Gilbert lập tức hiểu ra vấn đề : sự thật ngược lại ! Gloria sẵn sàng yêu tất cả mọi người và không yêu riêng ai hết. Cô ta yêu người nào chỉ trong vài giây đồng hồ, cốt để anh ta phục vụ cho danh tiếng của cô. Gloria yêu họ vì cô. Cô ta hỏi :
- Ông thấy tôi trong bộ phim mới đây nhất của tôi thế nào ?
Gilbert đâu có ngốc, nhưng phép lịch sử buộc chàng phải đáp :
- Bà đóng tuyệt với. Thật ra phim đó Gilbert chưa xem. Chàng vẫn định xem nhưng bây giờ, ngồi bên Gloria, chàng thầm nghĩ sẽ không bao giờ xem cô ta đóng nữa. Thời gian lúc này không hề cản trở. Craig cũng không đến để phá rối. Gilbert và Gloria hoàn toàn thoải mái bên nhau. Chàng ngồi, nàng nằm và họ im lặng, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu chung chung, về điện ảnh, về châu u, về Hoa Kỳ, về nước Pháp và Paris. Cuối cùng Gilbert cố gắng phá vỡ thế trận nhạt nhẽo :
- Bà quen chú tôi đã lâu chưa ?
Gloria không trả lời. Gilbert thấy cô ta thở đều đều. Gloria đã ngủ. Một cơn uất giận trào lên trong đầu chàng và chàng cúi xuống hôn điên cuồng, phũ phàng lên cô gái đang ngủ say. Chàng thử xem cô ta có thức giấc không và có đón nhận cái hôn của chàng không. Đúng lúc chàng ôm ghì Gloria, ấn môi vào miệng cô ta, dùng lưỡi tách cặp môi cô ta ra thì chàng giật thọt người ! Một ánh đèn manhê lóe lên rồi tắt ngay. Chàng buông Gloria nhìn ta thì thấy năm sáu nhà nhiếp ảnh vây quanh chàng và Gloria, đang cho máy vào xắc.
Một nhiếp ảnh gia đột nhiên bấm thêm kiểu nữa. Ánh đèn manhê lóe lên vào đúng lúc Gilbert đang trong tư thế kỳ cục nhất. Chàng chồm lên định chạy đến chỗ mấy "tên thợ săn hình" táo tợn kia thì Gloria níu chàng lại :
- Ông biết cách hôn đấy. Lặp lại lần nữa đi...
Mắt cô ta vẫn nhắm, môi hé mở chờ đợi. Gilbert sửng sốt :
- Bà vẫn thức đấy à ?
- Tôi ngủ lúc nào tôi thích, nhưng không bao giờ tôi ngủ khi bên cạnh có một người đàn ông muôn hôn tôi. Tôi biết cách khêu gợi, cả trong cuộc đời cũng như trên màn ảnh. Vả lại các nhiếp ảnh viên trong bộ phận tuyên truyền quảng cái của tôi vẫn ao ước có được những tấm ảnh đặc biệt gây xôn xao dự luận. " Gilbert thân mến ! Ngày mai ông sẽ nổi tiếng khắp nước Mỹ. Tấm ảnh ông hôn tôi sẽ xuất hiện trên trang nhất tất cả các báo chí ra sáng mai trên toàn châu Mỹ, dưới đầu đề giật gân : "Ngôi sao màn ảnh Gloria Field sắp kết hôn với một người Pháp ? " Tất nhiên tôi không lấy ông, nhưng tấm ảnh đó sẽ là cách quảng cáo rất tốt, bởi trong bộ phim tôi sắp quay có một đoạn nhân vật chính do tôi đóng sang Paris. "Nếu ông bằng lòng, ta làm lại cái hôn vừa rồi, chắc chắn tấm ảnh đó sẽ còn tốt hơn nữa ?
Gilbert thấy cổ họng nghẹn lại. Lát sau chàng mới thốt lên được :
- Phải chăng tim bà bằng đá ?
Lần này cặp mắt tuyệt đẹp mới mở ra nhìn chàng một cách hết sức thơ ngây :
- Ông nghĩ tôi có quyền có cuộc sống riêng tư sao ? Tôi đâu thuộc về tôi ? Tôi thuộc về tất cả mọi người.
Không chịu nổi, Gilbert đứng dậy đi nhanh vào phòng khách. Craig đang trò chuyện sôi nổi với một đạo diễn tên tuổi. Lão ngừng câu chuyện, kéo Gilbert vào một chỗ vắng :
- Cậu làm sao thế, Gilbert ? Trông cậu có vẻ buồn bực.
Gilbert không trả lời. Craig nói tiếp :
- Thế là rất tốt. Cậu không nên cứ thành công mãi.
- Ta đi khỏi đây đi ! - Gilbert khẩn khoản.
- Nếu cậu muốn thế. Tôi đã nói rồi, trong chuyến ngao du này tôi làm mọi thứ đều là vì cậu. Sau đây một tiếng đồng hồ chúng ta sẽ cất cánh ở sân bay Los Angeles. Cậu không luyến tiếc gì chứ ?
- Không. Tôi đã hiểu thế nào là Hollywood rồi.
- Đừng vội kết luận thế. Một sự thất vọng nhỏ đâu đủ làm cậu nghi ngờ toàn bộ nền điện ảnh Hoa Kỳ.
- Tôi quá yêu sự chân thật nên không chịu nổi một nơi người ta sản xuất toàn hàng giả.
x
Chiếc Boeing khổng lồ sơn đỏ cất cánh khỏi đường băng của sân bay Los Angeles. Gilbert tự hỏi, không biết bây giờ lão ma quỷ này dẫn mình đến đâu, gặp loại phụ nữ nào nữa. Chàng cảm thấy càng đi với lão bá tước này chàng càng cảm thấy khó hiểu thêm phái đẹp ! Phải chăng Craig là quỷ Satăng hiện hình ? Càng ngày chàng càng thấy khó hiểu lão hơn. Gilbert thoáng có ý nghĩ bỏ lão. Nhưng chàng chưa thể về Paris lúc này. Thôi đành, dù sao chuyến ngao du cũng không đến nỗi nhàm chán. Trí óc chàng liên tục phải làm việc, mỗi lúc chàng lại chứng kiến thêm những điều bất ngờ, mới mẻ. Vả lại lần nữa Craig đoán trúng ý nghĩ của chàng. Lão nói :
- Tôi đoán ông rất muốn biết lai lịch và cuộc đời của Gloria Field ? Và bản thân tôi cũng nghĩ ông nên biết... Tên thật cô ta là Hilda Strurmer. Chính tôi đã đặt cho cô ta cái tên Gloria Field khi cô ta bắt đầu bước vào nghề diễn viên điện ảnh. Tôi chọn Gloria vì cái tên đó nghe rất Ăng-lê, rất Mỹ. Còn Field là cái họ nghe chung chung, mang chất quốc tế. "Thật ra tóc cô ta mầu vàng. Hilda Sturmer là một cô gái tóc đen. Mắt cũng đen. Bây giờ mắt cô ta vẫn đen. Tôi thay đổi được mầu tóc cho cô ta nhưng mầu mắt thì không được. Đó là thứ mầu không thể nhuộm lại hay tẩy đi. Tuy nhiên sự tương phản giữa tóc vàng và mắt đen đâm lại tạo cho Gloria một vẻ độc đáo giúp thêm nhiều vào sự nổi tiếng của cô ta. "Lần đầu tiên tôi gặp Hilda Sturmer khi cô là một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp, làm chân bán hàng tại một hiệu bánh kẹo ở thành phố Vienne Áo. Tôi có tật thích của ngọt và hôm đó ghé vào định ăn một chiếc bánh xếp kem thì thấy cô ta. Hilda nổi bật lên trong đám các cô gái bán hàng. Vừa ăn tôi vừa bắt chuyện với cô ta. Đến nay, một phần tư thế kỷ trôi qua mà tôi vẫn còn nhớ như in cuộc đối thoại hôm đó giữa tôi và Hilda.
"-Cô em thân mến, cô làm ở hiệu này đã thấy mãn nguyện chưa ? "- Chưa đâu, thưa ông. Tôi rất ghét bánh ngọt. Nhìn thấy bánh ngọt là tôi buồn nôn rồi. Hơn nữa tôi nghĩ tôi có thể làm nghề gì khá khẩm hơn cái nghề bán hàng này.
"- Tôi cũng nghĩ như vậy. Cô có lợi thế là xinh đẹp.
"- Đúng vậy. Nhưng ở đây chẳng ai nhìn đến tôi. Khách vào đây chỉ cốt để ăn bánh. Ở đây đẹp cũng bằng thừa !
"- Xem chừng cô em muốn được mọi người chiêm ngưỡng ?
"- Tất nhiên rồi.
"- Tham vọng của cô lớn đấy. Tôi đã gặp nhiều cô gái trạc tuổi cô, nhưng ít ai có tham vọng lớn như cô. Tôi tin rằng nếu ai chỉ cho cô em con đường đạt tới danh tiếng lẫy lừng, cô dám giẫm lên xác che mẹ cô để đi.
"- Cha mẹ tôi mất rồi.
"- Tôi hiểu. Nhưng lỡ cô còn có người yêu ?
"Cô gái Hilda phá lên cười, cười rũ rượi. Cô nói :
"- Vậy là ông chưa nhìn kỹ nhan sắc của tôi rồi. Tôi đẹp đến mức không thể không nên yêu ai. Mọi người phải yêu tôi chứ không phải tôi yêu họ !
"Ra thế ! Tôi thầm nghĩ.
Tôi bèn ký một giao kèo với Hilda. Tôi nói :
"- Tôi sẽ giúp cô, bảo đảm trong vòng một năm, các giám đốc phim cỡ lớn ở Hollywood sẽ tranh nhau đến mơì cô đóng phim. Cô sẽ thành ngôi sao điện ảnh nổi tiếng bậc nhất thế giới. Cô sẽ kiếm ra vô số tiền, tha hồ đến các mỹ viện, tha hồ mua mỹ phẩm đắt tiền nhất. Mọi người sẽ chiêm ngưỡng nhan sắc của cô. Cô sẽ là thần tượng của họ. Ảnh cô sẽ đăng trên khắp các báo chí. Tóm lại tham vọng to lớn của cô sẽ được thực hiện. "Để đáp lại, tôi chỉ xin cô một thứ, đó là lòng tham vọng của cô hiện giờ. Tôi cần thứ đó cho một cô gái khác hoàn toàn thiếu cái chất đó. Cô đồng ý không ?
"Hilda còn trẻ và cô ta đồng ý. Thế là tôi tạo cho cô ta thành ngôi sao điện ảnh Gloria Field nổi tiếng suốt hai chục năm nay.
x
Craig nói tiếp :
- Giống như Serena nhường cho tôi chất đưa tình, Hilda nhường cho tôi lòng tham vọng. Tuy nhiên từ khi cô ta nhường thứ đó cho tôi và trở thành ngôi sao màn bạc Gloria Field thì cô ta mất đi sức hấp dẫn đối với tôi. Rồi dần dần ông sẽ thấy, Gilbert thân mến, là khi con người ra được thỏa mãn ước mong, họ sẽ trở thành nhạt phèo ! "Trong hôn nhân cũng vậy. Người vợ đã thỏa mãn là người vợ nhạt nhẽo. Cái mà người ta gọi là "người vợ hoàn hảo" chính là người vợ nhạt nhẽo đến cực độ. Thật ra Gloria Field là một phụ nữ bất hạnh, đáng thương.
- Nhưng tại sao ông lại cho tôi gặp bà ta, trong khi ông thừa biết tôi không thích loại phụ nữ không hồn như vậy ?
- Vì hai nguyên do. Một là để sau này ông tránh xa mọi thứ gì giả dối. Hai là... Nhưng thôi, nguyên do thứ hai này sau đây sẽ có lúc tôi nói. Lúc này tôi chỉ muốn cùng với ông ta tạm sơ kết vấn đề. Tôi đã thu của Sylvia một năm tuổi trẻ, của Serena chất đưa tình, của Gloria lòng tham vọng.
Gilbert ngạc nhiên :
- Ông sưu tầm những thứ đó để làm gì ?
Craig nở nụ cười bí ẩn, nói :
- Đã bao giờ ông nghe nói hay nghĩ đến Người Đàn Bà Lý Tưởng chưa ? Tôi muốn tạo nên một người đàn bà như thế. Theo ông thì ngoài ba phẩm chất trên : tuổi trẻ, đưa tình và tham vọng, Người Đàn Bà Lý Tường cần có thêm phẩm chất nào nữa ?
- Mọi phẩm chất.
- Ôi, câu trả lời của ông quá đúng nhưng cũng quá rộng. Theo tôi những phẩm chất cần thiết cho người đàn bà lý tưởng tựu chung có thể xác định là sáu thứ : tuổi trẻ, đưa tình, tham vọng, phục tùng, ý thức mái nhà tổ ấm và sắc đẹp.
- Ông quên mất óc tưởng tượng sáng tạo ?
- Tất nhiên đấy cũng là phẩm chất cần thiết, tạo cho người đàn bà luôn mới mẻ, nhưng tôi không xếp nó vào những phẩm chất nhất thiết phải có. Vả lại khi có tuổi trẻ và có chất đưa tình thì sẽ có óc tưởng tượng sáng tạo.
- Cái duyên thì sao ?
- Duyên không phải là một nét tính cách. Nó là sự tổng hợp của mọi phẩm chất. Tôi cam đoan với ông, khi một người đàn bà có đủ sáu phẩm chất tôi nêu ra, cô ta sẽ có duyên.
- Còn tình yêu ?
- Ôi, ông còn trẻ và còn mơ mộng lắm. Người đàn bà yêu là người đàn bà tai hại. Yêu là khuyết tật. Yêu nghĩa là tập trung tình cảm vào một người, lỡ cô ta không yêu ta nữa thì cô ta sẽ không còn chút hấp dẫn nào đối với ta. Vả lại một người đàn bà trẻ tuổi, đưa tình, có tham vọng, thích phục tùng, say mê xây dựng tổ ấm và lại đẹp nữa thì làm sao mà không yêu ta ?
- Còn tính chân thật ?
- Ông thích người thẳng thắn à ? Tôi lại thấy loại đàn bà nói thẳng và nói thật nhiều khi làm tôi khó xử. Trong khi đó người đàn bà dối trá bao giờ cũng đáng yêu. Nữ giới đã biết như vậy từ xa xưa rồi. Thì ông thử nghĩ xem,bà tổ của loài người là bà Eva, chính vì dối trá mà được ông Adam yêu. Không, tính thật thà không phải là phẩm chất nhất thiết phải có để trở thành Người Đàn Bà Lý Tưởng !
- Vậy theo ông, dối trá mới là phẩm chất phải có ?
- Đúng thế, nhưng chúng ta không cần tạo nên, bởi bản chất của mọi đàn bà trên đời là dối trá. Đó là phẩm chất có sẵn trong họ.
Gilbert suy nghĩ rồi nói :
- Vậy là tôi đã thông. Nhưng tôi vẫn nghĩ trong sáu phẩm chất ông nêu lên, chỉ hai thứ nhất thiết phải có, đó là tuổi trẻ và sắc đẹp. Còn bốn thứ kia, thật ra có thì tốt, thiếu một thứ cũng không sao.
- Tôi hiểu tại sao ông nói như vậy, Gilbert thân mến. Chỉ có điều tuổi trẻ và sắc đẹp là hai thứ bên ngoài, nhìn là thấy ngay. Trong khi bốn thứ kia, tiềm ẩn ở bên trong. Đó là những phẩm chất tinh thần.
- Tôi ngẫm nghĩ và thấy, bốn thứ mà ông gọi là phẩm chất tinh thần kia, không khéo lại là khuyết điểm ấy chứ ! Đưa tình dễ yêu lung tung. Tham vọng dễ đi quá đà. Tha thiết xây dựng tổ ấm nhiều khi biến nhiều đàn bà thành thiển cận. Còn thích phục tùng thì rõ ràng chỉ là một biểu hiện của thói nhu nhược.
- Ông nói có lý, Gilbert. Tuy nhiên ông phải thấy, bốn phẩm chất tinh thần tôi nêu ra, ngoài tuổi trẻ và nhan sắc, có khi là khuyết điểm, nếu quá mức.Nhưng ở liều lượng vừa phải, chúng là những phẩm chất vô cùng cần thiết. "Tôi lấy thí dụ tính đưa tình của Serena ! Chính ông cũng đã mê mẩn trước sức quyến rũ của cô ta đấy thôi. Tôi đã nhìn thấy ông ôm chặt cô ta như thế nào lúc khách khứa đã về hết chỉ còn lại hai người. Nếu tôi không gọi, khéo ông cứ dính chặt cô ta như thế chưa biết đến bao giờ ! "Còn tham vọng ? Ông thấy mất cảm tình với Gloria Field, nhưng đấy là khi tham vọng của cô ta được thực hiện và cô ta đã mãn nguyện. còn khi cô ta chỉ là Hilda, lòng khao khát danh vọng của cô ta phải nói là rất đáng yêu. "Tôi chưa nói đến hai phẩm chất còn lại : ý thức tổ ấm và tính thích được phục tùng. Bởi sau đây tôi sẽ dẫn ông đên hai người phụ nữ có hai phẩm chất đó. Ông sẽ thấy, hoặc ít ra chúng ta cũng có chất liệu để tranh luận xem chúng có cần thiết hay không.