Viên dự thẩm từ thủ đô sang Santiago đến cũng không tìm ra chứng cứ gì và Juan được hưởng tình trạng ngoại phạm, trắng án. Vậy sự thật là sao ? Fernando là một kẻ phiêu lưu chủ nghĩa Tây Ban Nha. Gã không có nghề nghiệp hẳn hỏi nhưng rất giỏi kiếm ra tiền, không từ một thủ đoạn nào hợp pháp hay bất hợp pháp. Sau khi cưới được cô vợ xinh đẹp, cực kỳ đưa tình, chẳng bao lâu gã nhẵn túi vì Serena tiêu tiền khủng khiếp. Gã bèn đến chi nhánh ngân hàng Chilê ở Altamasco hỏi vay. Ngân hàng cho biết họ sắp nhận được một khoản tiền lớn của Ngân hàng trung tâm tại thủ đô Santiago và khi nào nhận được họ sẽ cho gã vay. Fernando bèn nẩy ý định cướp két tiền đó trên đường gửi đến. Gã biết cách gửi duy nhất là theo đường tầu hỏa xuyên dẫy núi Andes. Gã bèn điều tra và biết đích xác két tiền đó sẽ đến ga trên núi vào tối Thứ sáu. Fernando tính đặt mua luôn tại Sangiago một chiếc xe máy cũng gửi đến Altamsco vào Thứ sáu đó. Gã yêu cầu hãng buôn xe máy cho sẵn xăng vào xe và bơm căng để gã có thể lấy xe máy tại ga rồi phóng về thị trấn, vì đường khá xa : mười cây số. Fernando đón trước đoàn tầu ở ga trên, chỉ vào toa chở hàng, và ngạc nhiên thấy ngoài két tiền và chiếc xe máy còn có cả một cỗ quan tài gửi đến Altamasco cho ông thợ mộc ở thị trấn, chắc do một khách hàng nào đó đặt. Fernando láu lỉnh chui vào quan tài để xuống ga không ai biết. Chính vì thế lúc nhân viên hỏa xa chuyển hàng xuống sân ga cho trưởng ga Juan, họ mới thấy cỗ quan tài quá nặng. Khốn nỗi tầu chỉ đõ ở ga hẻo lánh này vài phút cho nên họ vội vã không điều tra tại sao lại nặng thế. Cùng với cỗ quan tài và hai kiện hàng kia, Fernando được khiêng vào nhà kho. Lúc Juan khóa cửa kho để đi ra thị trấn, Fernando mở nắp quan tài chui ra định phá két sắt lấy cắp tiền. Nhưng đột nhiên có tiếng mở khóa nhà kho : Juan quay lại. Juan vội vã chui vào quan tài, đợi Juan đến gần, thò tay kéo chân anh ta tính hất ngã rồi vùng ra đâm chết Juan. Nhưng Juan rất khỏe không bị ngã mà lại ngồi lên nắp quan tài như ta đã biết và Fernando không sao thoát ra được, đã bị chết ngạt trong đó. Phụ nữ ở đây có phong tục trả thù cho chồng. Tuy chỉ yêu tiền của Fernando nhưng sau khi đã là vợ gã, Serena thấy có bổn phận trả thù cho chồng. Cô ta dùng cái mưu mà rất nhiều phụ nữ áp là giả vờ yêu kẻ thù để tiếp cận và thừa cơ sát hại. Serena trở lại với người tình cũ : Juan. Anh chàng này không hề nghi ngờ, cho rằng thật ra Serena yêu mình chứ không phải yêu Fernando và cô ta nối lại là chuyện tất yếu. Cặp nhân tình cũ nối lại duyên xưa. Một bên là chàng trai đẹp, cường tráng, một bên là nàng xinh tươi, đưa tình, ân ái suốt ngày đêm không mệt. Họ xoắn lấy nhau. Dân thị trấn thấy Serena luôn đến ga xe lửa cũng không nghi ngờ gì. Hôm đó Serena rủ cô bạn thân là Luz đến ga. Vừa mở cửa họ thấy Juan nằm chết trong đó. Sernan kinh hoàng ngất đi. Thật ra cô ta đã đến đây từ sáng hôm đó và lừa lúc hai người ôm nhau hôn, Juan chủ quan không đề phòng, Serena đã đâm chết anh ta bằng chính con dao của chồng để lại. Cô ta ung dung về thị trấn và chiều hôm đó rủ bạn gái lên ga, cốt để làm nhân chứng sau này. Điều này cơ quan điều tra không biết, nhưng tôi đã lên ga xe lửa và sau khi quan sát, tôi đã hiểu được thủ đoạn khôn ngoan của Serena. Nhưng tôi không nói cho ai biết. Bắng đi một thời gian, khoảng hai năm sau, tôi quay lại Nam Mỹ và như tôi đã kể ông nghe, tại Buenos Aires tôi đã thấy lại Serena trong một hộp đêm. Tất nhiên cô ta phải bỏ đất Altamasco và bỏ cả nước Chilê để sang Achentina, tránh cơ quan điều tra, bởi hồi đó chưa có tổ chức cảnh sát quốc tế Interpol. Lần gặp này, tôi thấy chất đưa tình của Serena hiện ra lồ lộ trên khuôn mặt,dáng hình cơ thể và thái độ đi đứng. May mà cô ta chưa biết tôi là ai, bởi thời gian săn bồ câu rừng ở Altamasco năm trước, tôi chỉ nhìn thấy cô ta có mỗi một lần trong đám tang Juan và cũng không hề làm quen. Ngay từ phút đầu thấy lại Serena, tôi đã giật mình. Tôi chưa thấy cô gái nào đưa tình đến như Serena. Nhu cầu yêu, nhu cầu làm tình, khả năng say đắm đến mức điên cuồng trong tình ái của Serena tôi chưa thấy người phụ nữ nào trên đời có được, kể cả những cô gái tôi đã từng cho là đưa tình nhất. Tôi cũng thấy rõ cả sự thèm ăn chơi, thèm tiêu pha, thèm lạc thú của Serena. Tôi tính sẽ "thu phục" cô ta. Sẽ là sai lầm lớn nếu như ngay tối đầu tiên ở hộp đêm tôi đã vội vã mơì cô ta khiêu vũ hoặc uống rượu. Tôi áp dụng một cách khác chắc ăn hơn. Biết Serena chú ý đến vị khách giàu sự đi một mình là tôi lúc đó, tôi giả vờ như không hề quan tâm đến cô ta. Serena làm đủ trò để thu hút sự chú ý của tôi nhưng tôi tảng lờ làm như không để ý đến. Lát sau tôi đi ra, quăng một nắm tiền gấp dăm bẩy lần tiền rượu lên quầy và thưởng cho các nhạc công trong dàn nhạc những tờ giấy bạc lớn. Không nhìn, tôi cũng biết Serena nhìn tôi và tôi cố tình ra xe, bước vào chiếc Rolls-Rouce mầu đen bóng lộn. Hôm thứ hai tôi vẫn làm đúng như hôm đầu và tôi biết Serena rất muốn làm quen với tôi nhưng chưa biết bằng cách nào. Tôi đoán biết chắc chắn cô ta sẽ phải hỏi dò tôi là ai và đã biết tôi giầu đến mức nào cũng như tôi là chủ tòa biệt thự lộng lẫy nhất Buenos Aires. Đến đêm thứ ba, tôi bước vào hộp đêm đúng lúc mười hai giờ đêm như hai lần trước, cũng thấy Serena đang nhấp nháp rượu Gin-Fizz bên quầy. Tôi thấy rõ cô khao khát chờ tôi mơì khiêu vũ. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn tảng lờ coi như không nhìn thấy cô ta. Cứ thế suốt năm đêm liền tôi hun lòng khao khát của Serena lên đến độ chỉ chực bùng cháy. Đến đêm thứ sáu thì Serena không chịu nổi, cô ta buộc phải dẹp đi lòng kiêu hãnh của một cô gái đẹp xưa nay quen được mọi đàn ông thèm khát. Cô ta quay sang bắt chuyện với tôi :
- Tôi để ý nhiều đêm nay, thấy quý ông chỉ đi một mình...
- Tôi chán ngán hết thẩy mọi người, thưa tiểu th-
- Ông chán ngán cả tôi ?
- Vâng, thưa tiểu thư.
- Đáng tiếc... Tôi uống Gin mãi rồi, ông không thể mơì tôi một ly sâm banh được sao?
Vậy là cô ta tự nguyện chui vào miệng hùm ! Tôi làm ra vẻ lạnh lùng, lễ phép hỏi :
- Được chứ. Vậy xin mơì tiểu thư quá bộ ra ngồi bàn với lão già chán đời và cô đơn này.
Hầu bàn cuống quít mang sâm banh ra. Chủ hộp đếm đích thân mở chai rót vào hai ly cho chúng tôi. Tôi thấy ông ta nháy Serena, ý nhắc cô ta cẩn thận. Và Serena cũng gật đầu với ông ta ý nói, yên tâm, cô ta sẽ chinh phục được "lão già giầu sụ" này..."
x
Câu chuyện lão bá tước Craig kể đang đến đoạn cao trào. Lão dừng lại, nâng ly nhấp một chút rượu rồi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính máy bay. Lão nói :
- Phải công nhận rượu Pháp ngon thật. Vang nho của Pháp vẫn ngon nhất thế giới. Bao nhiêu hãng tìm cách bắt chước mà không sao địch nổi.
Gilbert chờ mãi chưa thấy lão già kể tiếp. Đang đến chỗ mà chàng cảm thấy là cốt lõi của câu chuyện. Chàng nhẹ nhàng giục :
- Sau đó thế nào ? Cô Serena đưa tình kia rơi vào tay ông ?
Lão Craig nhìn chàng trai rồi quay đi, lơ đãng kể, như hồi tưởng lại một kỷ niệm quan trọng trong dĩ vãng.
- Ông đã thấy rồi đấy, ông bạn trẻ thân mến. Serenan quả là cô gái đưa tình số một trên thế gian này. Đêm qua, nhìn thấy ông và cô ta ôm chặt nhau, vuốt ve nhau, tôi hiểu rằng ông đã đánh giá được đầy đủ chất đưa tình của Serena. Chất đưa tình mà Sylvia năm hai mươi sáu tuổi là chất trẻ trung tràn trề thì phẩm chất nổi bật của cô Serena hôm đó là chất đưa tình ! "Tôi xin kể tiếp câu chuyện. Hôm đó tôi thấy toàn thân Serena rực lửa tình ái. Nhưng tôi lại phải tỏ ra ngược lại : lạnh như băng ! Ông thừa biết, Gilbert thân mến, là tôi có khả năng thực hiện được mọi trạng thái tâm hồn.Tôi càng tỏ ra lạnh lẽo bao nhiêu thì Serena càng bùng cháy bấy nhiêu. "Đêm hôm đó, cô ta đã dùng mọi biện pháp để kích thích dục tình của tôi mà vẫn không làm tôi "ấm lên" chút nào. Tôi đã gặp nhiều phụ nữ đưa tình, khao khát tình dục đến nỗi sẵn sàng làm cả những hành động, cử chỉ nhục nhã nhất để chiều chuộng tôi, kích thích tôi. Và tôi phải thừa nhận không ai giỏi kỹ thuật đó bằng Serena.
- Cô ta đã dùng những phương pháp kỳ lạ và tài tình, đam mê và thèm khát nhất trên đời khiến đã có lúc tôi tưởng không kiềm chế được nữa. Quan sát Serena, tôi thấy chưa bao giờ cô phải tự hạ thấp phẩm giá đến mức này để chinh phục một người đàn ông. Sau khi cô đã giở hết phép mà vẫn không "hâm nóng" được tôi, tôi khẽ khàng nói :
"- Tiểu thư Serena thân mến. Phải nói chưa bao giờ tôi có diễm phúc được gặp một phụ nữ đưa tình như tiểu thư. Đó là một phẩm chất hết sức đáng quý của nữ giới. Chất đưa tình của tiểu thư đã bất chấp mọi định kiến, mọi quy tắc đạo đức của xã hội, đã coi thường mọi nghiêm cấm của lễ giáo. Tiểu thư có một chất đưa tình vượt ra ngoài mọi hạn chế của người phụ nữ. "Tôi rất quý chất đó trong con người tiểu thư và rất tiếc hoàn cảnh buộc cô phải sống trong điều kiện tồi tệ như thế này. Cô gặp được tôi là rất may cho cô. Tôi là người có khả năng giải tỏa cho cô những bức bối, băn khoăn trong hoàn cảnh sống của cô hiện giờ. Tuy nhiên tôi không có thói quen chưa cho không ai thứ gì bao giờ. Vậy tôi đề xuất, chúng ta sẽ ký một bản giao kèo ! Cô cần trả lời ngay, "Tán thành" hoặc "không". Phần tôi, tôi sẽ đảm bảo cho cô từ nay đến hết đời được hưởng một cuộc sống sang trọng hết mức. Tiền bạc cũng như mọi thứ khác sẽ tuôn vào cô như suối để cô được hưởng mọi lạc thú trên đời. Để đổi lại, cô nhường cho tôi chất đưa tình của cô. Nhưng tôi cần nói rõ thêm : chất đưa tình tinh thần chứ không phải chất đưa tình nhục thể. "Tôi biết loại gái đẹp nhưng nghèo như cô chỉ có một cách kiếm sống là bán thân xác. Nhưng tôi không cần đến thân xác cô. Tôi chỉ cần chất đưa tình trong tâm hồn cô. Thân xác là thứ đem lại khoái cảm tầm thường. Nhưng tâm hồn đưa tình mới là thứ đem lại hạnh phúc thật sự. "Cô chưa hiểu , tiểu thư Serena ? Tôi cần những ý nghĩ thèm khát ái ân của cô, tôi cần lòng mong muốn được làm tình. Tôi cần trái tim cô sẵn sàng làm nô lệ cho người đàn ông mà cô yêu quý chứ tôi không cần cô phải dâng hiến thân xác. Dâng hiến, đúng thế nhưng trong tinh thần, trong ý nghĩ, trong trái tim chứ không phải bằng vật chất, bằng thể xác. "Nói cách khác tôi cần "trái tim dâm đãng" của cô. Xin cô đừng hiểu hai chữ đó theo nghĩa xấu. Tôi cho rằng "dâm đãng" là phẩm chất không thể thiếu ở nữ giới. Thiếu phẩm chất đó người phụ nữ dù đẹp đến đâu, thông minh đến đâu cũng vẫn là "chưa đủ". Nhượng cho tôi phẩm chất dâm đãng tinh thần, cô có thiệt gì đâu ? Trong khi đó cô lại nhận được ở tôi mọi điều kiện vật chất cô cần có, hưởng mọi lạc thú từ nay cho đến hết đời. "Vậy thế nào ? Cô ưng thuận hay không ưng thuận ?
Serena ngạc nhiên nhìn tôi. Hình như cô ta vẫn chưa hiểu hết điều tôi yêu cầu. Cuối cùng cô ta nói :
- Nếu tôi nhượng cho ông phẩm chất dâm đãng, sự đưa tình thì tôi còn sống trên cõi đời làm gì ?
- Tôi chỉ cần trái tim đưa tình, chỉ cần sự dâm đãng tinh thần của cô. Còn sự dâm đãng thể xác cô vẫn giữ lấy để hưởng lạc thú.
- Tôi cần cả sự đưa tình vật chất lẫn tinh thần !
- Tùy cô thôi. Nhưng nhân tiện xin hỏi, cô có biết một thị trấn miền núi ở nước Chilê tên là Altamasco không ?
Tôi thấy mặt Serena biến sắc. Cô im lặng. Tôi đợi một lát mới nói tiếp :
- Tôi nhắc cô chuyện đó không phải để trách cô điều gì mà chỉ để cô thấy được bản thân mình. Cô rất cần tiền, cần hưởng mọi lạc thú vật chất trên đời cho nên cô đã lấy Fernando. Cô không yêu hắn mà chỉ vì hắn giầu, có nhiều tiền để cô tiêu xài, hưởng các lạc thú.
- Ôi, ông nói gì vậy ? Tôi chưa hề đặt chân đến Altamasco và không quen ai là Fernando cả.
- Cô chóng quên quá đấy. Chính tôi nhìn thấy cô lần đầu là lúc cô đi theo linh cữu của Juan, cách đây đã một năm.
Serena lại im lặng. Tôi nói :
- Nhưng thôi, cô quên đi cũng phải thôi. Chuyện buồn quên được là tốt.
Serena bây giờ ngẩng đầu lên nhìn tôi :
-Ông là ai ?
-Cô không cần biết làm gì. Cô chỉ cần biết tôi là người mong muốn điều tốt đẹp cho cô. Thế là đủ. Vậy thế nào, cô ưng thuận các điều khoản trong bản giao kéo chứ ?
Serena suy nghĩ một lát rồi nói :
- Tôi bằng lòng.
Sau khi thỏa thuận xong, chúng tôi chia tay nhau và hôm sau tôi giới thiệu Serena với một nhà doanh nghiệp giầu nhất Achentina, khuyên ông ta cưới Serena. Cho nên ông đã thấy đấy, Gilbert thân mến, Serena đã trở thành phu nhân Alguavil, một mệnh phụ giầu có và được trọng vọng nhất tại thủ đô Buenos Aires. Cô ta đã có tất cả những gì cô ta ao ước : Biệt thự sang trọng, áo quần đắt tiền, nữ trang quý, ô tô loại hiện đại nhất và một cuộc sống nhàn rỗi, hưởng thụ. Tôi biết đến nay Serena vẫn là cô gái đầy sức quyến rũ và lừa được những chàng trai non nớt kiểu như ông. Vậy bây giờ đã biết rõ lai lịch và quá khứ Serena, ông còn muốn yêu cô ta nữa hay không ?
x
Câu chuyện về Serena làm Gilbert kinh hoàng. Chàng nói :
- Ông dùng làm gì chất đưa tình của cô ta ?
- Cũng hệt như tôi đã cùng một năm tuổi trẻ tràn trề của Sylvia thôi. Còn ông muốn biết cụ thể hơn thì xin hãy tạm kiên nhẫn. Cuối chuyến đi này ông sẽ rõ hết, Gilbert thân mến.
- Nhưng liệu Serena có đòi ông hoàn lại chất đưa tình tinh thần cho cô ta không, giống như Sylvia đã đòi ông hoàn lại cho nàng một năm tuổi trẻ vậy ?
- Serena không dám. Mà nếu cô dám đòi, tôi sẽ không trả.
-Tại sao ? Bởi ông đã trả lại một năm tuổi trẻ cho Sylvia ?
-Với Sylvia là chuyện khác. Cả ông và tôi đều yêu nàng. Hơn nữa hai thứ khác nhau : chất thanh xuân và chất đưa tình.
- Khác nhau sao ?
- Tuổi trẻ chỉ nhất thời khi đưa tình tồn tại hầu như suốt cả cuộc đời. Đây là tôi nói chất đưa tình tinh thần. Niềm khao khát ái ân. Ý nghĩ hiến dâng mọi thứ cho người mình yêu...
- Có đúng như thế không ?
- Chứ còn gì nữa ? Ngay ông, rồi tuổi trẻ của ông sẽ qua đi, nhưng lòng khao khát tình ái của ông thì kéo dài đến hết đời, ý muốn hiến dâng mọi thứ cho người ông yêu cũng vậy. À, nhưng điều tôi muốn biết là sau khi nghe tôi kể về dĩ vãng của Serena, ông còn muốn gặp lại cô ta nữa không ? Nếu ông muốn, tôi sẽ cho máy bay trở lại Buenos Aires ngay bây giờ để sáu giờ chiều nay ông kịp gọi điện thoại đánh thức cô ta dậy ?
-Ông làm được thế ? Gilbert nghi ngờ hỏi.
-Tất nhiên.
-Tôi không muốn. Vì nếu gặp lại bây giờ, tôi sẽ thấy ở cô ta thiếu hẳn một phẩm chất cần thiết, đó là sự đưa tình trong tâm hồn. Cô ta chỉ có sự đưa tình trên thân xác ! Như thế chưa đủ đối với tôi.
- Khi gặp Serena ông chưa nhận ra sự thiếu sót ấy?
-Tôi chưa đủ kinh nghiệm trong việc đánh giá phụ nữ.
-Phải dần dần thôi. Và xin nói để ông đừng buồn. Đại đa số đàn ông ít hiểu biết về phụ nữ còn hơn ông.
Họ ngồi im lặng một lúc lâu, mỗi người đuổi theo một ý nghĩ. Lát sau Gilbert hỏi :
-Bây giờ ông đưa tôi đến Los Angeles để làm gì ?
- Ông đã nghe nói đến Hollywood rồi chứ ?
-Hollywood ?
Gilbert ngạc nhiên hỏi và thấy lòng mình dịu dần nỗi đau hôm ở Paris. Chuyến đi quả lý thú. Hôm qua ở Achentina, hôm nay đến Hoa Kỳ. Từ lúc làm quen với lão già bá tước Craig, chàng thấy trái đất nhỏ bé một cách kỳ cục !