Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

"Anh kêu em theo anh đi Bắc Kinh?"
Tử Khê không tin nổi mà nhìn hắn, "Lâu Tử Hoán đừng quên, em còn bộ phim phải
tham gia, hiện tại mỗi ngày phải tập luyện, em làm sao đi Bắc Kinh với anh
được."

Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Yên tâm, bên Phùng đạo diễn anh đã sắp
xếp ổn thỏa, hoàn toàn không có vấn đề."

Tử Khê chỉ cảm thấy đau đầu, cô
biết Lâu Tử Hoán là nhân vật quan trọng đối với Phùng đạo diễn, dù ông ấy không
muốn, cũng sẽ phải đồng ý. Thế nhưng người khác sẽ nghĩ về cô như thế nào, người
người đều biết Lâu Tử Hoán có vị hôn thê, thế nhưng hắn lại muốn dẫn theo cô đi
công tác. Ở trong mắt người khác, bọn họ không hiểu sẽ cho rằng cô bám lấy hắn.

"Lâu Tử Hoán, anh có thể thử tôn trọng em một chút hay không?"

Lâu Tử Hoán không hề để ý cô, mà là hỏi Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con có
muốn theo chúng ta đến Bắc Kinh chơi không?"

Ánh mắt Nhạc Nhạc bối rối
nhìn Tử Khê, nó đương nhiên muốn đi, thế nhưng nếu A Tử nói không muốn, nó cũng
không dám đồng ý.

"Lâu Tử Hoán, anh điên rồi sao?" Tử Khê thật sự nổi
giận rồi, "Nhạc Nhạc vừa mới nhập học, anh để nó xin nghỉ nửa tháng đi theo anh
đến Bắc Kinh."

Lâu Tử Hoán nhàn nhã nhìn cô: "Yên tâm, anh sẽ cho người
giúp Nhạc Nhạc học bù, học tập của nó sẽ không đi xuống. An Tử Khê, anh đã cho
Thạch Nam an bài tốt lịch trình, em thu thập một chút."

Tử Khê lạnh lùng
nhìn hắn: "Anh đã quyết định hết rồi, còn hỏi em làm cái gì? Có điều, Lâu Tử
Hoán, anh tại sao lại mang em theo, không sợ vị hôn thê của anh mất hứng sao?"

"Em nói Niên Mạn Linh?" Lâu Tử Hoán khịt mũi, "Em đánh giá rất cao địa
vị của cô ta rồi! Bất luận là loại đàn bà nào đều không thể khống chế được hành
động của Lâu Tử Hoán, bao gồm cả Niên Mạn Linh. Dù cho sau này cô ta có trở
thành Lâu thiếu phu nhân, cũng là như vậy."

Ý tứ của hắn rõ ràng là về
sau muốn lấy Niên Mạn Linh. Đúng vậy, bọn họ đã đính hôn, đương nhiên là bọn họ
muốn kết hôn. Vậy tính ra cô chỉ là đồ chơi của hắn sao? Vĩnh viễn không thể ra
mặt, còn Nhạc Nhạc thì sao? Nó sẽ phải chịu thân phận là con tư sinh.

Trong nháy mắt lòng cô bi thương không gì sánh được, thì ra Lâu Tử Hoán
có tâm tư như vậy.

Lịch trình của bọn họ đã định, sau khi cô đi huấn
luyện lần cuối cùng, ánh mắt của Trần Vĩ Như nhìn cô với hàm ý sâu xa. Tử Khê
nhận ra được suy nghĩ của chị ta trong ánh mắt đó, ở trong mắt chị ấy, An Tử
Khê cô cũng như những siêu sao khác dựa vào những ông chủ lớn, làm tình nhân
của họ.

Lúc Tử Khê đi ra, Chung Khang Tề ở cách đó không xa nhìn cô.
Trong lòng Tử Khê căng thẳng, thậm chí có điểm không biết làm sao. Đã hai ngày
liên tục, Chung Khang Tề gọi điện thoại cho cô, cô không có dũng khí tiếp. Cũng
như điện thoại của Hắc Chí Cương, cô cũng không có dũng khí tiếp.

Thế
nhưng hắn đã trực tiếp tìm đến cô rồi, cô chỉ có thể can đảm đi đối mặt.

Cô ngồi vào xe của Chung Khang Tề, thế nhưng Chung Khang Tề cũng không
lái xe. Hắn thẫn thờ nhìn về trước, hơn nửa ngày hắn mới nói: "Thực sự là em ở
cùng với Lâu Tử Hoán sao?"

Tử Khê quay đầu nhìn hắn, cô không biết mình
nên nói gì để không làm tổn thương hắn. Thế nhưng cô đã làm hắn bị thương tổn
rồi."Xin lỗi, Khang Tề, em nghĩ mình không thể giả làm bạn gái của anh được
nữa!"

Chung Khang Tề nở nụ cười, tay nắm chặt bánh lái đến trắng bệch:
"Anh đã sớm đoán được, Tử Khê, em có nghĩ tới mình ở cùng với Lâu Tử Hoán là
không thích hợp một chút nào không. Hiện tại, Lâu Tử Hoán đã không phải là Lâu
Tử Hoán của năm đó, lòng hắn càng ngày càng u ám, càng thêm thâm trầm khó đoán,
hắn như ma quỷ, em đối đầu với hắn không nổi."

Tử Khê so với hắn càng
cảm thụ được rõ ràng nhất về thay đổi của Lâu Tử Hoán. Lâu Tử Hoán năm đó đã
không còn bóng dáng, hiện tại Lâu Tử Hoán hoàn toàn là một người khác.

"Em rất xin lỗi, Khang Tề, thực sự rất xin lỗi, cũng cảm ơn anh." Cô đã
chọn con đường này, bất kể phía trước gặp phải cái gì, nếu cô đã chọn, cô sẽ đón
nhận ."Xin lỗi, em phải đi!"

"Xem ra chúng ta ngay cả bạn bè cũng không
làm được đúng không!" Chung Khang Tề bi thương nói, "Anh và Lâu Tử Hoán hoàn
toàn là đối địch, em nhất định là chọn đứng về phía hắn, đúng không!"

Tử
Khê bất đắc dĩ cười: "Em không nghĩ là phải đứng về phía ai, bất luận các anh
thích đấu thế nào, đều không liên quan tới em. Em không muốn nghe, cũng sẽ không
hỏi đến." Nói xong, cô xuống xe. Cách đó không xa, Thạch Nam ở trên xe chờ cô,
mà cô không chút do dự đi về chiếc xe đó.

Hai ngày sau, cô và Nhạc Nhạc
cùng Lâu Tử Hoán ngồi máy bay đến Bắc Kinh.

Nhạc Nhạc rất hưng phấn, tuy
rằng lịch trình ba ngày của Lâu Tử Hoán đều kín mít, thế nhưng hắn vẫn an bài
cho Thạch Nam lái xe chở các cô đi chơi.

Tử Khê xuống máy bay đã rất mệt
mỏi, thế nhưng Nhạc Nhạc ngồi ở trên xe không an phận, nhìn đông nhìn tây, rất
vui vẻ.

Tử Khê không nhớ rõ là bao lâu rồi không có thấy Nhạc Nhạc nở nụ
cười vui vẻ như thế, ở bên cô, bởi vì mấy năm nay, cô hầu như không thể cùng
Nhạc Nhạc đi chơi.

Nhạc Nhạc chỉ là một đứa trẻ, nó chính là muốn có cả
ba lẫn mẹ cùng nó chơi đùa.

Thế nhưng, ngày thứ hai Nhạc Nhạc tới Bắc
Kinh liền ngã bệnh, đầu tiên là nóng rần lên, cô cho nó uống thuốc nhưng không
có tác dụng. Đến buổi tối cả người nó nổi lên những hột đo đỏ. Tử Khê khẩn
trương đến rơi nước mắt, đúng lúc Lâu Tử Hoán phải đi họp, hẹn với khách hàng.
Suốt đêm Thạch Nam ở bên các cô trong bệnh viện.

Nhạc Nhạc được chẩn
đoán là bị thuỷ đậu, nhưng Nhạc Nhạc là một dứa trẻ lớn như vậy mà bị thủy đậu
thì không bình thường. Lâu Tử Hoán cũng chạy đến, Nhạc Nhạc nằm ngủ rất yên ổn.
Tử Khê ngồi ở bên giường, viền mắt sưng đỏ, vẻ mặt uể oải.

Lâu Tử Hoán
vừa đến, nước mắt cô cũng chảy ra. Lâu Tử Hoán ôm cô ra ngoài, Tử Khê khóc sướt
mướt: "Em thực sự là vô ý, lúc Nhạc Nhạc nóng rần lên thì em nên dưa nó đi bệnh
viện. Em vậy mà chỉ cho nó uống thuốc, em sao lại ngốc như thế, nếu như không
phải em phản ứng chậm chạp như thế, Nhạc Nhạc cũng sẽ không chịu khổ như vậy."

Lâu Tử Hoán ôm chặt cô, vỗ lưng cô, an ủi: "Được rồi, không có việc gì
là tốt rồi. Anh sẽ gọi bác sĩ kiểm tra toàn bộ cho Nhạc Nhạc một lần, đứa nhỏ
nào cũng phải bị nổi đậu một lần. Phát sinh rồi cũng tốt, sau này thân thể sẽ
khỏe mạnh hơn."

Tử Khê nói không nên lời, cô thực sự quá mệt mỏi, Lâu Tử
Hoán ôm cô ngồi trên ghế ở hàng lang. Cô không phải là thích khóc như vậy, trên
thực tế trước đây có khổ cực ra sao, cô cũng không hề khóc. Chỉ là ở cùng Lâu Tử
Hoán một chỗ, mỗi một giây phút đều rất sợ hãi, cô rất sợ. Vì ở cùng Lâu Tử Hoán
là trái luân thường đạo lý, sẽ gặp báo ứng. Cô sợ báo ứng xảy ra trên Nhạc Nhạc!
Cô tình nguyện người bị khổ là bản thân mình.

"Anh nói Mộc Nam đưa em
quay về khách sạn nghỉ ngơi, anh ở đây với Nhạc Nhạc." Lâu Tử Hoán thấy cô vất
vả như vậy, không tránh khỏi có chút không đành lòng.

Tử Khê lắc đầu:
"Em muốn ở bên cạnh Nhạc Nhạc, em không muốn khi nó tỉnh lại thì em không có ở
bên cạnh nó."

Sau cùng Lâu Tử Hoán cũng không muốn nguyện miễn cưỡng cô
nữa, ngày hôm nay, cô đã chịu đựng cả ngày không ngủ rồi."Vậy em trước tiên ngủ
đi, một lát Nhạc Nhạc tỉnh, anh sẽ gọi em.

"Lâu Tử Hoán, anh nói xem đây
có thể là báo ứng hay không?"

Thân thể Lâu Tử Hoán cứng đờ, lớn tiếng
nói: "Em nói bậy bạ gì vậy, nào có báo ứng gì? Có Lâu Tử Hoán anh ở đây, báo ứng
sẽ không rơi xuống trên người chúng ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui