Họ tụ tập nơi đây, những kẻ hào nhoáng, những người vô tích sự và đủ loại vô dụng khác. Cuộc vũ hội đêm nay tại Đại sứ quán Hoa Kỳ đã gom vào phòng khách rộng lớn này tất cả những gì được gọi là lộng lẫy nhất của đô thành Paris từ xa đến nay. Dàn nhạc jazz được mời từ New York sang. Những bộ cánh của các mệnh phụ, tiểu thư đều là công trình sáng tạo của các nhà tạo mốt thời trang nổi tiếng nhất của Paris hoa lệ. Những bộ lễ phục nam giới được may cắt cẩn thận nhất. Thức ăn trong các quầy chiêu đãi đều thuộc loại quý hiếm và được những đầu bếp lành nghề nhất Paris nấu
nướng, bầy biện. Giữa một khung cảnh như vậy, tất nhiên phụ nữ nào cũng trở nên kiều diễm, mỗi người mỗi hương sắc, không ai thua ai. Tuy nhiên vẫn có một nhan sắc thu hút sự chú ý nhiều nhất. Không phải vì nàng đẹp nhất mà vì ở nàng toát lên một sức trẻ, một chất thanh xuân tràn trề. Sylvia đến bất cứ đâu cũng tạo ra được ấn tượng kỳ lạ ấy. Đàn ông chiêm ngưỡng nàng, và lạ một điều là phụ nữ cũng ngắm nàng mà không hề ghen tỵ. Sylvia đang mỉm cười hưởng niềm ngưỡng mộ đó của khách khứa trong đêm vũ hội thì một trong số những bạn thuở nhỏ của nàng tên là Raymode hỏi :
- Từ đầu đến giờ bạn không nghỉ một điệu vũ nào, chắc bạn đã nhẩy với tất cả đàn ông ở đây. Theo bạn thì ai trong số họ nhẩy giỏi nhất ?
Đúng lúc Sylvia sắp trả lời thì mắt nàng dừng lại ở một người đàn ông có dáng hình khác hẳn mọi người.
- Ai kia nhỉ ? - Sylvia hỏi thầm bà bạn.
- Ôi, bạn không biết bá tước Craig à ? Bạn là người phụ nữ duy nhất chả biết ông ta là ai đấy, Sylvia.
- Hôm nay tôi nhìn thấy ông ta lần đầu.
- Thật à ? Tôi tưởng khắp Paris không phụ nữ nào không biết ông ta...
Đứng giữa cả một đám khách khứa đông đúc, chắc hẳn bá tước Craig sẽ bị nhận chìm nếu như ông không có cách phục sức đặc biệt khiến mọi người buộc phải chú ý. Trong ông có nét gì đó khắc khổ, vóc người và khuôn mặt xương xẩu, lưng lại hơi gù, nhưng điều đặc biệt là trong khi mọi đàn ông khác đều mặc một tấm chắn trắng trước ngực sơ mi thì ông lại mang một kiểu ren rất độc đáo, tựa như kiểu ăn mặc thời cổ. Dải ren đó nếu ở người khác thì khó chấp nhận được, nhưng trên người bá tước Craig dường như lại thích hợp. Ông bá tước không giống bất cứ ai trong đêm vũ hội này. Trông ông người ta khó đoán được tuổi. Mái tóc lốm đốm vài sợi bạc nhưng lại rất dầy và được ông chải lật ra phía sau. Trông ông người ta có cảm tưởng ông là người từ một hành tinh nào ngoài vũ trụ lạc đến trái đất này. Mũi ông hơi khoằm và cặp môi mỏng dính. Điều khiến mọi người chú ý nhiều nhất ở ông là cặp mắt như xuyên thấu mọi thứ. Cặp mắt đôi khi đột nhiên nghiệt ngã nhưng bình thường thì tươi vui. Vẻ nghiệt ngã, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn, chỉ thỉnh thoảng mới hiện ra trong một thoáng rất nhanh. Sylvia nhìn ông ta nàng nhận thấy cái "thoáng" ấy và khẽ rùng mình.
- Bạn lạnh à ? Raymode hỏi khi thấy bạn đột nhiên biến sắc.
- Ông ta làm tôi thấy sợ.
- Ôi, bạn đúng là kỳ quặc. Bá tước Craig là người đáng mến nhất trong tất cả những đàn ông tôi biết. Ông ta chỉ có một thói mà tôi hơi buồn. Đó là ông không chịu nhẩy bao giờ. Cuốn sổ lịch nhẩy của bạn sẽ không bao giờ có tên ông ta, nếu như bạn có một cuốn sổ như thế. Bá tước là người đã định làm cái gì thì không ai có cách nào lay chuyển nổi. Bạn muốn tôi giới thiệu ông ta với bạn không ? Bởi bá tước đồng thời cũng là người rất biết quý những nhan sắc nữ giới.
- Ông ta thuộc loại được gọi là "đẹp lão".
- Vậy là bạn không biết gì hết. Thật ra không ai biết rõ lai lịch ông bá tước Craig này. Ông ta sống độc thân trong biệt thự riêng của ông ta tại Neuilly. Đám gia nhân hầu hạ ông ta đều người gốc Hoa và họ rất lặng lẽ. Không ai biết ông ta đã bao giờ có vợ chưa, bởi người ta thấy ông không liên hệ với ai hết. Không họ hàng thân thích, không bạn bè giao du.
- Ông già bí hiểm, đúng vậy không ? Có lẽ ông ta là loại đàn ông độc thân và ghét nữ giới ?
- Hình nh ông bá tước đang nói gì về chúng mình với người đứng gần đó... Xem chừng mình chẳng phải giới thiệu vì có vẻ ông ta sắp tự giới thiệu với bạn kia kìa.
Không hiểu sao, đột nhiên Sylvia muốn bỏ chạy khỏi đây. Nhưng chậm rồi. Ông bá tước bí hiểm kia đã bước tới. Giọng rất dịu dàng, ông ta nói :
-Thưa phu nhân, do có dịp cộng tác với ông nhà trong việc kinh doanh, tôi nhiều lần được nghe ông nhà ca tụng nhan sắc của phu nhân. Tôi xin phép thú thật rằng tất cả những lời ca ngợi nhan sắc của phu nhân đều chưa đủ xứng với sự thật. Phu nhân có một sức thanh xuân tràn trề, rực rỡ không ai sánh nổi.
Câu cuối cùng này, ông nói bằng giọng nhấn mạnh. Ông bá tước nói tiếp :
- Tôi cũng xin thú nhận với phu nhân một điều nữa. Mấy phu nhân và tiểu thư đứng với tôi vừa rồi đã thách tôi mời phu nhân nhẩy ! Tôi muốn cho họ một bài học nhỏ là đừng vội khẳng định một điều mà họ chưa biết. Vậy phu nhân nghĩ sao, thưa phu nhân thân mến ?
Sylvia lúng túng. Cách nói cầu kỳ và quá lịch sự của vị bá tước kỳ quái kia làm nàng lạnh xương sống. Ông ta nói tiếp, vẫn bằng giọng ngọt ngào lúc nẫy :
- Trong cuộc sống, nhiều khi im lặng đồng nghĩa với tán thành. Vì vậy tôi thưa thiết mong phu nhân ban cho tôi một ân huệ là bằng lòng nhẩy với tôi một vũ điệu. Vừa đúng lúc bắt đầu một bản vanxơ, loại tiết tấu duy nhất là cầu nối giữa hai thời đại, một thứ cầu nối êm ái không gây hụt hẫng. Tiết tấu của nhạc vanxơ vừa giúp tôi hồi tưởng lại tuổi trẻ đã qua, vừa là dịp để tôi tỏ lòng ngưỡng mộ trước nhan sắc diễm lệ của phu nhân...
Ông bá tước bí hiểm đã dang hai tay và Sylvia đành phải nép mình vào trong vòng tay đó. Cặp nhẩy giữa một người đàn ông luống tuổi và một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp lập tức hòa lẫn vào các cặp khác khiến mọi người tròn mắt ngạc nhiên nhìn. Đây là lần đầu tiên họ thấy bá tước Craig khiêu vũ ! Mà ông không nhẩy lâu, bởi sau vài vũ hình, ông mỉm cười nói :
- Vậy là đủ để họ ngạc nhiên đồng thời cũng đủ để phu nhân đoạt được lòng ngưỡng mộ cao nhất của mọi người. Có lẽ ta dừng lại ở đây, ngồi nghỉ cho đến hết bản nhạc này chăng, thưa phu nhân thân mến ? Bởi thật ra tôi có tuổi nên đã thấm mệt.
- Ông nhẩy tuyệt vời đấy ! - Sylvia buột miệng khen.
- Phu nhân quá khen. Tôi thuộc thế hệ cổ xa, chỉ biết đưa chân theo nhịp nhạc, không biết cách thức điệu đà... Phu nhân nghĩ sao, khi cách đây có gian phòng khách nhỏ xinh xắn ấm cúng dành riêng cho những ai muốn tránh không khí ồn ào ở đây vào đó một chút để hưởng sự yên tĩnh. m thanh liên miên cũng làm người ta dễ mệt ?
Sylvia vẫn không trả lời. Vị bá tước kỳ lạ kia nói tiếp :
- Tôi thấy phu nhân ít lời. Nhưng tôi rất hiểu, không phải phu nhân im lặng vì khó chịu với tôi. Trong khi đó tôi lại có thói xấu là thích nói, một mình tôi nhiều khi nói cho cả hai người! Phu nhân chắc đã đoán được là tôi có nhiều điều muốn nói với phu nhân ?
- Thật , thưa ông ? - Sylvia ngạc nhiên thật sự.
- Phu nhân lấy làm lạ ? Ôi, đúng thế, thưa phu nhân thân mến.
Họ dừng lại giữa bản nhạc vanxơ và Sylvia như bị thu mất hồn vía, líu ríu đi theo ông bá tước bí hiểm kia sang gian phòng khách nhỏ, nơi các nệm ghế và rèm đều mầu xanh lá cây dịu mát và tươi tắn. Nàng ngồi vào đi văng, bên trái nàng là ông bá tước mới quen. Lại một lần nữa Sylvia thấy một cảm giác khó chịu. Nàng thấy ông ta nói quá khéo khiến nàng không sao từ chối ông ta được điều gì. Nàng thầm tự hỏi, không biết có ai cưỡng lại được những điều ông bá tước lạ lùng này yêu cầu họ không ?
- Phu nhân có tin vào pháp thuật huyền bí của các tu sĩ ấn Độ không ?
Câu hỏi bất ngờ làm Sylvia bật cười, tiếng cười thể hiện nàng không tin, là cách trả lời thay cho mọi câu trả lời.
- Càng tốt, - ông bá tước nói. - Bởi tôi không phải tu sĩ ấn Độ. Tuy nhiên do năng khiếu bẩm sinh, tôi có khả năng tiên đoán được hậu vận của người xung quanh. Đấy cũng là một cái thú của tôi. Bây giờ phu nhân với tôi có thể trò chuyện thoải mái mà không ngại người khác nghe thấy, và tôi muốn nhân dịp này thú thật với phu nhân tại sao tôi vốn không khiêu vũ nhưng vừa rồi lại mời phu nhân nhẩy để khoe với đám người phù phiếm kia.
- Vậy là ông bắt buộc phải nhẩy với tôi ?
- Ôi, phu nhân hiểu lầm câu tôi nói rồi. Nhưng là lỗi tại tôi. Khi gặp phụ nữ quá diễm lệ, tôi thường hay lúng túng và nói năng không mạch lạc. Bây giờ tôi xin nói cho rõ hơn. Tôi mời phu nhân không phải vì tôi mê khiêu vũ,cũng không phải vì phu nhân là người phụ nữ rực rỡ nhất trong đêm vũ hội này. Không chỉ đẹp, phu nhân còn rất giầu, giầu lắm. Tôi mời phu nhân khiêu vũ chỉ vì tôi muốn thổ lộ đôi điều tôi suy nghĩ về phu nhân.
- Ông là nhà tiên tri ?
- Có thể. Nhưng là một nhà tiên tri vừa ngạc nhiên vừa thông cảm với nỗi khổ tâm trong đáy lòng phu nhân. Thưa phu nhân, bất chấp sức trẻ tràn trề, bất chấp nhan sắc diễm lệ, bất chấp tiền bạc vô vàn, trước mắt tôi phu nhân vẫn là một phụ nữ bất hạnh nhất mà tôi được gặp... Mà xin phu nhân biết cho, tôi đã từng gặp không biết bao nhiêu phụ nữ...
Sylvia sửng sốt nhìn bá tước Craig. Phải chăng ông ta mất trí ? Giọng nói ngọt ngào của bá tước lại tiếp tục, lần này khiến Sylvia cảm thấy như ông ta đang nói hộ niềm tâm sự của bản thân nàng. Giọng ông rất khẽ :
- Phu nhân vô cùng bất hạnh, trong khi mọi người vẫn tưởng phu nhân hạnh phúc không ai bằng. Tôi rất thích làm quen với những người tột đỉnh hoặc hạnh phúc hoặc bất hạnh. Và tôi đã không đoán sai khi quyết định đến dự buổi vũ hội của giới ngoại giao quốc tế này, bởi tôi linh cảm thấy đến dây tôi sẽ được ngồi trên đi văng, bên cạnh người Bất Hạnh Nhất trên thế gian, một phụ nữ tóc vàng kiều diễm.Người thiếu phụ đó tôi chưa hề gặp và cũng chưa hình dung được khuôn mặt của nàng. Và phu nhân thấy đấy, chính vì vậy mà tôi đã mời phu nhân đi vài bước vũ điệu với tôi...
Sylvia tái mặt, đứng phắt dậy :
- Thưa ông, tôi đã ngán nghe những lời lẽ quái đản và kiểu cách quá lịch sự của ông.
Vị bá tước kỳ quái vẫn bình thản đến mức lạ lùng. Ông ta vẫn nói giọng ngọt ngào như trước :
- Tôi làm phu nhân ngán ngẩm ? Nhưng tôi biết tại sao phu nhân không muốn nghe tôi nói nữa : bởi tôi đã khơi lên một vết thương âm ỉ trong đáy lòng phu nhân. Những vết thương kiểu đó người đời thường cố quên đi, không muốn để ai nhắc đến. Nếu phu nhân chịu khó ngồi lại, tôi xin mách phu nhân một phương thuốc để chữa lành vết thương đó ngay lập tức.
Sylvia nhìn bá tước Craig. Nàng vừa sợ vừa tò mò. Cuối cùng nàng gật đầu :
- Vâng, tôi xin nghe.
- Quyết định đó chứng tỏ phu nhân là một phụ nữ thông minh, hiểu biết. Phu nhân không tin vào những phép huyền bí của các tu sĩ ấn Độ, nhưng chắc phu nhân tin vào thuật đoán số mệnh qua bàn tay chứ ?
Không đợi Sylvia trả lời, bá tước Craig nhẹ nhàng nâng bàn tay phải nàng lên. Sylvia thấy những ngón tay ông ta xương xẩu và xanh lớt. Ông bá tước gật gù nói :
- Kỳ lạ ! Sao lại thế này được nhỉ ? Thưa phu nhân, bà có hai đường sinh mệnh ! Nghĩa là bà có hai cuộc đời ...
Sylvia sửng sốt chăm chú theo dõi vị bá tước. Ông ta nói tiếp, vẫn giọng ngọt ngào đầy bí ẩn :
- Đường sinh mệnh của phu nhân chỉ theo một nét trong một phần ba bàn tay, sau đó nó tách làm đôi, có thêm một đường chạy song song bên cạnh. Phu nhân nhìn mà xem. Đường thứ hai này mờ hơn đường chính nên hơi khó nhìn. Qua đó ta có thể kết luận rằng vào khoảng cuối một phần kiếp người, tức là vào khoảng năm phu nhân hai mươi lăm tuổi, cuộc đời của phu nhân đột nhiên có bước ngoặt lớn.Nếu phu nhân nhìn vào đường sinh mệnh chủ, đường hằn rõ, sẽ thấy phu nhân vẫn tiếp tục là người phụ nữ bất hạnh nhất trên thế gian. Nhưng nếu nhìn vào đường sinh mệnh phụ chạy song song và mờ hơn, phu nhân sẽ thấy bà có một số mệnh cực kỳ hạnh phúc.
Sylvia ngơ ngác :
- Tôi chưa hiểu ông nói thế nghĩa là sao ? Tôi bất hạnh hay hạnh phúc ?
- Từ điểm đường sinh mệnh của phu nhân tách ra thành hai đường, sau một phần ba đầu tiên của tuổi thọ, tức là vào năm hai mươi nhăm tuổi, phu nhân đứng trước một ngã ba. Nếu tiếp tục đi theo con đường cũ, phu nhân sẽ vẫn là người bất hạnh nhất trên đời như trước. Nhưng nếu phu nhân rẽ sang con đường mới mờ mờ này, phu nhân sẽ là người hạnh phúc nhất, không ai bì kịp. Nhưng để quyết định đi theo con đường thứ hai này, phu nhân cần có một nỗ lực vượt bậc, một xử sự táo bạo, quyết liệt. "Nhiều người quan niệm rằng sinh mệnh con người đã được định từ trước, thể hiện trên lòng bàn tay họ. Có muốn thay đổi cũng không được. Riêng tôi nghĩ khác. Có những thời điểm đặc biệt, sự lựa chọn của con người đóng vai trò quyết định.Người Ả - rập nào đầu tiên đưa ra thuyết "định mệnh tuyệt đối và không thể thay đổi" theo tôi là một người lời biếng, không muốn cố gắng gì hết, mà chỉ đành bất lực tuân theo số mệnh. Về vấn đề này phu nhân nghĩ sao ?
Sylvia ngơ ngác. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến vấn đề đó. Vị bá tước bí hiểm ngọt ngào nói tiếp :
- Thái độ không trả lời lần thứ hai này chắc cũng thể hiện sự đồng tình. Vậy xin phu nhân cho phép tôi được đưa ra cho phu nhân một lời khuyên. Phu nhân cần phải chọn một quyết định ! Bởi thời điểm này chính là lúc phu nhân phải lựa chọn một trong hai con đường. Năm nay phu nhân hai mươi nhăm tuổi. Đã kết thúc đoạn đường Sinh Mệnh "một nét" và mở đầu đoạn đường "hai nét song song" ta tạm gọi là đoạn đường đôi. "Đường sinh mệnh của phu nhân, cả hai đường song song đó, đều rất dài. Phu nhân sẽ rất thọ, phải sống đến ngoài chín mươi tuổi, tất nhiên nếu phu nhân không tự ý quyên sinh. Chuyện ấy chỉ có thể xảy ra khi phu nhân lỡ gặp phải chuyện gì đó khiến phu nhân hoàn toàn tuyệt vọng. Mà nếu phu nhân tiếp tục chọn con đường rõ nét thì rất có nguy cơ xảy ra như thế.
- Vậy tôi phải làm gì ? - Sylvia lẩm bẩm rất khẽ. Bá tước Craig ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Sylvia và nàng cảm thấy ông ta lộ vẻ đắc thắng. Mà đúng vậy, Sylvia đã bị ông ta thuyết phục và bây giờ nàng im lặng nghe ông ta nói tiếp, vẫn bằng cái giọng ngọt ngào, khẽ khàng và hoa mỹ kiểu cách đó :
- Nếu ngày mai, phu nhân chịu quá bộ đến nhà tôi dùng một tách trà, chúng ta có thể thảo ngay một văn bản thỏa thuận nhỏ về những gì chúng ta nhất trí sẽ tiến hành không chậm trễ.
- Nhất trí về cái gì ?
- Càng trò chuyện với phu nhân, tôi càng thấy phu nhân rất cần được tôi giúp đỡ. Thưa phu nhân thân mến, tôi biết hiện giờ phu nhân vô cùng đau khổ. Nguyên nhân tạo ra nỗi đau khổ hiện nay của phu nhân, thật ra rất cổ điển đồng thời rất đau lòng. "Phu nhân sinh ra trong một gia đình nghèo, trong khi phu nhân lại khao khát sự sang trọng, ôm trong lòng một tham vọng. Để đạt được mong ước ấy, phu nhân chỉ có vốn liếng duy nhất là tuổi trẻ rực rỡ. Nhưng năm mươì chín tuổi, phu nhân chưa nhận thức ra được điều đó. Ngược lại, cha mẹ phu nhân rất hiểu tình trạng của con gái và thực chất là hai cụ đã bán đứt phu nhân,sau khi vẽ lên những triển vọng huy hoàng của cuộc hôn nhân giữa phu nhân với nhà triệu phú Horace Werner, chồng của phu nhân hiện giờ, mặc dù ông nhà hơn phu nhân ba chục tuổi. Phu nhân không yêu ông Werner nhưng phu nhân nhượng bộ... Thật ra lúc đó phu nhân chưa yêu ai và cũng chưa nghĩ được là nếu năm hai mươi nhăm tuổi phu nhân lại đau khổ đến mức này. "Ông Horace Werner cũng không hề yêu phu nhân. Ông chỉ cần có một bà vợ trẻ, đẹp đẽ để được kiêu hãnh trong các buổi tiếp khách. Ông nhà cần làm cho bè bạn phát ghen ! Tôi nói bè bạn thật ra không chính xác, bởi Horace Werner làm gì có bạn ? Phu nhân hiểu rõ điều này hơn tôi... Lạc thú lớn nhất của ông nhà là hành hạ người khác. Ông ta chất lên người phu nhân đủ loại lông thú quý hiếm, cực kỳ đắt tiền và các đồ nữ trang quý giá nhất chỉ cốt để trưng với mọi người xung quanh, khiến họ tủi thân. "Trừ đôi lúc ít ỏi và ngắn ngủi ông nhà ban cho phu nhân đôi chút lạc thú, còn hầu hết thời gian ông ta tạo cho vợ cảm giác bị tiền bạc và thế lực của chồng đè bẹp. Những người quen biết ông bà đâu có biết. Bè bạn thuở nhỏ của phu nhân, như bà Raymonde, đều đinh ninh phu nhân là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Bên cạnh đó phu nhân cũng lại giỏi tạo cho họ sự lầm tưởng đó. Riêng tôi thì tôi biết.
Sylvia chăm chú nghe. Càng nghe nàng càng sửng sốt. Và câu hỏi tất yếu đã thốt ra từ miệng nàng :
- Do đâu ông biết được tất cả những chuyện đó ?
- Tôi chẳng đã nói với phu nhân là tôi phần nào có tài tiên tri đó sao ? Vấn đề quan trọng hiện nay, khi phu nhân sắp kết thúc hai mươi nhăm năm của cuộc đời, tức là một phần tư con đường Sinh Mệnh hằn rõ trên lòng bàn tay, là lúc phu nhân cần rời bỏ con đường lâu nay, can đảm bước sang con đường thứ hai. Con đường này có phần mạo hiểm, nhưng lại vô cùng hấp dẫn. Tôi xin nói thêm, tôi đã xem bàn tay cho nhiều người, nhưng lần đầu tiên tôi thấy một đường Sinh Mệnh tách đôi như vậy. Điều may mắn hiếm hoi đó của phu nhân, phu nhân chẳng nên bỏ lỡ. Phải thế không ? Lần thứ ba Sylvia không trả lời. Lúc này nàng đang suy nghĩ, lão bá tước kỳ quái này biết được vết thương lòng của nàng, vậy lão sẽ giúp nàng chữa khỏi bằng phương thuốc nào ? Bá tước Craig đọc được ý nghĩ đó trong đầu Sylvia. Ông ta nói :
- Phương thuốc ? Dễ thôi, thưa phu nhân. Chính đấy là nội dung bản thỏa thuận chúng ta sẽ ký ngày mai, nếu phu nhân chịu khó đến nhà riêng của tôi,dùng với tôi một chén trà. Nếu ngày mai chưa tiện, có thể ngày kia. Hoặc tuần sau, tháng sau, tùy ý thích của phu nhân. Bởi tôi tin phu nhân sẽ đến.Về phần các điều khoản trong bản hợp đồng thì thế này : tôi xin cam đoan bảo đảm cho phu nhân bắt đầu được hưởng hạnh phúc trọn vẹn ngay trong hai mươi tư tiếng đồng hồ sau khi phu nhân đặt bút ký và hạnh phúc đó tiếp tục cho đến hết cuộc đời rất dài của phu nhân theo như đường Sinh Mệnh trên bàn tay phu nhân thể hiện.
- Ông là nhà ảo thuật hay là người từ thiện ?
- Cả hai đều không phải, thưa phu nhân. Tôi chỉ là một kẻ tầm thường và có một thói quen không đẹp đẽ gì là rất thực dụng. Tôi không cho không ai thứ gì bao giờ.
- Vậy ông muốn tôi đền công ông thế nào ? - Sylvia nói.
- Tôi chỉ xin phu nhân đáp lại bằng cách ban cho tôi một năm tuổi trẻ của phu nhân.
- Nghĩa là sao, tôi không hiểu ?
Bá tước Craig vẫn nói giọng ngọt ngào :
- Một năm tuổi trẻ ! Tôi biết nói thế làm phu nhân ngạc nhiên, thậm chí nghi ngại, nhưng tôi xin trình bầy để phu nhân yên tâm. Tôi chỉ xin phu nhân một năm tuổi trẻ, cụ thể là năm phu nhân ở tuổi hai mươi sáu. Điều đó đối với phu nhân chẳng là bao. Có gì khó khăn đến với phu nhân đâu, nếu như sau khi ký hợp đồng, đêm hôm đó phu nhân đi ngủ và sáng hôm sau tỉnh dậy, phu nhân thấy mình bỗng nhiên tăng một năm tuổi ? Đang tuổi trẻ như phu nhân thì hai mươi sáu hay hai mươi bảy tuổi đâu có khác nhau là bao ? Và tất nhiên chuyện này sẽ chỉ giữa hai chúng ta. Không một ai khác được biết.
Nghe đến đây, Sylvia không nhịn được cười. Nàng bật cười rũ rượi.