Úc Noãn Tâm bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi mở miệng: "Hoắc tiên sinh quá lời rồi, tôi chỉ là một quân cờ trong tay anh mà thôi, một quân cờ thì còn có thể có cảm xúc gì?"
Bàn tay đang nắm nhẹ cằm của nàng đột nhiên tăng thêm lực, ánh mắt vốn dịu dàng cũng đột nhiên trở nên sắc bén…
Gió, bỗng nhiên thổi qua, thổi bay những cánh hoa rơi trên người Hoắc Thiên Kình…
Úc Noãn Tâm lại thấy trong đôi mắt đen như màn đêm của hắn có chút nguy hiểm rất quen thuộc…
Nàng lẳng lặng chờ đợi… chờ đợi cơn thịnh nộ ập đến, nhưng nàng thực sự không biết mình đã nói sai điều gì? Một lần nữa khiến cho hắn mất hứng?
Từng phút từng giây trôi qua…
Dần dần, những ngón tay đang niết cằm của nàng nhẹ nhàng thả lỏng, sau đó buông ra, bàn tay to vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng: "Đi thay quần áo đi, tôi chờ em!"
Ánh mắt Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra, tập trung nhìn hắn, lại thấy hắn không có chút ý muốn giải thích nào, cũng bèn lặng lẽ đứng dậy…
Rốt cuộc khi xe dừng lại thì Úc Noãn Tâm mới biết Hoắc Thiên Kình dẫn mình đi đâu.
Giờ này phút này bầu không khí trong biệt thự vô cùng áp lực, giống như có mây đen từ phía chân trời ùn ùn kéo tới, nặng nề đè nén tại lòng người.
Anna Winslet vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sôpha trong phòng khách, ánh mắt từ trên mặt Hoắc Thiên Kình đảo qua Úc Noãn Tâm, lại từ Úc Noãn Tâm đảo về Hoắc Thiên Kình.
"Thiên Kình, có phải là con nên ẹ một sự giải thích hợp lý hay không, ít nhất mẹ cũng có thể ăn nói với bác Phương!" Sau một lúc, rốt cuộc bà cũng mở miệng, trong giọng nói có áp lực rất rõ ràng.
Hoắc Thiên Kình nhận lấy chén trà do quản gia đưa tới, hương trà thoang thoảng phiêu đãng tỏa ra.
"Con và Phương Nhan hai người không hợp nhau, kết hôn ngược lại là làm hại cô ấy!" Hắn thản nhiên mở miệng nói một câu, sau đó nhàn nhã uống một ngụm trà.
Trên mặt Anna Winslet hiện lên chút ẩn nhẫn, sau đó dời mắt về phía Úc Noãn Tâm, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén…
"Úc, cô thì sao? Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô từng lấy thân phận là vị hôn thê của Lăng Thần xuất hiện ở biệt thự, bây giờ cô lại cùng con trai tôi xuất hiện trước mặt tôi, rốt cuộc là có ý gì?"
Úc Noãn Tâm nặng nề thở dài, nói thật ra nàng thực sự không muốn đối mắt với người phụ nữ này, quá mức nghiêm khắc cùng sắc sảo, nhưng lần này nàng thực sự bị người đàn ông bên cạnh hại chết rồi, ai mà biết hắn thế nhưng lại có thể lôi nàng đến biệt thự, rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây?
"Tôi…"
"Mẹ à, chuyện tình cảm vốn dĩ là không thể nói rõ ràng được, phụ nữ của Tả Lăng Thần cuối cùng thích con, lựa chọn con cũng không phải là một hai lần, Noãn Tâm cũng không ngoại lệ, tuy rằng trước đây cùng Tả Lăng Thần yêu nhau cũng không có nghĩa là cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau…" Hoắc Thiên Kình không cho Úc Noãn Tâm có thời gian giải thích, sau khi cắt đứt lời nàng liền kéo tay nàng nắm vào lòng bàn tay, đột nhiên ở bên tai nàng nhỏ giọng ái muội nói: "Tôi nói có đúng không, Noãn?"
Chân mày Úc Noãn Tâm nhíu lại, nhìn Hoắc Thiên Kình giống như nhìn thấy quái vật, muốn rút tay ra nhưng lại bị hắn nắm càng chặt hơn.
Anna Winslet thấy thế, ánh mắt càng không vui…
"Ầm…"
Anna Winslet đem chén trà trong tay đặt mạnh lên bàn, lạnh giọng quát: "Thiên Kình, con không phải là trẻ con, phải biết rằng hôn nhân không phải là trò đùa! Mẹ mặc kệ bên ngoài con có bao nhiêu đàn bà nhưng tốt nhất ngoan ngoãn thu hồi quyết định hủy hôn ẹ, con đột nhiên đưa ra quyết định này khiến mặt mũi của Phương gia còn biết đặt vào đâu? Phương gia tuy không bằng Hoắc gia nhưng dù sao trước kia cũng có giao tình, bây giờ con tiếp quản Hoắc Thị cũng không cần làm quá tuyệt tình."
"Mẹ lầm rồi, người đưa ra quyết định hủy hôn là Phương Nhan mà không phải là con, hôm nay con đến là muốn nói một tiếng Hoắc gia và Phương gia không thể kết làm thông gia." Hoắc Thiên Kình dựa người vào sôpha, thái độ có chút cương quyết.
"Đồ khốn!"
Anna Winslet hoàn toàn bị con trai chọc giận, bà tràn ngập giận dữ, đột nhiên cao giọng nói: "Con luôn luôn làm việc chín chắn có chừng mực, lần này sao lại tùy hứng như thế? Con gạt được mọi người nhưng có thể gạt được mẹ sao? Con là con trai của mẹ, tính cách như thế nào người làm mẹ như ta tự nhiên hiểu rõ nhất, rốt cuộc là ai đưa ra việc hủy hôn trong lòng mẹ biết rất rõ! Cho dù con không nể mặt bác Phương thì ít nhất cũng giữ thể diện ẹ chứ? Hoắc gia hủy hôn trước, con để mặt mũi người làm tiền nhiệm chủ tịch như mẹ vào đâu hả?"
"Mẹ lầm rồi, sỡ dĩ con làm như vậy là muốn giữ thể diện ẹ! Mẹ có thể nghĩ lại mà xem, nếu như Phương Nhan gả lại đây thì sẽ như thế nào? Tất cả mọi người đều biết Hoắc Thiên Kình con vẫn không ngừng có đàn bà ở bên ngoài như cũ, cô ấy lại độc thủ khuê phòng! Như vậy có khác gì làm cho cô ấy chết dần chết mòn? Đến lúc đó thể diện của mẹ có thể càng thêm khó coi." Giọng Hoắc Thiên Kình không hờn không giận, thong thả ung dung mà nói.
Anna Winslet bị những lời này của Hoắc Thiên Kình chọc tức không nhẹ, bà cố áp chế lửa giận trong lòng, nói: "Vậy được, mẹ hỏi con, con muốn người phụ nữ như thế nào? Thiên Kình, con phải biết rằng xuất thân từ danh gia vọng tộc thì căn bản là không có quyền tuyển chọn, hôn nhân chẳng qua chỉ là một cán cân trao đổi quyền lợi cùng tiền tài mà thôi, Phương gia không được thì còn có những nhà môn đăng hộ đối khác, mẹ tuyệt đối không để cho loại đàn bà không đứng đắn làm con dâu trưởng của Hoắc gia ta!" Nói xong, bà cố ý liếc qua khuôn mặt không chút biểu tình của Úc Noãn Tâm.
Hôm nay con trai mang cô gái này về biệt thự đã khiến lòng bà bất an rồi, mong là thái độ của Thiên Kình đối với cô gái này chỉ là chơi đùa mà thôi…
Úc Noãn Tâm không khó để cảm giác được ánh mắt của bà tràn ngập địch ý, nhất là sau khi nghe xong câu nói cuối cùng của bà thì vẻ không vui tràn ra trong mắt, có điều nàng nhẫn nhịn vì dù sao người phụ nữ này cũng là trưởng bối.
"Mẹ, hôm nay con về đây chỉ là muốn nói ẹ Hoắc gia cũng Phương gia không còn có quan hệ gì, về phần con muốn cưới người phụ nữ như thế nào vào nhà thì hoàn toàn là quyết định của con!" Giọng nói của Hoắc Thiên Kình trầm thấp mà kiên định.
"Con…"
"Ai da, là Noãn nha đầu sao? Là con bé tới sao? Ê, ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đẩy ta qua bên đó?" Một giọng nói hiền lành mà cao ngạo vang lên, mang theo vẻ vui sướng hưng phấn.
Là Hoắc lão phu nhân! Chắc là bà nghe được động tĩnh mới đi ra, vẫn là đầu tóc uốn xoăn, mang kính lão như trước, khuôn mặt hồng hào vừa thấy là biết hết sức khỏe mạnh, quần áo tươi đẹp trên người lại khiến cho bà lão trở nên vô cùng dễ thương.
Sự xuất hiện của Hoắc lão phu nhân phá tan sự lạnh lùng bế tắc trong không khí, giống như một tia sáng hân hoan chiếu vào lòng Úc Noãn Tâm. Nàng vô thức đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn luôn hờ hững hiện lên chút ý cười, lẳng lặng, giống như pháo hoa xinh đẹp nhen nhóm lên trên gương mặt bình tĩnh…
"Hoắc lão phu nhân…"
"Đẩy nhanh lên chút đi, ngươi chậm chạp quá!" Hoắc lão phu nhân vừa thúc giục người hầu vừa liên tục ngoắc Úc Noãn Tâm, "Noãn nha đầu, thật là cháu rồi, bà còn tưởng rằng cháu quên bà mất rồi chứ."
"Hoắc lão phu nhân." Trong lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy ấm áp, tiến lên tiếp nhận xe đẩy, chậm rãi đẩy lão thái thái đến bên cạnh sôpha.
Cả quá trình Hoắc lão phu nhân đều nắm chặt tay Úc Noãn Tâm, giống như sợ không cẩn thận một chút sẽ làm lạc mất nàng.
"Gọi bà, cái gì mà Hoắc lão phu nhân? Bà không thích nghe!" Bà quay đầu lải nhải trách cứ.
Trên mặt Úc Noãn Tâm xuất hiện một chút xấu hổ, cúi đầu kêu: "Bà…"
Anna Winslet thấy thế, ánh mắt hiện lên bất mãn, bà cao giọng quát người hầu: "Còn không mau tiến lên hầu hạ lão phu nhân? Úc là khách, sao có thể thất lễ như vậy được?"
Người hầu vội vã bước lên lại bị Hoắc lão phu nhân quát xuống…
"Ai cho ngươi bước lên? Có con bé Noãn ở đây ta không cần bất cứ kẻ nào!"
"Mẹ…"
"Con đó, đừng luôn nghiêm túc như thế, con xem con bé Noãn sợ đến nỗi không dám nói câu nào, khó khăn lắm con bé mới đến biệt thự một lần, lẽ nào muốn dọa con bé chạy mất sao?" Hoắc lão phu nhân bất mãn quở trách Anna Winslet, rồi lập tức nhiệt tình kéo tay Úc Noãn Tâm, vẻ mặt sáng rực lên: "Noãn Tâm à, bà nghe nói cháu và Lăng Thần hủy bỏ hôn ước rồi phải không?"
Ồ?
Vẻ mặt Úc Noãn Tâm xấu hổ: "Bà…"
"Ai, bà già như ta cũng thật là, theo lý mà nói thì cháu và Lăng Thần hủy hôn bà nên cảm thấy buồn mới đúng, chỉ có điều bà vừa nghĩ đến việc cháu sẽ có cơ hội ở bên cạnh bà già này, bà liền thấy vui vẻ trong lòng."
"Xì…" Hoắc Thiên Kình nhịn không được mà cười ra một tiếng.
"Mẹ…" Anna Winslet nhịn không được mà tiến lên nói: "Lúc này mẹ nên đi nghỉ rồi, để người hầu đẩy mẹ về phòng được không?"
"Không được!"
Vẻ mặt Hoắc lão phu nhân không vui, trừng mắt với con dâu một cái nói: "Con làm sao vậy? Hôm nay con bé Noãn đến biệt thự cũng không nói cho ta biết một tiếng, bây giờ lại đẩy ta đi ngủ? Đừng tưởng là ta không biết con muốn ức hiếp con bé Noãn! Con nhỏ này…" Bà nhìn Úc Noãn Tâm "Nếu có ai ăn hiếp con thì con nói cho bà, có bà ở đây không ai dám làm gì con!"
"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, sao con có thể ức hiếp cô ấy được?" Trên gương mặt nghiêm túc của Anna Winslet có phần bất đắc dĩ.
"Còn không có ức hiếp sao? Vậy con vừa nói cái gì mà không thể để cho loại phụ nữ không đứng đắn vào nhà? Có phải con đang nói con bé Noãn là loại phụ nữ không đứng đắn hay không?" Hoắc lão phu nhân vỗ vào tay vịn xe lăn, giận đến nỗi đầu tóc cũng lắc lư.
"Bà à…" Úc Noãn Tâm thực sự không nhịn được nữa, tuy rằng thấy Hoắc lão phu nhân vẫn luôn hướng về phía mình thì rất ấm áp nhưng rốt cuộc bọn họ mới là người một nhà, không thể vì một người ngoài như nàng mà sinh ra bất đồng.
"Thật ra Hoắc phu nhân cũng không có ý gì khác, bà đừng tức giận nữa, chọc tức đến cơ thể sẽ khiến mọi người lo lắng đó ạ."
"Vậy con cũng lo lắng sao?" Hoắc lão phu nhân khẩn trương hỏi.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cười: "Đương nhiên rồi, con mong rằng cơ thể của bà có thể mãi mãi khỏe mạnh, nếu không con sẽ rất đau lòng."
"Ai da, vẫn là bé Noãn quan tâm ta, các ngươi phải học hỏi người ta, toàn là suốt ngày chọc bà già ta lo lắng, nhất là con đó Thiên Kình!" Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay của Úc Noãn Tâm, đem mắt nhìn sang Hoắc Thiên Kình.
"Bà nội, sao vô duyên vô cớ lại lôi con vào vậy?" Hoắc Thiên Kình buồn cười nhướng mày, giọng nói trầm thấp đối với Hoắc lão phu nhân tràn ngập tôn kính.
Hoắc lão phu nhân "hừ" một tiếng: "Là bận tâm về con đó! Làm cho bà đau đầu nhất là chuyện hôn sự của con! Nhưng may mà con không có cưới Phương Nhan về nhà, nếu không bà già này sẽ buồn bực chết đi được."
"Mẹ…"
"Không có nói chuyện với con, câm miệng lại!" Hoắc lão phu nhân bất mãn trừng con dâu.
Vẻ mặt của Hoắc Thiên Kình lại rất thích thú, hắn đến trước mặt Hoắc lão phu nhân rồi ngồi xuống, cố ý nhẹ giọng hỏi: "Vậy bà nói xem con cưới ai thì sẽ không làm bà buồn bực?"
Úc Noãn Tâm ở bên cạnh vô thức liếc Hoắc Thiên Kình, trái tim không hiểu sao đập mạnh một cái.
Hoắc lão phu nhân không khó phát hiện ra trong mắt cháu nội lướt qua chút gian xảo, cười ha ha, sau đó đem tay Úc Noãn Tâm nhét vào lòng bàn tay của Hoắc Thiên Kình…
"Đương nhiên là con bé Noãn rồi, chỉ có con cưới nhỏ Noãn thì bà già này mới có thể vui vẻ được, trong lòng vui vẻ thì sức khỏe mới tốt."
Cả người Úc Noãn Tâm run lên, muốn rút tay về lại bị Hoắc Thiên Kình nắm càng chặt hơn, hơi thở của nàng cũng theo đó mà trở nên gấp gáp.
"A…"
Hoắc Thiên Kình làm bộ có chút đăm chiêu, ánh mắt đen nhìn về phía Úc Noãn Tâm như là một loại đánh giá hoặc như là vui đùa, giọng nói mang vẻ tươi cười tràn ngập nửa thật nửa giả: "Đây là một biện pháp vẹn cả đôi đường."
"Cái gì?"
"Không được!"
Giọng nói vô cùng kinh ngạc của hai người phụ nữ vang lên, một người là Anna Winslet, một người là đương sự Úc Noãn Tâm.
Hoắc lão phu nhân nhíu mày nhìn con dâu của mình rồi lại nhìn Úc Noãn Tâm, lập tức giống như là dỗ dành trẻ con mà nói: "Nhỏ Noãn à, sao lại không được hả, dù sao con cũng không gả cho Lăng Thần, vậy thì làm vợ của Thiên Kình đi, đây mới gọi là phù sa không chảy vào ruộng của người khác."
"Bà à, con…"
"Mẹ, mẹ đừng quá tùy hứng, chuyện hôn nhân của Hoắc gia là chuyện rất nghiêm túc, không thể vì một câu nói của mẹ mà quyết định được." Lúc này Anna Winslet thật sự nóng nảy, tức giận trừng mắt nhìn Úc Noãn Tâm.
"Ta tùy hứng? Nói cho con biết, ta nhìn người là chính xác nhất, sao lại tùy hứng? Con một hai cho rằng Phương Nhan thật tốt, ta lại nhìn không ra cô ta có điểm nào bằng con bé Noãn của ta!"
Hoắc lão phu nhân cao giọng quát, không thuận theo cũng không buông tha: "Thiên Kình, con cũng cho rằng bà nội là hồ đồ rồi sao? Con nói cho bà nội biết con có muốn cưới con bé Noãn hay không?"
Anna Winslet cùng Úc Noãn Tâm đều thần sắc khẩn trương mà nhìn Hoắc Thiên Kình, nhất là Úc Noãn Tâm, lòng của nàng nhấp nhỏm không yên, muốn chạy trốn nhưng rồi lại nhịn không được mà hãm sâu vào…
Hoắc Thiên Kình ôm lấy vai Hoắc lão phu nhân, giọng nói trầm thấp tràn ngập vẻ trấn an: "Được được, bà nội, bà đựng vội kích động, con cưới Noãn Tâm là được mà."
Lời của hắn làm cho Hoắc lão phu nhân lập tức trở nên vui vẻ, nhưng ngoài hai người bọn họ, đối với hai người phụ nữ lại có hiệu quả không thua gì một quả bom nguyên tử.
"Thiên Kình, con nói cái gì?" Anna Winslet tưởng rằng mình đang nghe lầm, khuôn mặt nghiêm túc sớm đã bị sự kinh ngạc bao trùm.
Úc Noãn Tâm ở một bên cũng chấn kinh, nàng ngây ngốc nhìn Hoắc Thiên Kình, giống như là nghe được một tin tức chấn động nhất thiên hạ.
"Con vừa nói rất rõ ràng rồi." Hoắc Thiên Kình lại dựa người vào ghế sôpha, thản nhiên nói một câu: "Úc Noãn Tâm sẽ gả vào Hoắc gia!"
"Được được!"
Hoắc lão phu nhân vội vàng vỗ tay, kéo Úc Noãn Tâm vẫn ngây ngốc như cũ qua, hài lòng mà nói: "Nhỏ Noãn, bà nói không sai chứ, bà vừa nhìn thấy con thì đã biết con mới chính là người mà cháu nội của bà muốn cưới!"
Ngón tay của Úc Noãn Tâm bắt đầu run nhè nhẹ…
Anna Winslet sớm đã giận đến mức run cả người, một lúc sau lạnh lùng nói: "Thiên Kình, hy vọng con chỉ là nói đùa! Con nên biết mẹ sẽ không để cô ta bước vào Hoắc gia!"
Úc Noãn Tâm ở bên cạnh cũng mong rằng hắn chỉ đang nói đùa.
Hoắc Thiên Kình cười cười: "Mẹ, mẹ nên hiểu rõ con! Lời của con trước giờ vẫn luôn rất nghiêm túc!"
"Con…"
"Được rồi được rồi, ta thích con bé Noãn, ta muốn con bé là cháu dâu của ta! Ai dám phản đối chính là làm khó dễ với bà già này!" Hoắc lão phu nhân không nhịn được mà quát lên: "Mọi việc quyết định như vậy rồi, tối nay ta phải tra ra ngày lành tháng tốt mới được!"
"Mẹ! người phụ nữ này không thể gả vào Hoắc gia!" Anna Winslet cũng cao giọng nói.
"Tại sao? Lòng của con là như thế nào vậy? Luôn thích đối nghịch với bà già này? Con nói xem tại sao con bé Noãn không thể gả vào Hoắc gia?" Hoắc lão phu nhân nóng nảy nói.
"Chỉ bởi vì người phụ nữ này chỉ là một diễn viên nho nhỏ! Là một con hát hạ đẳng!" Anna Winslet chỉ vào Úc Noãn Tâm, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm khắc cùng bất mãn, "Động cơ của cô ta khiến cho con nghi ngờ, trong mắt con cô ta chỉ là một nghệ sĩ bán thân nho nhỏ mà thôi, không tiếc gì mà đong đưa giữa hai người đàn ông là Thiên Kình và Lăng Thần, trước đó muốn gả cho Lăng Thần, bây giờ lại bám lấy Thiên Kình! Loại đàn bà giống như cô ta sao có thể có chân tình? Hoắc gia ta tuyệt đối không cho phép người đàn bà như vậy bước vào! Loại đàn bà lẳng lơ ong bướm này không xứng làm con dâu của Hoắc gia ta!"
Ngón tay Úc Noãn Tâm run run nắm chặt lại, đầu móng tay sắc nhọn cũng cắm vào lòng bàn tay, từng trận đau nhức nổi lên nhưng thế nào cũng không chống lại được lời lẽ lạnh lùng chế nhạo của Anna Winslet mãnh liệt kéo tới.
Hoắc gia, đánh chết nàng cũng không bước vào!
"Cô, cô… Ta không cho phép cô nói cháu dâu của ta như vậy!" Hoắc lão phu nhân quá tức giận, dùng hết sức đập vào tay vịn xe đẩy, trừng mắt đến nỗi con mắt cũng sắp từ trong hốc mắt rớt ra.
"Mẹ, cô ta không phải cháu dâu của mẹ!" Anna Winslet hổn hển nói.
"Ta nói phải là phải! Con bé Noãn chính là cháu dâu của ta! Đúng vậy!"
Hoắc lão phu nhân tức đến nỗi sắp túm lấy đầu tóc, mái đầu xoăn xoăn cũng theo đó mà run loạn lên, bà kéo lấy cánh tay của Hoắc Thiên Kình, lớn tiếng thét lên: "Thiên Kình, con nói rõ với mẹ con đi, con bé Noãn có phải là cháu dâu của bà hay không?"
Hoắc Thiên Kình dời mắt về phía mẹ mình, trong đôi mắt thâm trầm có vẻ kiên định không thể xem thường:"Mẹ, con đã quyết định cưới Noãn Tâm, đây là một sự thật không thể thay đổi." Nói đến đây, hắn dời mắt nhìn về phía Úc Noãn Tâm, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt dần tái nhợt của nàng: "Người phụ nữ này sẽ là con dâu trưởng của Hoắc gia, cũng là cháu dâu của bà nội!"
Mặc dù giống như đang nói với mẹ mình nhưng không khó nghe ra chân chính là nói cho Úc Noãn Tâm nghe.
Úc Noãn Tâm cảm thấy một cơn choáng váng, dưới ánh mắt sắc bén của hắn nàng cảm thấy mình sắp té xỉu rồi! Tại sao lại như vậy? Tại sao tối nay tất cả đều thay đổi?
Sắc mặt của Anna Winslet trở nên khó coi, sống lưng cao ngạo cũng trở nên cứng ngắc, nghe Hoắc Thiên Kình nói xong giống như là không thể tin được, lại mang theo vẻ oán giận cực kỳ: "Thiên Kình, mẹ sẽ không nhìn con hồ đồ như vậy!"
"Mẹ, khó có khi bà nội vui vẻ như vậy, chúng ta không nên khiến bà thất vọng mới đúng." Hoắc Thiên Kình thản nhiên mà nói một câu, đem danh nghĩa của Hoắc lão phu nhân làm lá chắn.
"Thiên Kình, con…"
"Mẹ, là con cưới vợ cho nên để con lựa chọn là thích hợp nhất!" Hoắc Thiên Kình cắt lời mẹ mình.
Anna Winslet tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch, Úc Noãn Tâm thì sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch…
Hơn nửa ngày sau Anna Winslet nhìn về phía Úc Noãn Tâm, giống như là nhìn thấy kẻ thù, ánh mắt sắc bén cùng bất mãn như mang theo kiếm, gằn từng tiếng mà hỏi: "Úc, tôi muốn biết cô cũng nghĩ như vậy sao?"
"Tôi không…"
"Ê, cô hỏi cháu dâu của ta như vậy làm gì? Cô hỏi lớn tiếng như vậy sẽ dọa đến con bé!"
Hoắc lão phu nhân lập tức ngắt lời Úc Noãn Tâm, đẩy mắt kính lão quát lớn: "Ta nói lòng dạ của người đàn bà như cô là sao vậy? Cháu trai của ta đã nói rõ nó muốn cưới con bé Noãn rồi, cô còn ngăn cản, còn muốn hỏi ý kiến của con bé Noãn? Nếu hai đứa nó không thật lòng yêu nhau sao có thể quyết định kết hôn? Cháu trai của ta là người thế nào ta rõ hơn ai hết, chỉ cần là chuyện mà nó đã quyết định rồi thì ai cũng không thể phản đối được, Thiên Kình, không cần để ý đến người khác, mau cưới con bé Noãn về nhà, nghe rõ chưa?"
"Được được được, bà nội, bà đừng vội kích động!" Hoắc Thiên Kình vội vã dỗ dành: "Chỉ cần là bà nói thì con đều nghe, vậy còn không được sao?"
"Ừ, như vậy còn được!" Hoắc lão phu nhân thỏa mãn cười, cố ý xem nhẹ sắc mặt sắp mất đi huyết sắc của Úc Noãn Tâm, mềm nhẹ mà nói: "Cháu dâu à, sau này con phải đánh đàn cho bà nghe nhiều hơn nha!"
Úc Noãn Tâm khó khăn nuốt nước miếng, bây giờ trong óc nàng vô cùng rối loạn, giống như có vô số sợi dây quấn lại, gỡ không được ngược lại càng thêm rối loạn…
Trong mắt Hoắc Thiên Kình dường như mang theo chút ý cười.
Sắc mặt Anna Winslet lại càng thêm khó coi, không khó để nhìn ra bà ta đang ẩn nhẫn lửa giận sắp bùng phát, đối với mẹ chồng của mình bà chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì, sau một lúc mới lạnh lùng nói:"Thiên Kình, con vào thư phòng ẹ!"
"Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, mẹ nên nghỉ sớm một chút đi. Về việc kết hôn của con, nếu đã định ra thì sẽ không thay đổi." Hoắc Thiên Kình tiến lên ôm lấy vai của Úc Noãn Tâm, nhìn nàng một cái nói: "Noãn Tâm cũng mệt rồi, chúng con về trước đây!"
"Thiên Kình, con…"
"Ai da, người làm mẹ như cô sao lại không hiểu con mình như vậy? Nó đã bận rộn cả ngày đến tối rồi, cô để cho nó về nghỉ ngơi đi, cô có bất mãn cùng oán giận gì thì hoàn toàn có thể nói với bà già này!" Hoắc lão phu nhân thiên vị mà ngắt lời con dâu, nhìn về phía Hoắc Thiên Kình khoác tay: "Về đi, về đi, chờ tối nay bà xem ngày lành tháng tốt xong rồi nói với con!"
"Mẹ…"
"Được, bà nội!" Khóe môi Hoắc Thiên Kình hiện lên tươi cười.
Úc Noãn Tâm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, làm thế nào nàng cũng không thể tin được đó là Hoắc Thiên Kình! Rốt cuộc thì người đàn ông này muốn làm gì? Tối nay hắn mang nàng đến biệt thự có mục đích gì? Lẽ nào từ đầu hắn đã tính toán được như vậy? Sao nàng có thể gả cho hắn được? Hắn dựa vào cái gì mà cưới nàng?
Lẽ nào… hắn thực sự muốn nàng dẫm vào vết xe đổ của Phương Nhan? Hay là tất cả đều như là hắn nói… chỉ cần là đàn bà của Tả Lăng Thần thì hắn tuyệt đối không bỏ qua!
Nghĩ đến đây, lồng ngực bỗng âm ỷ nổi lên chút đau đớn cùng phiền toái khó hiểu, nàng liền hất tay của hắn ra, ánh mắt cuối cùng cũng nổi lên lửa giận.
Đầu mày của Hoắc Thiên Kình nhíu lại.
Đúng lúc này quản gia vội vã chạy vào, vẻ mặt rất khẩn trương…
"Phu nhân, thiếu gia, bên ngoài biệt thự có rất nhiều phóng viên…"
Sắc mặt Anna Winslet giận dữ, lạnh lùng nói: "Thật là loại người nào thì dẫn đến loại người đó, biệt thự trước nay chưa từng náo nhiệt như vậy, lần này có người đem tai tiếng huyên náo người người đều biết, tối nay muốn không ầm ĩ cũng khó!"
"Cô đang nói gì đó?" Đôi mắt của Hoắc lão phu nhân lại bắt đầu trừng lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "A… ta hiểu rồi, cô đang nói Noãn nha đầu đúng không? Phóng viên cũng không phải là do con bé dẫn tới, cô nói con bé làm cái gì?"
"Mẹ, mẹ nên phân rõ phải trái được hay không? Bây giờ chỉ cần mở TV hay Internet ra thì toàn bộ đều liên quan tới tai tiếng của Úc Noãn Tâm, những phóng viên này không theo cô ta đến đây thì còn có thể theo ai được nữa? Nếu như cưới người phụ nữ này vào nhà thì không biết sau này còn xảy ra phiền phức gì nữa! Hoắc gia ta biết để mặt mũi vào đâu!"
Hoắc lão phu nhân nghe xong, gương mặt vốn hiền lành đột nhiên trở nên đỏ bừng, bà lắc lắc đầu tóc xoăn xoăn, chỉ vào con dâu nói: "Được lắm, người đàn bà như cô cũng thật ác độc, dám mắng chửi ta là không rõ phải trái? Cô, cô chê ta ở chỗ này vướng bận có phải hay không? Cô nói đi, cô nói cho ta!"
"Mẹ! Mẹ đừng không nói lý lẽ như vậy có được hay không? Con chỉ là muốn mẹ đừng kích động như vậy, có khối người thích hợp làm con dâu của Hoắc gia, tại sao cứ phải khăng khăng là cô ta? Cô ta là nghệ sĩ, tất nhiên là không ngừng có tai tiếng, loại phụ nữ này quả thật là quá phiền phức!"
"Ta mặc kệ! Cháu dâu của ta là Noãn nha đầu! Noãn nha đầu…" Hoắc lão phu nhân hoàn toàn bất chấp, lớn tiếng quát, kích động thiếu chút nữa từ trên xe lăn đứng lên. Nguồn:
Âm thanh hết sức mạnh mẽ dường như chấn động cả tòa biệt thự!
"Bà nội…" Hoắc Thiên Kình thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên nhẹ giọng an ủi: "Được rồi được rồi, bây giờ con ra ngoài xử lý những phóng viên này, đừng tức giận với mẹ nữa, con sẽ xử lý thỏa đáng mọi việc, ok?"
Hoắc lão phu nhân nhanh chóng hết giận, liên tục gật đầu: "Ừ, ok! Đi đi, đi đi!"
Anna Winslet hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm tức giận đến mức lồng ngực sắp nổ tung…
Từ trên người đám phóng viên này là có thể nhìn ra được cái gì gọi là tinh thần nghề nghiệp của người làm báo, nhìn đám phóng viên bị gần hai mươi tên cận vệ ngăn lại ngoài cổng biệt thự, Úc Noãn Tâm thật sự hoài nghi bọn họ phải chăng là có thể không ngủ không nghỉ hay không, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn, chỉ là vì để đưa một ít tin tức lung tung có liên quan đến nàng?
Đám chó săn rất nhiều, khi Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm cùng xuất hiện tại trước mặt bọn họ thì cả bầu trời đêm dường như đều sôi nổi hẳn lên.
Trong nhất thời ánh đén không ngừng chớp lóe, âm thanh "tách tách" không ngừng vang lên.
"Các vị nhường dường một chút!" Bọn cận vệ cố gắng tách đám phóng viên ra thành một lối đi.
"Hoắc tiên sinh, đây là nhà cũ của Hoắc gia, sao Úc lại xuất hiện ở đây?"
"Hoắc tiên sinh, đã trễ thế này sao ngài và Úc lại cùng xuất hiện ở biệt thự?"
"Úc, trước đó không lâu phát sinh sự kiện "cái tát", cô làm thế nào để hồi đáp? Có phải là thông qua Hoắc thị tiến hành can thiệp truyền thông không?"
"Úc, cô cùng tổng tài của Tả Thị hủy bỏ hôn ước có phải là có liên quan đến Hoắc tiên sinh hay không?"
"Hoắc tiên sinh… Đối với ảnh hưởng của tai tiếng của Úc hiện nay, Hoắc Thị không những không hủy hợp đồng với cô ấy, ngược lại càng tăng thêm sức tuyên truyền, xin hỏi tại sao lại làm như vậy?"
"Hoắc tiên sinh…"
"Úc, Úc…"
Câu hỏi của các phóng viên giống như là sóng biển nặng nề ập tới làm cho ngực Úc Noãn Tâm hít thở không thông…
Đèn xe chớp lên nhưng tài xế không có cách nào chạy được, càng không thể tới gần Hoắc Thiên Kình, nguyên nhân chính là do số lượng phóng viên quá nhiều, căn bản là không qua được, hai gã cận vệ trong đó mở đường, thật vất vả chen tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra.
Hoắc Thiên Kình chủ động ôm Úc Noãn Tâm, ở trong mắt tất cả mọi người đều giống như là sứ giả hộ tống, chờ hai người đi đến cạnh cửa xe, hắn không lập tức lên xe mà lại dừng bước, ánh mắt sắc như kiếm đảo qua mỗi phóng viên ở hiện trường.
"Mọi người yên lặng một chút!"
Một gã phóng viên trong đó ngầm hiểu, lớn tiếng quát một tiếng. Người trong giới truyền thông tự nhiên học được thuận theo tình hình, tất cả các phóng viên đều yên lặng trở lại.
Trong không khí yên lặng như chết!
Cánh tay rắn chắc của Hoắc Thiên Kình vẫn không chút tránh né mà ôm lấy chiếc eo thon của Úc Noãn Tâm như cũ, sức lực mạnh đến nỗi khiến nàng muốn tránh thoát cũng khó.
Nàng vô thức liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, giờ phút này nàng lại có chút khẩn trương, nàng không biết sau đó hắn sẽ nói gì với phóng viên, chỉ cảm thấy mọi thứ của tối nay đều lộ ra hết…
Hoắc Thiên Kình đảo mắt qua một vòng, trong không khí nổi lên vẻ khẩn trương…
Sau một lúc lâu hắn mới mở miệng, giọng nói trầm thấp tràn ngập sức cuốn hút…
"Tôi chỉ trả lời hai câu hỏi của mọi người!"
Các phóng viên đều mở to mắt, chỉ có máy ảnh không ngừng lóe lên, mọi người không dám thở mạnh.
"Vấn đề thứ nhất… có liên quan đến chuyện hợp tác giữa Hoắc Thị và Úc, Hoắc Thị sẽ không hủy hợp đồng, không chỉ như thế mà sẽ tiếp tục hợp tác tiếp!" Hoắc Thiên Kình trầm giọng nói.
Ánh mắt của mọi người đều tràn ngập nghi vấn nhưng đều nén ý niệm mãnh liệt trong đầu mà tiếp tục lắng nghe.
"Điều thứ hai là…"
Hoắc Thiên Kình kéo dài giọng nói, nhìn lướt qua cô gái bên cạnh, lực nắm ở bên hông nàng càng gia tăng, "Về việc tại sao đã trễ thế này mà Úc Noãn Tâm lại xuất hiện ở biệt thự, lý do rất đơn giản, đó là bởi vì… chúng tôi muốn thương lượng cùng với trưởng bối chi tiết việc kết hôn!"
Những lời nay của hắn vừa thốt ra, trong đám người ồ ạt vang lên tiếng đảo hít khí lạnh, tất cả xôn xao hẳn lên, ngay sau đó, các phóng viên đều đã trở nên điên rồi…
Hoắc Thiên Kình không nói gì nữa, kéo Úc Noãn Tâm đang khiếp sợ không thôi vào xe, bảo tái xế khởi động.
"Hoắc tiên sinh…"
"Hoắc tiên sinh, xin ngài trả lời một chút…"
Chiếc xe khéo léo thoát khỏi đám phóng viên, vứt đám phóng viên lại phía sau…
"Tôi muốn biết tại sao anh lại làm thế?" Trở lại biệt thự Lâm Hải, Úc Noãn Tâm không ngồi yên mà đi tìm Hoắc Thiên Kình tính sổ.
Ở biệt thự nàng bấm bụng nuốt giận thì cũng được, nhưng không ngờ hắn tự dưng lại nói vậy trước mặt phóng viên, hắn điên rồi sao?
Hoắc Thiên Kình ngồi trên sôpha ngẩng đầu nhìn nàng, đầu mày nổi lên vẻ cười cười, hắn biết rõ mà còn cố hỏi: "Tôi đã làm gì?"
Còn giả ngu sao? Người đàn ông ghê tởm này!
Úc Noãn Tâm chỉ hận không thể cầm chiếc gối bên cạnh mà hung hăng nện vào đầu hắn!
"Kết hôn!" Nàng hung dữ thốt ra hai tiếng này!
"À, em nói chuyện này sao!" Hoắc Thiên Kình làm bộ bừng tỉnh hiểu ra, trong mắt hiện lên vẻ cười nhạo: "Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng là chuyện rất bình thường mà."
"Hoắc Thiên Kình, anh sẽ không ngây thơ mà cho rằng tôi sẽ đồng ý gả cho anh đấy chứ?" Úc Noãn Tâm cười lạnh một tiếng.
"Tại sao không?" Hoắc Thiên Kình làm ra vẻ "trẻ con hiếu kỳ".
"Tại sao phải cưới?" Úc Noãn Tâm nhìn thẳng vào mắt hắn, không cho hắn ở đây giả ngây giả dại.
Hoắc Thiên Kình nhún vai, "Ở biệt thự em cũng thấy đấy, bà nội rất thích em, vẫn la hét muốn em làm cháu dâu."
"Người cưới tôi là anh!" Úc Noãn Tâm nói một câu nhắc nhở hắn.
"Đương nhiên!" Hoắc Thiên Kình buồn cười nhìn nàng: "Người mà em phải gả là tôi, lẽ nào em còn muốn gả cho người khác sao?"
Úc Noãn Tâm rất ghét cách trả lời không đâu vào đâu này của hắn, giận đến nỗi nghiến cả răng: "Hoắc Thiên Kình, anh đừng quá đáng! Anh nhìn cho kĩ đi, tôi không phải là Phương Nhan, tôi không yêu anh, càng sẽ không gả cho anh!"
Người đàn ông ngồi trên ghế sôpha nghe xong chậm rãi đứng dậy… Bóng dáng cao lớn bao trùm lấy nàng…
"Em chỉ có thể yêu tôi! Em cũng chỉ có thể gả cho tôi!"
"Anh…" Rốt cuộc Úc Noãn Tâm không khống chế được mà vung tay phải lên, chuẩn bị hung hăng tát xuống lại bị hắn chặn đứng lại…
"Muốn đánh tôi?" Hoắc Thiên Kình lạnh giọng nói, người lớn mật như vậy cũng chỉ có một mình nàng, chết tiệt, muốn đánh hắn sao?
Cổ tay Úc Noãn Tâm bị hắn nắm tới phát đau, nàng căm giận nhìn hắn, gằn từng tiếng nói: "Tôi không chỉ muốn đánh anh, thậm chí là muốn giết anh, tôi thật hối hận hôm đó vì sao không chém một dao xuống! Hoắc Thiên Kình, cả đời này anh đều muốn sống trong thù hận sao? Thù hận của anh chỉ là chuyện cười của một mình anh mà thôi, không sai, tôi là quân cờ của anh nhưng tuyệt đối không tùy ý để anh đem tới công kích Lăng Thần! Lúc đầu Phương Nhan cũng bị anh ép buộc như vậy sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là Phương Nhan, tôi sẽ không để cho anh thực hiện được!"
"Chậc chậc…" Hoắc Thiên Kình nghe xong không giận mà cười, buông tay của nàng ra rồi lại giữ lấy người nàng, giọng nói bên tai nàng nhẹ nhàng mà tràn ngập kinh hãi…
"Làm gì mà ra vẻ thâm thù đại hận như vậy? Hiện nay mà nói thì em là người phụ nữ thích hợp gả cho tôi nhất, tôi không nghĩ ra lý do gì để khiến tôi không cưới em, còn nữa…" Hắn cười xấu xa, "Tôi nghĩ ba mẹ của em cũng sẽ rất vui mừng vì em sắp lấy chồng, không phải sao?"
Úc Noãn Tâm tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Anh muốn lấy ba mẹ ra uy hiếp tôi sao?"
"Đừng nói vậy, Noãn, bọn họ là cha mẹ vợ tương lai của tôi, em nói xem khi nào thì tôi đi thăm bọn họ là thích hợp đây? Dù sao thì bọn họ cũng phải biết bộ dạng của con rể mình là thế nào chứ…" Hoắc Thiên Kình từ sau lưng ôm lấy nàng, cúi đầu vào bên tai nàng thấp giọng nói: "À, tôi quên nói cho em biết, người bạn bác sĩ của tôi nói tình trạng sức khỏe của ba mẹ vợ tương lai của tôi càng ngày càng tốt…"
Sắc mặt của Úc Noãn Tâm trở nên trắng bệch, hô hấp cũng từ từ dồn dập…
"Đừng khẩn trương, cưng à…" Dường như Hoắc Thiên Kình cũng nhận thấy được lòng nàng đang sợ hãi, hắn cười nhẹ xoay người nàng lại, cười rất khẽ rất khẽ nhưng lại mang theo quyền uy không thể xem thường.
"Có phài là cách thức cầu hôn của tôi khiến em khẩn trương không? Noãn, nói cho tôi biết em thích cách cầu hôn như thế nào, tôi liền làm như vậy." Ý cười trong mắt càng ngày càng rõ rệt.
"Hoắc Thiên Kình…" Trong lòng Úc Noãn Tâm thật sự rất sợ hãi, giọng nói trở nên bủn rủn vô lực: "Chúng ta… thực sự không thể kết hôn, quyết định sai lầm của anh sẽ hủy hoại hai người chúng ta… Chúng ta sẽ không hạnh phúc đâu…"
Hoắc Thiên Kình bỗng nở nụ cười, điểm nhẹ vào chóp mũi của nàng, động tác thân mật như tình nhân:"Không, Noãn của tôi, tôi đã nói em chỉ có thể thuộc về tôi, ngay cả trái tim cũng phải như vậy."