Minh! Cậu nói gì vậy? Cậu có biết thời gian cậu mất tích tiểu thư Ánh Dương lục tung khắp mọi nơi tìm cậu không? Vả lại nhà tiểu thư ấy có quyền có thế, làm vậy cậu không sợ sao?"
"Phu nhân à, nhà này còn có mẹ và tôi làm chủ, đến lượt bà nói sao?"
Bà ấy giật mình rồi nhìn qua bà Hoàng, cái ngữ khí này trước giờ Cảnh Minh chưa bao giờ nói ra.
Bà lại cảm giác cái giọng này nhà này chỉ có Gia Minh và thiếu phu nhân đây là dám nói, hầu như ai cũng không ăn nói thô lỗ thế này.
"Cậu say rồi à?"
"Không!"
Nói xong cậu cầm cái ly trêи tay, cầm nó vo tròn qua lại rồi liếc nhìn cô cái, cậu mỉm cười nói:
"Con đã quyết định rồi, chuyện này coi như xong nhé!"
Cậu đặt ly rượu lên bàn, sau đó đứng dậy nói:
"Xong rồi, mọi người ở lại nói chuyện đi, tôi muốn về phòng! "
Cậu quay lưng bỏ đi, chân cô co vào nhau, sau đó bà Hậu liền nhìn theo cậu, chợt bà nói:
"Thiếu phu nhân, không phải người nói mang cái gì về cho tôi sao, hay bây giờ người quay về phòng lấy đi!"
"Tiểu Mai ở lại!"
Cô nghe vậy thì chợt đứng dậy, cúi đầu chào bà rồi chào các phu nhân, các vị ấy chề môi liếc mắt.
"Ôi dào, thấy dạo gần đây cậu Cảnh Minh với thiếu phu nhân nhà này có gì đó lạ lạ rồi đấy!"
Bà Hậu nhấp chén trà, sau đó nhìn bà Hoàng, bà ấy cũng mỉm cười nói:
"Cảnh Minh từ hôn với tiểu thư Ánh Dương rồi, Hoài Thục lại là dâu của ta, cũng là người một nhà cả thôi, ta có quyền gả Hoài Thục cho bất kì ai, nếu nó và Cảnh Minh có gì, ta cũng có thể gả cho Cảnh Minh!"
Câu nói đó như bẻ ngược lại lời nói của vị phu nhân đó.
Rồi bà ấy tái mặt cầm chén trà lên uống, bà Hoàng nói một là một, hai là hai, bà nói gì thì là như thế, chả ai dám cãi cả, bà Hậu liền mỉm cười:
"Đúng đó, Hoài Thục tốt như vậy xinh đẹp như vậy, cậu Cảnh Minh lại có tình cảm tốt với cô ấy, chẳng có gì là không tốt!"
"Em chồng chị dâu cũng không tốt lắm!"
"Tốt hay không phu nhân đây không phải lo, có hai chúng tôi lo!"
"Được được, dẫu sao cậu Gia Minh cũng đâu còn, đâu phải dùng chung một vợ!"
Bà Hoàng đặt tách trà xuống bàn cái mạnh, sau đó mọi người đều im, bà nói:
"Nói ít thôi!"
Các bà ấy liền quay mặt đi chỗ khác, giả vờ phớt lơ đi ánh mắt bà Hoàng, cúi đầu như lộ rõ vẻ sợ hãi.
Cô vừa chạy theo cậu vừa nhìn quanh, mới đây thôi mà người đã đi đâu mất, cô kéo cao váy lên chạy cho nhanh.
Lát sau vừa quẹo đã có cánh tay giơ ra, rồi ôm lấy người cô kéo vào.
"Đi đâu?"
"Đi...cậu say à?"
"Ừ!"
Cậu ừ cái rồi nhìn quanh, cậu mở cửa ra rồi kéo cô vào, quay người lại áp cô vào cửa, mắt nhìn cô mờ mờ ảo ảo.
"Gia Minh?"
"Ừ..."
Cô mỉm cười cái rồi nói:
"Đúng là chàng rồi, ăn nói sất láo thì không phải Cảnh Minh rồi!"
Cậu cúi đầu xuống rồi dựa cằm lên vai cô, thoáng chút giật mình định né tránh thì cậu ôm lại, cậu nói nhỏ vào tai cô
"Hoài Thục à..."
"Hả?..."
"Ta thật sự rất thích nàng!"
Cô im lặng trước câu nói ấy, sau đó chẳng hiểu sao mắt lại cay cay, rồi tự nhiên tay cô lại vòng qua ôm lấy eo cậu, cô gật nhẹ đầu.
"Ta cũng...!"
Cậu ngẩn mặt lên, rồi một giọt nước mắt từ mắt cậu chảy xuống, cô giật mình giơ tay lên rồi lau nó.
"Sao vậy? Sao lại khóc?"
Cậu lắc đầu, rồi cô lại đờ người ra, sau đó cô nói:
"Chàng đừng sợ, ta nhất định không để chàng mượn xác Cảnh Minh mãi đâu.
Chẳng phải lúc trước chàng nói xác chàng vẫn còn sao, ta giúp chàng đi tìm, ta nhất định sẽ cứu được chàng mà, không sao!"
Cậu mỉm cười cái rồi gật đầu, đúng là chuyện mượn xác Cảnh Minh chỉ là nhất thời, nhưng quay lại xác được thì đã không mượn xác Cảnh Minh.
Cô thật sự không biết gì cả, thật sự suy nghĩ rất đơn giản.
Cậu chống tay lên cửa, tay kia sờ nhẹ lên gò má cô, cậu áp gương mặt cậu lại gần nhìn kĩ cô, cậu nói nhỏ:
"Gả cho ta nhé! Được không? "
Cô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mỉm cười nói:
"Thì ta là vợ chàng mà! Đã gả từ lâu rồi!"
"Ta có lỗi với nàng, nhưng Hoài Thục à, sau này có chuyện gì xảy ra, ta vẫn luôn muốn điều tốt nhất cho nàng!"
"Ta biết!"
Nói chưa dứt câu cậu đã khom xuống hôn lên môi cô, chặn ngang lời nói của cô, rồi cậu bế cô lên, nhìn cô cái rồi bước lại giường.
"Ta chỉ muốn sau này nàng sẽ có người che chở, hãy tha thứ cho ta!"
Cậu nói trong lòng mà như uất nghẹn, thấy ánh mắt cô nhìn cậu sáng ngời, người chẳng có chút phản kháng đề phòng nào, cậu nghiêng đầu qua.
Cô không có động thái đẩy ra, cậu nhẹ nhàng hôn lên môi cô mà nước mắt chảy nhẹ xuống mặt cô.
"Sao vậy? Sao chàng cứ khóc mãi thế?"
Cậu lắc đầu rồi mỉm cười.
"Tối nay nàng ở đây nhé?"
Cô quay mặt đi chỗ khác rồi nhẹ nhàng gật đầu, cậu cười lạnh nhạt.
Tối nay thôi, sáng mai thì nàng lại thuộc về người khác rồi.