Bảy ngày ân ái

Tuy nói rằng truyền thông là một loại phương tiện, nhưng đồng thời cũng có loại quyền lực thứ tư, chính là quyền phân xử và phán xét. Sự việc thường là như thế, khi một sự kiện trở thành câu chuyện mang tính cộng đồng, sau khi hình thành dư luận xã hội, giới truyền thông cũng bắt đầu sử dụng quyền lực thứ tư của mình, tiến hành can thiệp bằng truyền thông. Bước kế tiếp có thể thúc đẩy sự việc phát triển sang một hướng khác.
Scandal liên tiếp của Úc Noãn Tâm trở thành một hiệu ứng, bị giới truyền thông gọi là "hiệu ứng Úc Noãn Tâm". Trong lúc này, tất cả báo chí, internet, radio, đài truyền hình đều chìm trong chủ đề về Úc Noãn Tâm. Thậm chí nhiều phương tiện truyền thông muốn chiến thắng trong việc thu hút tỉ suất người xem, không tiếc đem sự việc trước và sau khi Úc Noãn Tâm nổi tiếng chế biến thành các chủ đề.
Bắt đầu từ tranh chấp giữa Úc Noãn Tâm và Ngu Ngọc trong đoàn làm phim "Thâm cung kế", đến Úc Noãn Tâm cùng Hoắc Thiên Kình đi nghỉ. Từ Úc Noãn Tâm và tổng tài của Tả Thị ra vào có nhau đến hủy bỏ hôn ước. Từ Hoắc Thiên Kình và Phương Nhan hủy bỏ hôn ước đến chuẩn bị cưới Úc Noãn Tâm vào cửa. Cuối cùng đến việc Ngu Ngọc bị hại chết, tổng tài của Hoắc Thị đặc biệt mời luật sư vàng để đảm bảo cho an nguy của Úc Noãn Tâm… Các sự việc chỉ cần là về Úc Noãn Tâm, giới truyền thông đều nói rất hăng say. Bạn đang đọc truyện được tại Y
Trong lúc này, cảnh sát cũng đã vài lần triệu tập Úc Noãn Tâm, chỉ có điều vẫn tốn công vô ích như cũ. Mỗi lần Úc Noãn Tâm đều khai khẩu cung giống nhau, không khác chút nào với chuyện xảy ra ngày hôm đó. Kỳ Ưng Diêm cũng khẩn trương chuẩn bị tài liệu liên quan đến vụ kiện, hy vọng có thể tiến thêm một bước nữa tìm được bằng chứng xác thực có thể giúp nàng thoát tội.
Đoàn làm phim "Vệ Tử Phu" cũng không vì vụ kiện của Úc Noãn Tâm mà ngừng hoạt động. Ngược lại bởi vì giới truyền thông liên tiếp đưa tin và chú ý, khiến tỉ suất người xem ngày càng cao. Rất nhiều khán giả quan tâm đến tình trạng hiện tại của Úc Noãn Tâm, tất nhiên, cũng có nhiều người thích xem náo nhiệt, vì vậy mà tỉ suất người xem tăng lên không ngừng.
Hiện nay bộ phim đang đi vào giai đoạn cuối cùng, cho nên Úc Noãn Tâm đem hết tâm tư tập trung vào việc đóng phim, cũng không bị vụ kiện cáo làm phân tán sức lực. Ít nhiều đã khiến cho những lo lắng bất an của Ôn Dương được chôn xuống đáy lòng.
Đối mặt với tai tiếng khắp nơi, cũng chỉ có Úc Noãn Tâm là bình tĩnh như thường, điều này khiến cho hình ảnh nàng trong lòng mọi người thay đổi không ít, chí ít cũng cho rằng nàng có can đảm.
Ánh trăng tĩnh lặng như nước, trong gió đêm lặng lẽ phảng phất hương hoa quỳnh thoang thoảng, vô cùng nhẹ nhàng lan tỏa vào từng ngóc ngách của căn phòng…
Trước gương trang điểm, Úc Noãn Tâm vừa mới tắm rửa xong, kéo chiếc khăn lông chụp tóc ra, tóc dài đen nhánh cứ thế mà buông xuống. Nhìn bản thân mình trong gương, nhất thời cảm thấy ngẩn ngơ. Từ lúc nào nàng đã quen sinh hoạt trong biệt thự Lâm Hải?
Đang suy nghĩ, cảm thấy có một bàn tay to đặt trên đỉnh đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đùa nghịch mái tóc dài hơi ẩm ướt của nàng. Ngay lúc đó máy sấy bên người bị lấy mất, bao bọc nàng là mùi long đản hương quen thuộc…
Úc Noãn Tâm ngẩn ra, vừa muốn vươn tay, tiếng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống…
"Hãy để anh."
Trái tim, không khỏi rung động một chút. Từng sợi tình cảm ấm áp nhẹ nhàng tựa như mạng nhện trong chốc lát lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong tâm hồn nàng…
Hơi ấm từ máy sấy thổi tới, ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ cuốn lấy tóc đen, thậm chí quan tâm xoa bóp da đầu cho nàng. Sức lực nhẹ nhàng dễ chịu làm nàng thấy buồn ngủ.
Đôi mắt trong trẻo vô thức nhìn vào gương, tấm gương phản chiếu khuôn mặt anh tuấn cương nghị của Hoắc Thiên Kình. Hắn chăm chú thổi khô mái tóc dài cho nàng, giống như là đang làm một chuyện gì cực kỳ quan trọng. Bờ môi mỏng gợi cảm hơi mím lại, chiếc cằm trơn bóng sạch sẽ. Ánh mắt của nàng rơi vào khuôn ngực rộng lớn của hắn. Vừa tắm xong nên hắn chỉ quấn lấy một cái khăn tắm, để lộ nửa người trên, làn da ngăm đen khỏe mạnh rạng rỡ mê hoặc dưới ánh đèn. Bởi vì thường xuyên tập thể hình, cơ thể hắn rất rắn chắc cường tráng, da thịt săn chắc khiến phụ nữ chỉ cần nhìn qua sẽ không nhịn được mà hét lên.
Nhìn ngắm, Úc Noãn Tâm cảm thấy tim đập dồn dập khó hiểu. Nàng không thể không thừa nhận mình chỉ là một phụ nữ bình thường, nhìn thấy đàn ông có dáng người cỡ báu vật quốc gia thì không khỏi bị miên man bất định. Huống hồ, nàng và người đàn ông này đã có thân mật da thịt…
Dường như cảm thấy sự chú ý của nàng, mắt của hắn đột nhiên ngẩng lên, cùng đối diện với đôi mắt đẹp của nàng trong gương, bên môi hiện lên nụ cười vui vẻ…
"Thế nào, em vừa lòng với sự phục vụ của ông xã tương lai này chứ?" Trước đây, có đánh chết hắn cũng không nghĩ là mình sẽ sấy tóc cho phụ nữ, lúc này lại cảm thấy làm như vậy có chút hạnh phúc.
Úc Noãn Tâm đỏ mặt, vội vã dời mắt đi, trái nhưng tim thì lại vì những lời vừa rồi của hắn mà không ngừng đập loạn.
"Anh đừng quá đắc ý, tôi cũng chưa hề đáp ứng gả cho anh…" Nàng nhẹ giọng phản bác.
"Cái gì?"
Có lẽ là âm thanh của máy sấy tóc át mất lời của nàng, Hoắc Thiên Kình tắt máy sấy, cúi người nhìn nàng trong gương, trầm giọng hỏi: "Em vừa nói cái gì?"
"Tôi…" Úc Noãn Tâm nhìn vào ánh mắt quá mức nghiêm túc cùng cố chấp của hắn, dường như trong mắt hắn có một tia sáng trong trẻo, khẽ quét sạch những mê man trong đáy lòng nàng….

"Nếu anh chỉ vì Lăng Thần mới lấy tôi, như vậy… thật ngớ ngẩn." Giọng nói của nàng mềm mại đi nhiều.
Dường như đêm nay có hương vị ấm áp, khiến nàng không đành lòng phá hỏng.
Hoắc Thiên Kình nghe xong không giận mà còn cười, ôm lấy nàng, hai người cùng ngồi ở trên chiếc ghế kiểu hoàng thất sang trọng. Cảnh này nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy tràn ngập ngọt ngào và ấm áp.
"Noãn, em không có quyền lựa chọn, nhất là vào lúc này, em chỉ có thể gả cho tôi!" Giọng điệu ra lệnh như trước, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy sự tức giận.
Úc Noãn Tâm nghi hoặc nhìn hắn, không lí giải được ý tứ trong lời hắn nói.
"Bây giờ mọi tin tức bất lợi đều nhằm vào em, cho dù lần này thắng kiện, hình tượng của em trước công chúng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Muốn giải quyết tất cả trong một lần, cách giải quyết tốt nhất chính là gả cho tôi!" Hoắc Thiên Kình tựa như đang làm giao dịch với nàng, nói rất hợp tình hợp lí.
Úc Noãn Tâm cẩn thận nhìn hắn, tỉ mỉ quan sát đôi mắt vô cùng trong trẻo của hắn. Qua một lúc, nàng mới mở miệng hỏi: "Anh tin Ngu Ngọc không phải là do tôi giết sao?"
"Tin chứ!" Hắn đáp không một chút chần chừ, đôi mắt ánh lên tia sáng trong trẻo kiên định.
"Tại sao?" Trái tim của nàng nổi lên cảm động. Vì sao vào lúc này, tất cả mọi người đều đang chĩa mũi nhọn vào nàng, chỉ có người đàn ông này là tin chắc nàng vô tội? Hắn không phải rất hận nàng sao?
"Dựa vào những gì tôi biết về em!" Mấy chữ ngắn gọn nhưng lại biểu hiện ra tình cảm mà ngay cả hắn cũng không biết.
Lòng nàng chấn động. Ánh mắt chăm chú kia của hắn làm trái tim nàng không ngừng đập loạn.
Thế này là sao? Từ sau đêm xảy ra chuyện, sau khi hắn ôm nàng vào trong lồng ngực ấm áp, ở bên tai nàng khẽ hỏi câu "Có sợ không?" thì mỗi khi nhìn thấy hắn, trái tim của nàng đều hoảng loạn khó hiểu, thậm chí có đôi khi đỏ mặt tía tai. Mấy ngày này, hầu như hắn đều gạt công việc sang một bên, không những bận bịu về vụ kiện của nàng, mà còn tự mình đưa đón nàng tới phim trường. Những hình ảnh mà phóng viên chụp được đều là hai người bọn họ ở chung một chỗ.
Nếu như không phải vì Lăng Thần, nàng nhất định sẽ nghĩ đây là sự quan tâm chăm sóc. Mấy ngày nay, mọi hành động của Hoắc Thiên Kình đều rất giống với một người tình, như thể hai nguời bọn họ đang yêu đương. Mà người nàng yêu cũng chỉ có… người đàn ông này…
Nghĩ tới đây, Úc Noãn Tâm bị chính suy nghĩ bản thân làm hoảng sợ, nàng đột nhiên bừng tỉnh lại, vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Thật là nực cười, chắc lúc trước khi Hoắc Thiên Kình theo đuổi Phương Nhan cũng như thế này, nếu không làm sao Phương Nhan lại yêu hắn hết mình như vậy? Loại đàn ông có điều kiện như hắn, hơn nữa với hành động quan tâm như vậy, làm cho phụ nữ muốn không yêu cũng khó…
Nghĩ tới đây, lòng Úc Noãn Tâm mơ hồ cảm thấy chua xót…
"Nghĩ cái gì vậy?" Hoắc Thiên Kình buồn cười nhìn nàng khi thì ngờ vực khi thì nhíu mày. Nhẹ nhàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng qua. "Yên tâm đi, vụ kiện này nhất định sẽ thắng, hung thủ hại chết Ngu Ngọc cũng sẽ bị trừng phạt, không nên quá lo lắng."
"Anh không đau lòng sao?" Úc Noãn Tâm đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Hắn nhướng mày, đợi nàng nói tiếp.
"Ngu Ngọc ở bên cạnh anh ba năm, nói cho cùng thì cô ấy là người đàn bà của anh. Lẽ nào cô ấy chết anh lại không chút đau lòng nào sao?"
"Tôi đau lòng!"
Trái tim Úc Noãn Tâm nghẹn lại, nhìn cánh môi mỏng của hắn…

"Sở dĩ tôi đau lòng là bởi vì cô ta làm tổn thương em. Nếu như không phải cô ta đã từng là người đàn bà của tôi, em đã không bị tổn thương." Ngữ khí hắn thay đổi, cánh môi khẽ mở, lời nói kiên định theo đó đi ra.
Cảm giác khó chịu ở trong tim biến mất, nhưng lại khiến Úc Noãn Tâm sinh ra sợ hãi… Nàng sợ tim mình sẽ đắm chìm vào sự ấm áp rất đẹp này, cuối cùng bản thân cũng trở thành Phương Nhan…
Không…
Lòng của nàng giãy giụa một cách bất lực, nhưng càng giãy thì càng loạn
"Đừng suy nghĩ lung tung, bà nội đã chọn được ngày rồi, mồng năm tháng sau âm lịch. Em cũng biết bà là người Hoa nên tương đối coi trọng ngày lành tháng tốt." Bàn tay to của Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, sự mềm mại ở trong tay làm hắn quyến luyến không thôi.
Úc Noãn Tâm run lên. "Nhanh như vậy?"
"Bà cụ nóng ruột như thế là rất bình thường, ai bảo em khiến cho bà hài lòng như thế?" Hoắc Thiên Kình cười nhẹ.
Hơi thở của nàng dần dần có chút gấp gáp, ánh mắt ngẩn ngơ, để mặc hắn vuốt ve mái tóc dài, mọi hỗn loạn trong lòng đồng thời trỗi dậy…
Gả cho hắn? Nàng thực sự phải gả cho hắn?
"Ngày mai, chờ em diễn xong, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện…"
Trái tim của nàng đập "thình thịch" một tiếng, nhìn hắn đầy cảnh giác.
Hoắc Thiên Kình khẽ cười. "Tôi chỉ đơn thuần muốn đến thăm ba mẹ vợ mà thôi, đừng coi tôi như thú dữ hung ác như vậy."
Không khí yên tĩnh lạ thường…
Trên mặt của Úc Noãn Tâm dần hiện lên vẻ yên lặng tuyệt vọng…
Rất lâu sau, rốt cuộc nàng mới nhìn vào mắt của hắn. Đôi mắt đen như làn nước hồ thu, có vẻ thuần khiết như dòng suối trong vắt trên núi cao…
"Năm ấy khi sinh nhật mười sáu tuổi của Lăng Thần, anh ấy hò hét đòi cậu đưa anh ấy ra vùng ngoại ô xem lá đỏ… Bởi vì đêm hôm trước trời mưa rất to, cho nên anh đã rất lo lắng mà ngăn cản, đáng tiếc Lăng Thần cùng cậu vẫn một mực đi. Cuối cùng khi đi qua hẻm núi thì xảy ra sạt lở đất. Cậu của Lăng Thần cũng chính là cha của anh, vì cứu Lăng Thần, mà không thể chạy thoát…" Nàng từ tốn kể lại những lời Lăng Thần đã từng nói với mình.
Rõ ràng cánh tay đang ôm chặt thắt lưng của nàng có chút chấn động, sau khi nàng nói xong, nâng cằm của nàng lên…
"Là hắn nói cho em?" Tiếng nói trầm thấp để lộ ra sự không hài lòng.
Úc Noãn Tâm bình tĩnh nhìn hắn, dần dần trong ánh mắt tràn ngập sự thương hại…
"Ai nói cho tôi biết không quan trọng, quan trọng là… Vì sao anh không hiểu mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn. Từ đầu tới cuối Lăng Thần đều là vô tội. Nhiều năm qua anh ấy vẫn luôn sống trong sự áy náy và tự trách, thêm sự oán hận của anh càng làm anh ấy sống thêm khổ sở. Hai người hà tất đều phải sống đau khổ như vậy? Cho dù anh căm thù anh ấy, oán hận anh ấy cũng vô ích. Lúc trước nếu cha anh đã lựa chọn cứu anh ấy, hẳn là sớm đã nghĩ tới kết quả. Người đã chết thì thôi, sao người sống còn phải dây dưa đau khổ như vậy? Làm như thế, đối với anh, với Lăng Thần, với Phương Nhan, thậm chí đối với tôi đều không công bằng!"
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình càng trở nên khó coi, nụ cười bên môi cũng ngưng lại, con ngươi đen trong suốt dần trở nên sắc bén…

"Đây là sự thật mà hắn nói cho em? Mà em muốn dùng sự thật này để giải quyết vấn đề?"
Ánh mắt Úc Noãn Tâm bối rối. "Chí ít tôi không muốn làm quân cờ để anh trả thù!"
"Sao tới giờ mà em còn cho rằng mình có tự do? Có thể không gả cho tôi?" Tay Hoắc Thiên Kình đột nhiên thêm sức, khiến cho nàng nhíu mày. "Úc Noãn Tâm, tôi nói cho em biết, tôi đã muốn kết hôn với em thì nhất định sẽ làm được!"
"Anh muốn thế nào thì mới có thể rũ bỏ hận thù? Lẽ nào sống như vậy thì có ý nghĩa gì sao? Thậm chí ngay cả hạnh phúc nửa đời sau của mình cũng muốn hy sinh?" Úc Noãn Tâm cố nén sự đau đớn ở cằm mà nói.
Hoắc Thiên Kình hung hăng nhìn nàng chằm chằm, hơi thở tràn đầy sự nguy hiểm như dã thú, tựa như bản tính khát máu vốn ngủ đông đã lâu nay bỗng trỗi dậy….
Úc Noãn Tâm không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, tuy trong lòng vẫn hoảng sợ, nhưng buộc bản thân mình không được né tránh.
Không khí ngưng trệ bắt đầu dần thay đổi…
Sau một lúc lâu, đôi mắt vằn đỏ của Hoắc Thiên Kình dần dần biến đổi, từ từ trở nên trong như vừa rồi, thậm chí môi hắn còn khẽ cười…
Mùi vị nguy hiểm dần biến mất…
"Em cứ tin tưởng lời hắn nói như vậy?" Hắn bật ra một câu hỏi, giọng nói trầm thấp nặng như tảng đá mà đè thẳng vào lòng nàng….
"Đương nhiên!" Úc Noãn Tâm không chút hoài nghi.
"Thật là một cô gái ngốc…"
Hắn bỗng nở nụ cười, trong tiếng nói trầm thấp có sự thương tiếc cùng bất đắc dĩ, nhưng lại tựa như là uốn nắn. "Hắn nói gì em cũng tin, chỉ vì em còn yêu hắn sao?"
Vẻ đau lòng, chợt lóe qua mắt hắn….
Úc Noãn Tâm nhạy cảm nắm bắt được thần sắc trong mắt hắn, đột nhiên lòng đau đớn. Nhìn thấy ánh mắt cô đơn của hắn, nàng lại có một cảm giác xúc động muốn ôm hắn vào lòng…
Tại sao có thể như vậy?
"Lăng Thần anh ấy… Anh ấy không cần phải gạt tôi." Lời của nàng lại có chút ngập ngừng.
"Vậy sao?" Sự bất đắc dĩ lan tràn ra trong ánh mắt Hoắc Thiên Kình, lan tới bên môi lại trở thành một loại khổ sở.
Ánh mắt Úc Noãn Tâm ngây ra, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy một Hoắc Thiên Kình như vậy. Hắn vẫn luôn hờ hững làm kẻ khác nhìn không thấu, có vẻ tự cao tự đại luôn nắm mọi việc trong tay. Nhưng giờ này khắc này…
Hắn nhìn nàng, bàn tay đang giữ chặt cằm của nàng dần đưa lên khuôn mặt nàng, như là đưa ra quyết định quan trọng, thản nhiên nói…
"Nếu em đã cho rằng hắn không cần phải lừa gạt em, vậy… lẽ nào hắn chưa từng nói cho em, quan hệ giữa tôi và hắn?"
Trái tim Úc Noãn Tâm "thình thịch" một tiếng, nàng trả lời trong vô thức: "Anh và Lăng Thần, hai người không phải là… anh em họ sao?"
Nụ cười trong mắt Hoắc Thiên Kình xen lẫn vẻ đau đớn, thậm chí là phẫn hận…
"Tôi và hắn đúng là anh em, nhưng mà không phải anh em họ, là…" Hắn nhìn nàng, từng câu từng chữ tuyên bố: "Anh – em – ruột!"
Ba chữ cuối cùng tựa như quả bom nổ tung trong tim Úc Noãn Tâm, phá nát tất cả bình tĩnh của nàng, thậm chí ngay cả những lời an ủi tốt đẹp định nói với hắn đều tan thành mây khói trong nháy mắt…
Đôi mắt đẹp của nàng vì kinh ngạc mà trừng lớn, cũng vô thức mở to. Tin tức này đối với nàng mà nói thì không thua gì chiến tranh thế giới, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được sự thực này.

Gương mặt anh tuấn mà khổ sở trước mắt nàng ngày càng gần. Dường như hắn không muốn giải thích điều gì, chỉ vô thức tìm kiếm sự ấm áp thuộc về hắn….
Đôi môi mỏng bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn đang kinh ngạc của nàng, hắn ôm nàng càng chặt. Ban đầu là lướt qua sau càng thêm thâm nhập thăm dò, chiếm giữ, sau cùng hơi thở khàn đục của hắn phả vào bên cánh mũi của nàng, ôm lấy cả người nàng cùng ngã xuống giường…
"Noãn, em chỉ cần gả cho tôi là được rồi, chỉ đơn giản như vậy…" Hắn khẽ lẩm bẩm những lời này bên tai nàng.
Suốt một đêm, hắn như là đang gửi gắm điều gì, một lần lại một lần phát tiết dục vọng lên trên người nàng, mãi cho đến khi nàng không tiếp thụ được nữa, nặng nề thiếp đi…
Ánh đèn trong đoàn làm phim bất ngờ sáng lên, dưới sự vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, cuối cùng "Vệ Tử Phu" cũng hoàn thành. Tất cả mọi diễn viên cùng nhân viên làm việc đều ôm lấy nhau, song song với niềm vui còn có vẻ lưu luyến không rời. Dù sao cũng cùng làm việc một chỗ lâu như vậy, tuy rằng quá trình rất gian khổ, nhưng ngày mai mỗi người mỗi ngả thì tâm tình cũng ảo não.
"Noãn Tâm, lần này danh hiệu ảnh hậu sẽ tranh đoạt rất gay gắt, em cần phải chuẩn bị tâm lí cho thật tốt."Tiêu Minh Hi nói đùa.
Ánh mắt Úc Noãn Tâm hơi ảm đạm. "Mình Hi, đừng nói giỡn vậy. Bây giờ em đang đứng nơi đầu sóng, không biết lúc nào sẽ bị cuốn vào đáy biển…"
"Em phải tin tưởng Hoắc tiên sinh!" Tiêu Minh Hi đột nhiên nói một câu như vậy.
Hả?
Úc Noãn Tâm bị lời của anh làm sửng sốt.
Anh cười cười. "A, ý của anh là, Hoắc Thiên Kình sẽ không để em gặp chuyện chẳng lành, huống chi ngày kết hôn của hai người cũng gần tới rồi, chỉ cần hai người kết hôn thì tình trạng bất lợi của em có thể xoay chuyển."
"Em cũng không phải…"
"Noãn Tâm, em hiểu lầm rồi, anh cũng không cho rằng em vì tiền đồ mà vứt bỏ hạnh phúc. Anh chỉ muốn nói cho em biết, Hoắc Thiên Kình thật sự hợp với em!" Tiêu Minh Hi vỗ nhẹ vào vai nàng, nói với vẻ mặt kiên định.
"Minh Hi, thật ra em…"
"Này, anh đang làm gì vậy?"
Úc Noãn Tâm muốn mở miệng giải thích tiếp thì lại bị thanh âm bén nhọn của An Nhã cắt ngang. Nàng nhíu mày, bất mãn nhìn vẻ mặt vênh váo tự đắc của An Nhã.
Nàng đang quát mắng một thư ký trường quay. "Anh vừa mới bỏ cái gì vào trong này? Còn nữa, tại sao anh lại mua nước chanh?"
Ánh mắt mọi người đều đổ về đó…
Thư ký trường quay oan ức nói: "Tôi, tôi chỉ là thấy mọi người diễn cả ngày rất vất vả, cố ý đến phố người Hoa mua cháo xương heo ọi người. Đây là phần của Úc tỷ, chị ấy không thích quá nhiều bột ngọt nên tôi đã cho thêm chút nước cốt chanh vào…"
Ánh mắt An Nhã ngẩn ra.
"Quả thật là tôi nhờ anh ta thêm chanh vào!" Úc Noãn Tâm bước xuyên qua đám đông đi tới trước mặt thư ký trường quay, nhìn chén cháo xương heo nóng hổi. Từ sau khi đi thăm Ngu Ngọc lần trước, nàng cũng bắt đầu thích ăn cháo này, chẳng qua là có chút không chịu nổi mùi bột ngọt.
Anh mắt trong trẻo của nàng nhìn vào khuôn mặt đang xấu hổ không thôi của An Nhã không chớp mắt, từng câu từng chữ hỏi: "Cô cho là… anh ta chuẩn bị bỏ cái gì vào trong cháo?"
"Tôi… Tôi chỉ lo lắng anh ta bỏ bậy bạ vào làm ảnh hưởng đến dạ dày của mọi người mà thôi." Ánh mắt An Nhã mập mờ trong nháy mắt, giọng điệu hơi ấp úng trở nên kiên định.
Úc Noãn Tâm cười khẽ, cầm lấy lọ nước cốt chanh, cao giọng hỏi: "Tôi muốn hỏi cô một chút, cháo xương heo không thể dùng chung với nước chanh sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận