Bảy Người Đàn Bà

- Từ thuở nhỏ tôi đã mơ ước được tuân theo một người chồng đồng thời là ông chủ. Nghe chị tôi kể về sinh hoạt của các Vua Chúa phương Đông, tôi ao ước được làm một cung phi trong hậu cung của họ. Nhất là khi chị tôi kể về hậu cung của Vua Mohamed Ben Setouf này. Chị tôi đã du lịch qua đất A-rập và biết Vua Mohamed chơi sang đến mức có ba trăm sáu mươi nhăm vợ, và mỗi ngày ân ái với một vợ. "Cha tôi mất sớm để lại gia tài khổng lồ. Thuở nhỏ tôi sống trong các ký túc xá dành cho con gái các gia đình quý tộc. Niềm say mê lớn nhất của tôi là đọc Một ngàn lẻ một đêm, tôi mơ ước lớn lên sẽ được hầu hạ một đấng quân vương đầy quyền uy. Còn ai quyền uy hơn một người có tới hàng trăm vợ ? Tôi quan niệm hạnh phúc lớn nhất của phụ nữ là được phục tùng, được hầu hạ chỉ riêng một người đàn ông. "Trong sự vâng chịu có một thứ gì đó rất quyến rũ tôi. Còn gì sung sướng bằng được chiều chuộng mọi ý thích oái oăm nhất về xác thịt của một người vừa là chồng vừa là chúa tể của mình. Tôi quyết định sau này sẽ tìm bằng được đến đây và van lạy Hoàng đế Mohamed nhận tôi vào hậu cung của Người. "Năm mười chín tuổi, tôi rời nước Anh, nói dối mẹ tôi là đi du lịch xa để thăm thú thế giới. Từ ngày đó tôi không được gặp bà lần nào cũng như gặp bất cứ ai trong họ hàng thân tộc. Từ đấy đến nay đã sáu năm rồi. Để được yết kiến đức vua Mohamed tôi đã phải rất công phu. Nếu không may mắn gặp ông bá tước Craig có lẽ tôi đã phải thất vọng trở về Anh. Ông bá tước là bạn thân của Vua Mohamed và giới thiệu tôi với Người.
Craig nói tiếp, bằng tiếng Anh :
- Thật ra lúc đầu Vua Mohamed rất ngại, sợ một phụ nữ châu u không chịu được cuộc sống cung phi. Vả lại Ngài đã có đủ ba trăm sáu mươi lăm vợ dành cho ba trăm sáu mươi nhăm ngày trong năm. Tôi phải hết sức thuyết phục và lúc đó tôi chợt nẩy ra một sáng kiến. Tôi hỏi nhà Vua, thế nếu năm nhuận có ba trăm sáu mươi sáu ngày thì Ngài làm thế nào. thì ra những năm đó Vua Mohamed đành chịu cô đơn một ngày, bởi nếu Ngài gọi một cung phi nào đó lên hầu hạ thì ra cô ta được hưởng hai lần trong một năm và các cung phi khác sẽ ghen lồng lên. "Tuy vậy Vua Mohamed vẫn còn băn khoăn, nếu lấy Margaret vào làm cung phi thứ ba trăm sáu mươi sáu thì nàng sẽ chỉ được ân ái với Vua trong năm nhuận, nghĩa là bốn năm mới có một lần, liệu nàng có chịu nổi không ? Bởi các cung phi khác mỗi năm được hưởng một lần mà còn bức bối phát điên phát rồ lên vì phải nhịn quá lâu. Vậy bây giờ Margaret phải chờ những bốn năm mới được ân ái với Vua một lần sẽ thế nào ? "Tôi có hỏi lại thì Margaret bằng lòng. Nàng bảo tôi như vậy càng hay. Bởi chờ đợi bốn năm mới được hưởng một đêm, tất cái đêm đó niềm sung s-ướng sẽ tăng gấp bốn lần so với các cung phi được hưởng mỗi năm một đêm.
Margaret nói :
- Ông Craig nói đúng. Tôi đã trả lời như thế. Mà đúng như thế thật. Trong sáu năm sống ở hậu cung này tôi mới được hầu hạ đức quân vương có một lần, nhưng cái lần đó tôi thấy mình sung sướng hơn mọi phụ nữ trên đời. Tôi dồn vào đêm đó toàn bộ bốn năm chờ đợi, mong mỏi, và tôi thấy rõ đấng quân vương hoàn toàn thỏa mãn. "Đêm đó Người phá bảo tôi, chưa bao giờ Ngài được một phụ nữ hầu hạ tỷ mỷ và ngoan ngoãn đến như vậy. Chưa bao giờ Ngài thấy một phụ nữ nào hào hứng chiều theo mọi ý thích quái đản nhất của Ngài đến như vậy. Ngài không biết rằng hạnh phúc lớn nhất trên đời của tôi chính là được hầu hạ đàn ông, một người đàn ông duy nhất, và thời gian mong đợi càng dài, khi được thỏa nguyện, niếm sung sướng của tôi càng lớn.
Craig nói tiếp :
- Ông thấy rồi đấy. Và Vua Mohamed đã mất công lục tìm mãi mới thấy được cái tên Aichưa, một tên gọi không trùng với ba trăm sáu mươi nhăm cái tên kia.
Gilbert vẫn còn băn khoăn. Chàng hỏi :
- Bà tin rằng những lời bà nói là thành thật chứ.
Aichưa mỉm một nụ cười mơ màng, không biết trả lời ra sao. Craig bèn đỡ lời.Lão nói :
- Tất nhiên ! Bởi nếu không, Aichưa đã trốn khỏi đây. Việc đó đối với nàng hoàn toàn dễ dàng. Sứ quán Anh tại Vương quốc A-rập này sẵn sàng can thiệp và giúp đỡ nàng. Bây giờ ông còn muốn hỏi thêm Aichưa gì nữa không, Gilbert thân mến ?
- Không, - Gilbert nói.
- Nếu vậy ta xin lui. Aichưa thân mến, tôi rất mừng thấy cô đạt được nguyện vọng và không ân hận gì về quyết định của cô cách đây sáu năm.
- Tôi cũng xin cảm ơn ông một lần nữa, ông bá tước quý mến.
Gilbert đột nhiên nói :

- Tôi xin phép được hỏi nốt một câu cuối cùng.
- Xin mơì ông, - Aichưa nói. - Tôi sung sướng được chiều ông, nhất là việc chiều đó chính là chiều theo chồng tôi, đức Vua Mohamed.
- Bà có thể thuật lại cho tôi nghe cái đêm duy nhất của bà với đức Vua được không ?
- Được. Ông là người quý phái và với những người quý phái phụ nữ chúng tôi có thể kể ra những điều tâm sự thầm kín. Hơn nữa điều ông muốn biết cũng là điều tôi muốn kể ra để phá tan những ngộ nhận của người phươngTây đối với sinh hoạt đời tư của các Vua chúa phương Đông, cũng như đối với cuộc sống của các cung phi trong các hậu cung tại đây. "Thông thườngkhi được báo tin là đến ngày được "gặp" Vua, các cung phi đều chuẩn bị cẩn thận, từ trang điểm đến áo quần, đeo tất cả các nữ trang lên người đồng thời ôn lại câu chuyện sẽ kể hầu Vua tối hôm đó. Câu chuyện này được Ngài đại thị quan Ali dạy cho từ nhiều tháng trước để chúng tôi học thuộc lòng.
Gilbert ngạc nhiên :
- Sao ? Phải kể chuyện cho Vua nghe à ?
- Vua Mohamed thật ra tính khí rất trẻ con. vui đấy mà cũng buồn đấy, khi yêu ai thì rộng rãi vô cùng nhưng khi giận ai thì cũng tàn nhẫn hết mức. Trước khi vào cuộc ân ái, Vua rất thích thấy cung phi quỳ dưới chân Ngài, kể cho Ngài nghe một câu chuyện thật hay. Ngài vừa nghe vừa hút cần sa. Ông thấy Ngài có phải giống đứa trẻ to xác không ? Nếu câu chuyện kể ra làm Ngài hài lòng thì Ngài ban cho cung phi đó mọi ân huệ.
- Tại sao phải ông Ali chọn chuyện ? Sao các bà không tự nghĩ ra ? - Gilbert hỏi.
- Phụ nữ phương Đông không có nhiệm vụ phải vận dụng óc tưởng tượng cho vất vả. Viên thị quan Ali ngoài các tài khác còn có biệt tài nghĩ ra các câu chuyện. Mỗi đêm ông ta nghĩ ra được một truyện và cứ tiếp tục như thế đều đặn hàng bao nhiêu năm nay rồi. Ông ta còn nhớ kỹ những truyện nào Vua Mohamed đã nghe. Nếu cung phi nào kể một chuyện Vua đã nghe thì sấm sét đổ lên đầu cung phi đó không thương tiếc.
- Sao ? Vua giết bà ta ư ?
- Không. Nhưng cách trừng phạt của Vua còn khủng khiếp hơn cái chết ? Người không kể được một câu chuyện mới cho Ngài sẽ bị Ngài giam vào lãnh cung, không cho ăn uống gì cho đến lúc bà ta tắt thở.
Gilbert rùng mình :
- Bà không ghen với các cung phi khác ư ? Họ mỗi năm được gần Vua một lần, trong khi bà bốn năm.
- Không cần. Càng chờ lâu khi được hưởng càng sung sướng. Ngài Ali thông cảm với tôi nên dành cho tôi câu chuyện hay nhất. Và tôi tha hồ có thời gian để học kể nó bằng tiếng A-rập.
Craig chen vào :

- Ôi, nếu Aichưa kể cho chúng tôi nghe câu chuyện bà đã kể hầu Vua đêm bà ân ái nhỉ ?
- Sẵn lòng. Chỉ có điều bằng tiếng A-rập chứ ?
- Bằng tiếng Anh. Ông bạn trẻ của tôi chưa có may mắn được học tiếng A-rập.
- Thôi được, tôi sẽ kể bằng tiếng Anh.
Bằng giọng du dương trầm bổng, nàng cung phi da trắng bắt đầu kể : Một hôm, nàng cung phi của nhà Vua bị kẻ thù của Vương quốc bắt cóc đem đi. Nàng nghĩ cách đánh lừa bọn gian phi và nửa chừng trốn được, tìm đường trở về cung. Dọc đường nàng gặp một con sư tử. Con sư tử cho nàng cưỡi lên lưng và chở nàng về cung. Thấy nàng cung phi trở về, Vua rất mừng, hỏi ai đã đưa nàng về. Nàng cung phi trả lời :
- Tâu Bệ hạ, một con sư tử. Nó rất tốt bụng, chỉ phải nó thở ra mùi hôi thối nồng nặc. Con sư tử nấp gần đó nghe thấy bèn bỏ đi. Để thưởng công cho nàng cung phi đã biết cách trở lại hậu cung, Vua cho nàng được phép tự do muốn ra khỏi hậu cung bất cứ lúc nào cũng được. Một hôm nàng bình thản ra ngoài, dạo chơi trong vườn thượng uyển. Đang sung sướng hít mùi hương của các loài hoa quý và thở không khí trong lành thì nàng nhìn thấy con sư tử ngày nọ. Con sư tử nói :
- Nàng hãy nhấc một khúc gỗ và giáng lên đỉnh đầu ta.
Nàng cung phi nói :
- Ta không làm thế đâu, bởi mi đã có công giúp ta và ta rất biết ơn mi. À, nhưng có phải chính mi đã cõng ta trở về hậu cung hôm đó không hay con sư tử khác ?
- Chính ta.
- Nếu vậy ta không thể đánh mi được.
- Nếu bà không chịu đánh vào đầu ta thì ta ăn thịt bà.
Nàng cung phi đánh tìm một khúc gỗ và đánh lên đỉnh đầu con sư tử. Con sư tử bèn nói :
- Được rồi. Bây giờ bà đi đi.

Hai tháng sau, nàng cung phi gặp lại con sư tử. Con sư tử nói :
- Chỗ bà đánh ta hôm trước đây. Vết thương lánh chưa, bà xem hộ ta.
- Lành rồi, - nàng cung phi xem rồi đáp.
- Lông đã mọc chưa ?
- Lông chỗ đó cũng mọc rồi.
Con sư tử nói :
- Thương tích trên da thịt cuối cùng đều khỏi, nhưng vết thương trong trái tim thì không. Câu nói hôm đó gây vết thương trong tim ta, bây giờ vẫn còn đau. Ta thà chịu một lưỡi kiếm còn hơn chịu câu nói chê bai của đàn bà.
Nói xong, con sư tử chồm lên, xé xác người cung phi nhai ngấu nhai nghiến. Kể xong chuyện, Aichưa nói :
- Câu chuyện do ông Ali nghĩ ra đó tôi đã kể cho Vua nghe. Người rất hài lòng và lập tức chồm lên người tôi như một con sư tử, ngoạm vào tất cả những chỗ nào có giá trị trên thân thể tôi...
Gilbert nhăn mặt, đứng lên. Lúc ra đến cánh cửa sắt, chàng quay lại chào nàng cung phi thì thấy Aichưa đưa đeo mạng che mặt lên để khỏi khác với các cung phi ở đây.
x
Trước khi lên máy bay, Gilbert nói với Craig :
- Tôi vẫn còn áy náy đã bỏ mặc cô gái da trắng đó trong hậu cung của Vua A-rập. Hay tôi quay lại giúp cô ta trốn ?
- Aichưa không chịu đâu. Nàng thích ở lại đó.
- Nhưng tôi thấy nàng ở lại đó không được. Một phụ nữ da trắng quý tộc và xinh đẹp đến thế ! Làm như vậy là sỉ nhục nữ giới châu u.
- Ông đừng nghĩ lẩn thẩn như thế, Gilbert thân mến. Vả lại hình như tôi đã kể ông nghe tại sao tôi lại quan tâm đến cô gái ấy rồi chứ ?
- Rồi và bây giờ thì tôi đã hiểu : ông đã giúp cô ta toại nguyện và yêu cầu cô ta nhường cho một một chút ý thích phục tùng của cô ta chứ gì ?

- Đúng vậy ! Cô Margaret này làm tôi hết sức ngạc nhiên, - lão già nói. - Trong khi mọi cô gái khác bị đưa vào hậu cung nhà Vua đều tha thiết được thoát ra ngoài, được tự do. Vậy mà riêng Aichưa ngược lại, không muốn tự do.Cô ta thích phục tùng, thích hầu hạ, thích được là sở hữu của một người đàn ông nào đó.
Gilbert cau mặt :
- Và ông cho rằng niềm thích thú phục tùng là một trong sáu phẩm chất nhất thiết phải có để trở thành Người Đàn Bà Lý Tưởng ?
- Tất nhiên rồi. Người Đàn Bà Lý Tưởng phải có niềm thích được hoàn toàn phục tùng đàn ông.
Khi chiếc Boeing sơn đỏ to lớn đã lấy đủ độ cao và bay ngang, Gilbert hỏi :
- Ông hay nói đến Người Đàn Bà Lý Tưởng. Vậy có người đàn bà nào như thế thật không ?
- Có
- Tôi không tin.
- Sao ông có thể nghi ngờ điều tôi khẳng định được nhỉ, Gilbert thân mến ? Tất nhiên nếu cứ để tự nhiên thì không người đàn bà nào trên đời có được đầy đủ sáu phẩm chất bắt buộc đó. Vì vậy tôi đã phải cố công tạo nên. Bây giờ, tôi có thể lộ ra với ông điều bí ẩn : cô gái mà tôi tạo nên dựa theo mơ ước của tôi ấy, tên là Léa. Chính tôi đặt cái tên ấy cho nàng.
- Tôi rất muốn được thấy sản phẩm kỳ lạ đó của ông.
- Tất nhiên tôi sẽ đưa ông đến gặp người Đàn Bà Lý Tưởng ấy. Nhưng trước khi đến đó, tôi mơì ông đi với tôi một chặng ngao du cuối cùng, đến gặp người phụ nữ có phẩm chất thứ năm : niềm ham mê xây dựng tổ ấm.
- Đấy mới là phẩm chất thứ năm ! Còn người phụ nữ có phẩm chất thứ sau nữa chứ ? - Gilbert hỏi.
Craig trầm ngâm đáp :
- Phẩm chất thứ sáu là sắc đẹp. Nàng Léa kia đã có sẵn cái phẩm chất ấy rồi. Khi nào gặp nàng, ông sẽ thấy nàng có sắc đẹp kỳ lạ, tất nhiên theo quan niệm của tôi. Nhưng tôi tin rằng khi nhìn thấy nàng, ông cũng phải công nhận Léa là người con gái đẹp nhất thế gian. Chính vì nàng đẹp mà tôi nẩy ý nghĩ dùng nàng để tạo nên người Đàn Bà Lý Tưởng ! Muốn vậy tôi phải bổ sung nhan sắc kỳ diệu của nàng năm phẩm chất nàng còn thiếu. "Léa đã có tuổi trẻ của Sylvia năm Sylvia hai mươi sáu tuổi, chất đưa tình của Serena, chất tham vọng của Gloria, niềm thích thú phục tùng đàn ông của Aichưa và niềm ham mê xây dựng tổ ấm của một người phụ nữ mà tôi dẫn ôn đến gặp hôm nay. Tên cô ta là Greta, một người Thụy Sĩ gốc Đức. Chỉ ba tiếng đồng hồ nữa, máy bay sẽ đáp xuống sân bay Interlaken. Ông biết nơi đó chứ ? Đấy là một vùng nghỉ hè tuyệt diệu trên cao nguyên, nằm giữa hai hồ lớn xanh biếc : hồ Brienz và hồ Thun.
- Tôi có nghe nói đến Interlaken và hai cái hồ thần tiên ấy, nhưng đáng tiếc tôi chưa được đến đó bao giờ. Nghe nói nơi đó dân thưa thớt và cuộc sống rất buồn ?
- Buồn ư ? Nhưng phong cảnh ở đấy lại không đâu đẹp bằng. Đất Thụy Sĩ nói chung đã vào loại đẹp ghê gớm, nhưng thiên nhiên vùng hồ Brienz và hồ Thun thì quả là cảnh chỉ có trong những chuyện cổ tích thần tiên do con người tưởng tượng ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận