Bảy Người Đàn Bà

Người đàn bà thứ sáu : LÉA
Xe vừa vượt qua cột mốc biên giới Pháp - Thụy Sĩ thì lão Craig như bừng tỉnh. Lão mở mắt nhìn phía trước :
- Sắp đến rồi. Vài phút nữa thôi. Ông đỗ xe trước cửa quán trọ kia. Đấy, bên rìa rừng ấy. Ta sẽ ăn uống ở đó. Chủ quán là bạn tôi. Tôi đói lắm rồi.
- Từ đây đến nhà Léa còn xa không ?
- Gần thôi.
- Nếu vậy sao ta không đến thẳng đấy ?
- Phải chuẩn bị đôi chút trước khi ra mắt Người Đàn Bà Lý Tưởng, đúng không nào ? Hồi ông đính hôn với Yolande và sau đó, với Sylvia, mỗi lần đến gặp họ, ông không phải rửa mặt mũi, chải đầu tóc, sửa sang áo quần hay sao ?
- Nhưng Léa không phải vị hôn thê của tôi.
- Ông bạn trẻ thân mến. Đừng cãi lại tôi. Hãy làm đúng những gì tôi yêu cầu. Đây rồi. Ông đưa xe vào sân trong cho an toàn hơn.
Lúc quặt xe, Gilbert thấy đèn pha chiếu vào một tấm biển để "Quán trọ dành cho người lạc đường". Bên trong quán trọ không khí tối tăm thảm hại. Cửa long bản lề rung phần phật theo gió. Sân trong, cỏ dại mọc cao lút đầu. Có vẻ như ngôi nhà bỏ hoang đã lâu. Gilbert nhăn mặt nói :
- Họ ngủ cả rồi.
Craig đáp :
- Không đâu. Chủ quán và những người làm công không bao giờ ngủ. Họ sống trong một thế giới khác. Những ai lạc đường tự do vào đây nghỉ bất cứ giờ nào. Ăn uống no nê và nghỉ ngơi xong họ lại thoải mái đi tiếp, theo con đường tôi vạch cho họ.
- Tại sao lại là ông ?
- Bởi quán trọ này là của tôi ! Tôi đầu tư vào cơ sở này đã mấy năm nay và thu lời khủng khiếp ! Tôi kiếm được không biết bao nhiêu linh hồn làm âm binh cho tôi ! Kìa, ông Pamphile kia rồi... Một bóng đen mờ ảo như bóng ma, xách chiếc đèn lồng bước ra. Gilbert nhìn ông ta không rõ, nhưng thấy được là Pamphile gù lưng. Khi thấy lão Craig, ông ta cúi gập người, reo lên :
- Ngài bá tước ! Nếu tôi biết tối nay Ngài đến...
- Thôi, đủ rồi, Pamphile ! - lão già gắt. - Chuẩn bị cho hai chúng tôi một bữa ăn thịnh soạn. Ta biết mụ vợ mi nấu nướng khá lắm. Phòng nghỉ của ta chu đáo rồi chứ ?
- Bẩm vâng. Các phòng dành cho Ngài và bạn bè của Ngài đều luôn sẵn sàng.
- Ta lên đi, - Craig bảo Gilbert. Cầu thang sực nức mùi mốc meo. Gilbert theo chân Craig bước vào một gian phòng rộng, trần thấp. Lò sưởi cháy rừng rực.
- Đúng là lửa Địa Ngục ! - Gilbert buột miệng thốt lên.
- Ta yêu lửa, Gilbert. Lửa thiêu cháy mọi thứ rác rưởi và làm sạch mọi nơi chốn. Ta rất ghét kiểu nhà hiện đại lò sưởi điện hay hơi nước. Lửa còn sưởi nóng linh hồn. Khi hồn nóng lên, ta dễ thấy sung sướng. Sự giá lạnh làm người ta cảm thấy như đang chết dần. Ta sẽ chỉ cho cậu phòng của cậu. Cách xưng hô của lão bá tước thay đổi và Gilbert cảm thấy lão tỏ ra thân mật với chàng.
- Ta không nghỉ ở đây luôn à ?
- Tối nay cậu sẽ gặp Người Đàn Bà Lý Tưởng, cho nên cậu phải chuẩn bị chu đáo. Bên phòng có sẵn áo quần mới để cậu mặc ra mắt nàng. Mặc xong, cậu xuống nhà, ta ăn cho no nê. Pamphile đang lo nấu nướng. Ta cũng phải đi thay quần áo.
Gilbert theo chân lão bá bá tước đi dọc hành lang. Hai bên rất nhiều phòng.Cuối cùng lão mở một cánh cửa.
- Phòng cậu đây.

Gilbert bước vào. Lão bá tước đóng cửa lại, đi khuất. Lần đầu tiên trong mấy ngày này, Gilbert thấy mình ở một mình. Giống gian phòng rộng lúc nãy, gian phòng này cũng trải thảm đỏ, tường chăng vải đỏ và cũng có lò sưởi cháy rừng rực. Chàng nhìn quanh, không thấy công tắc điện, có nghĩa nơi đây không dùng điện. Chàng quan sát xung quanh, không thấy có cửa sổ. Phòng chỉ được soi sáng bằng ánh lửa trong lò sưởi hắt ra. Gilbert cảm thấy khó chịu trong người. Không khí ngột ngạt và lửa tỏa ra hơi nóng hầm hập. Cửa bống mở, một cô hầu phòng bước vào, tóc tết thành hai đuôi sam, gương cặp mắt xanh biếc nhìn chàng chăm chú, sau khi đặt lên gường chiếc sơ mi bằng lụa trắng và chiếc quần dài đen còn gấp nếp. Gilbert nhận thấy cô tái nhìn chàng như thôi miên. Lúc cô ta quay ra cửa, chàng hỏi :
- Sao lại đem thứ quần áo này cho tôi ? Đây là quần áo đưa tang.
Cô gái quay đầu lại, nhìn Gilbert bằng cặp mắt như lúc nãy :
- Con chỉ là người ở. Con thi hành lệnh của ông chủ. Ông chủ bảo đem đến cho ông bộ áo quần hợp cẩn. Đêm nay là đêm tân hôn của ông. Bộ quần áo này may đã lâu, đến hôm nay mới được dùng. Quần áo đẹp đấy chứ. Ông mặc vào sẽ đẹp lắm !
Gilbert bước đến nâng cằm cô gái. Cô gái nhỏ bé và khuôn mặt rất xấu. Chàng có cảm giác cô ta mù.
- Cô không nhìn thấy nó sao ?
- Không, thưa Đức Ông!
- Đừng gọi tôi như thế. Tên tôi là Gilbert.
- Ông chủ dặn con phải gọi người nào sẽ vào căn phòng này là Đức Ông, căn phòng đã bỏ trống bao năm nay để chờ Đức Ông !
- Vậy căn phòng này vẫn để không ?
- Bẩm Đức Ông, vâng. Gọi là phòng Tân Lang. Vậy Đức Ông chính là Chú Rể ?
- Cô thấy ta ra sao ?
- Chắc chắn Đức ông phải rất đẹp.
Gilbert sực nhớ cô ta mù.
- Cô ở đây sung sướng chứ ?
- Vâng, thưa Đức Ông
- Tên cô là gì ?
- Con không biết. Mọi người đều gọi con là "Con sen".
- Có nhiều người qua quán trọ này không ?
- Bẩm Đức Ông, tùy đêm.
- Thế còn ban ngày ?
- Bẩm Đức Ông, con không có ban ngày.
Cô "sen" lặng lẽ đi ra. Gilbert băn khoăn nhìn bộ quần áo. Suy nghĩ một chút, chàng giận dữ ném chúng vào lò sưởi, giữa đống lửa đang cháy. Bộ quần áo không chịu cháy.
- Tại sao cậu lại cưỡng lại thế ? Cậu sắp được hưởng phần thưởng lớn lao, cậu không biết thế ư ?
Gilbert giật mình ngoái lại sau lưng. Trên tấm gương to hiện lên hình ảnh lão già Craig. Trông lão khác hẳn mọi khi, trong bộ quần áo đen tuyền. Tấm áo khoác choàng bên ngoài cũng mầu đen, trong lót vải đỏ.

- Sao ông mặc như đi dạ hội thế kia ?
- Bao giờ đến gặp Léa ta cũng phải ăn mặc tề chỉnh.
- Trông ông như sắp đi dự một bữa tiệc long trọng.
- Chứ còn gì nữa ? Ta là người cha kiêu hãnh dẫn com trai lớn đến gặp cô gái xinh đẹp, hoàn hảo ta chọn làm con dâu !
Gilbert hét lên :
- Ông không phải cha tôi !
- Ta còn cao hơn cha cậu nữa kia, Gilbert !
- Tôi căm ghét ông, Craig !
- Ta đem đến cho cậu hạnh phúc tột cùng.
Lão già bước trong gương ra, đến gần lò sưởi, thò tay vào lửa, lấy ra bộ áo quần, bộ Gilbert lúc nãy quăng vào. Lão nói :
- Ta là người duy nhất không sợ lửa.
Lão chuyển sang giọng nói hiền từ :
- Mặc quần áo vào đi, con !
- Không ! Tôi không phải con ông và không đời nào tôi mặc thứ quần áo đưa tang này.
- Đây là áo quần chú rể dùng trong đêm tân hôn ! Cậu nghĩ Léa thích cậu mặc lễ phục như ta thế này chăng ? Không. Cái áo xoa trắng kia và chiếc quần đen rất hợp với vai trò của cậu đêm nay : chú rể gặp cô dâu và tiến hành cuộc ân ái đầu tiên. "Léa là người đàn bà kinh điển. Làn người đẹp nhất trên đời, là Người Đàn Bà Lý Tưởng, có đẩy đủ mọi phẩm chất để làm người vợ hoàn hảo. Những phẩm chất đó không bao giờ có đủ ở bất cứ người đàn bà nào trên thế gian. Ôi, giá như có thể, ta muốn dẫn cậu đến với nàng trong lúc cậu hoàn toàn khỏa thân kia. Giá như ta có thể dẫn cậu không có một mảnh vải nào trên người đến với Tác Phẩm của ta ! Bởi Léa chính là do ta sáng tạo nên !
Gilbert cảm thấy bao ý chí cưỡng lại của chàng đều tan biến. Chàng cởi bỏ quần áo trên người, mặc vào bộ mới. Mặc xong, chàng thấy toàn thân nóng bừng bừng, như có ngọn lửa đang cháy trong cơ thể chàng.
- Bộ áo quần này có lửa ?
- Cậu sẽ quen dần. Và sau này cậu sẽ không thể nào mặc được thứ gì khác ! Cậu hãy ngắm lại cậu trong gương xem. Gilbert nhìn vào gương. Chàng giật mình. Trong gương là một người đàn ông khác hẳn. Vẫn có gì hao hao giống chàng nhưng lại là một con người khác. Mọi nét trên người chàng đều đẹp lên gấp bội. Gilbert chợt hiểu : chàng đẹp một cách "ma quái".
- Cậu ưng chứ ? Thôi, ta xuống nhà. Vợ chồng Pamphile đã nấu nướng xong, đang chờ chúng ta.
Phòng ăn bầy toàn đồ pha lê quý, hắt ánh sáng ở lò sưởi lên. Bàn bày rất nhiều món ăn thịnh soạn. Craig nói :
- Trước khi ăn, ta cần báo tin cho Léa để nàng biết và chuẩn bị đón. Pamphile, ta càn đến cái lưng gù của mi !
Pamphile cúi gập người trước mặt chủ. Lão Craig đặt một miếng da thuộc lên lưng hắn rồi cầm bút, bảo Gilbert :
- Cậu vén tay áo bên trái lên và đến gần đây. Ta không làm cậu đau đâu. vì ta không bao giờ dùng mực.

Gilbert như cái máy vén ống tay áo. Craig nhanh như cắt đâm mũi dao nhọn vào bắp tay chàng. Máu rỉ ra. Lão nhúng đầu bút lông ngỗng vào đó chấm máu chăng viết lên lên tấm da thuộc. Gilbert đọc thấy lá thư lão viết :
“Léa ! Chàng trai ta hứa với con đã tới. Chỉ lát nữa thôi, chàng sẽ xuất hiện trước con, Tác Phẩm của ta. Con hãy mặc tấm áo đêm tân hôn và đợi chàng trong phòng. Chàng trẻ, khỏe, đẹp, tên là Gilbert. Đây là món quà tặng lớn nhất ta có thể ban cho con, hỡi Tác Phẩm Sáng Tạo của ta.”
Lão đưa mảnh da thuộc với những dòng chữ bằng máu cho Pamphile :
- Pamphile, đêm nay ta cho phép mi thực hiện ước mong lớn nhất của mi : vào chuồng lấy con ngựa quý, phi đến lâu đài, trao tận tay lá thư tay này cho Léa.
Pamphile cúi rạp lưng, đỡ lá thư, chạy ra ngoài. Craig ngồi xuống ghế :
- Ta ăn thôi, Gilbert !
Gilbert ngồi xuống nhưng im lặng.
- Sao ? Cậu không đói à ?
- Tất cả những gì tôi vừa nhìn thấy làm tôi hết cả muốn ăn.
- Cậu lầm rồi. Cậu phải ăn để lấy sức. Nào, muốn ăn món nào trước ? Gà gô quay ? Thịt nai hầm ? Nấm nhồi thịt chó sói ?...
Gilbert chỉ lắc đầu.
- Hay cậu khát ? Đem ra đây cho ta chai vang Arbois ! Hay cậu cần có âm nhạc đệm cho bữa ăn ? Con sen ! Đem đàn ra đây, ngồi xuống ghế đầu kia, hát những bài tình ca mà ta vẫn thích nghe ấy.
Cô gái mù xấu xí mang cây đàn ghi ta ra, ngồi xuống ghế dạo đàn rồi cất giọng the thé :
-Con mơ đức Chúa Trời Lòng lành tỏa nơi nơi Con dâng hiến tim con. Trái tim con non nớt...
- Bài hát khác ! - lão Craig thét. - Ta ghét cái bài ấy. Lời lẽ gì mà ngu xuẩn thế !
Cô gái vấn giọng the thế ấy :
- Tại sao em đợi chàng ? Em chẳng hiểu vì sao. Chàng mãi chưa thấy đến khiến lòng em đớn đau !
- Thế nào, Gilbert ? Ăn đi chứ ? Sao mặt mũi rầu rĩ thế nào ? Con Sen ! Mi vẫn không làm Đức Ông tươi lên được thì cút !
Cô gái mù vội vã mang đàn đi nhanh ra. Craig nâng cao ly rượu vang đỏ như máu :
- Ta nâng cốc chúc mừng cậu, chàng trai diễm phúc hơn mọi đàn ông trên thế gian !
Lão nốc cạn ly rượu rồi đứng phắt dậy, hét :
- Xe tứ mã của ta đâu ? Nào, Gilbert, đi theo ta ! Đây là chặng cuối cùng rồi !
Gilbert chưa kịp định thần, lão đã kéo chàng ra cửa.
- Xe hơi của tôi đâu rồi ?
Lão Craig cười lớn :
- Cái thứ đồ rởm ấy ư ? Đêm nay cậu phải ngồi xe tứ mã. Cậu là người đàn ông số một đêm nay hợp cẩn với người đàn bà số một trên thế gian ! Cậu hãy nhớ là như thế.
Gilbert nhìn thấy cỗ xe tứ mã, sơn son thếp vàng, hai bên thành gắn tấm huy hiệu của lão bá tước : một cái đinh ba và bên trên là chiếc mũ miện. Tại sao lại đinh ba ? Chẳng lẽ lão Craig là.... quỷ Sa tăng ? Lão đã đẩy chàng vào xe. Cửa xe đóng lại, xe chuyển bánh. Tiếng vó ngựa đập rộn rã trên mặt đường núi. Bỗng Gilbert thấy từ đâu hiện ra những bóng gia nhân mặc chế phục cầm đuốc cháy sáng rực đi trước soi đường. Mây đen che phủ bầu trời. Một ánh chớp lóe lên rồi đến một tiếng sét. Craig hét lên khoái trá :
- Đúng rồi ! Những đám mây kia che cho đám cưới của con ta ! Ha-ha !

Lại một ánh chớp lóe và một tiếng sét nữa. Trời đổ mưa dữ dội. Bốn con ngựa vẫn chạy kéo cỗ xe, coi như không có chuyện gì xẩy ra. Những ngọn đuốc đi trước cháy rừng rực, tỏa ánh sáng qua những hạt mưa đang rơi ngày càng dầy đặc. Đột nhiên cỗ xe đứng lại. Lão Craig thò đầu ra ngoài :
- Cái gì thế ?
Một tên gia nhân cầm đuốc đáp :
- Bẩm bá tước, một người nằm chắn ngang trên đường !
- Đứa nào ? Dẫn nó đến đây ! - Lão quát.
- Nó đang ngủ say, đâm dáo vào nó cũng không chịu thức dậy !
- Sao lại thế được ? Nó là loại người nào ?
- Một giáo sĩ, bẩm bá tước.
- Vậy hả, mặc xác nó ! Nó định cản chân ta hả ? Cứ cho xe chạy tiếp.
Xe tứ mã tiếp tục chạy và Gilbert thấy bánh xe lăn trên vật gì mềm mềm. Một tiếng cú mèo kêu nghe rợn tóc gáy. Craig cười khoái trá :
- Ha-ha ! Cú hót bài ca đưa tang ! Cậu làm sao mà mặt nhợt nhạt thế kia ?
- Từ lây tôi đã biết ông là kẻ giết người không run tay.
- Trên đời không ai tốt bụng như ta, cậu hiểu không ? Chỉ có điều ta không cho phép bất cứ kẻ nào cản chân ta ! Tên giáo sĩ kia chết là chuyện thường tình trong cuộc đời. Muốn tiến lên tất phải gạt những gì trở ngại trên đường. Muốn đến với Người Đàn Bà Lý Tưởng, tất cậu phải giẫm đạp lên mọi thứ, Gilbert.
- Không ! Tôi không muốn làm chết một người thờ Chúa !
- Ta biết ! Kẻ cậu muốn giết bây giờ là ta ! Không sao ! Quất cho ngựa chạy nhanh nữa lên !
Lát sau, cỗ xe lại dừng. Craig thò đầu ra cửa sổ xe, nói :
- Sao cậu không mở mắt ? Chúng ta đã đến trước cổng lâu đài Léa...
x
Gilbert cố tình nhắm mắt lúc cố xe tứ mã dừng lại lần thứ hai bởi chàng linh cảm thấy sắp phải chứng kiến một điều khủng khiếp nữa. Chàng thầm nghĩ, lão Craig đúng là quỷ Sa tăng hiện hình, bởi tại sao lúc cô gái mù hát bài ca ngợi Chúa Trời lòng lành, lão lại quát lên giận dữ bảo cô im. Rồi nữa, chuyện cho xe chạy nghiến chết viên giáo sĩ nằm cản đường đi của lão ! Tuy nhiên Gilbert còn hồ nghi : chàng chưa thấy Craig nói dối lần nào. Tất cả những điều lão tiên đoán đều diễn ra đúng thế. Hay lão là một tên phù thủy đầy quyền phép ? Dù sao điều lão nói về Người Đàn Bà Lý Tưởng chắc không sai. Lão nói nghe rất có lý. Lão thấy một người đẹp và lão bổ sung cho cô ta những phẩm chất lão "mua" của một cô gái khác sẵn có thứ phẩm chất đó. Chợt Gilbert nhận thấy không còn tiếng mưa rơi. Chàng rụt rè hỏi, mắt vẫn nhắm :
- Cơn dông tan rồi à ?
- Xung quanh lâu đài của Người Đàn Bà Lý Tưởng, trời bao giờ cũng đẹp đẽ khô ráo, - lão Craig đáp. - Cậu thử nhìn xem...
Lúc này Craig mới quyết định mở mắt. Cỗ xe đỗ trước một cái cầu rút lúc này đang bị rút lên cao. Bên kia cầu rút là một tòa lâu đài cổ kích. Bên dưới là hào nước trong vắt bao quanh lâu đài. Tòa lâu đài xây bằng gạch đỏ, xung quanh là tường thành và những ngọn tháp canh. Quả là một tòa lâu đài trong mơ, gợi lên khung cảnh của những truyện hiệp sĩ thời trung thế kỷ. Gilbert đột nhiên thấy trong lòng háo hức. Chàng hình dung ở khung cửa sổ của tòa lâu đài kia sẽ xuất hiện một tiểu thư khuê các, một nữ hầu tước hay một quận chúa nào đó da trắng nón, tóc vàng xõa xuống vai, cặp mắt xanh biếc. Chàng hình dung, cái cầu rút kia thả xuống và những đoàn chiến binh mặc áo giáp, dẫn đầu là một hiệp sĩ thánh chiến khác tấm áo bào có chữ thập lớn trước ngực, cưỡi ngựa phi từ trong đó ra... Tòa lâu đài sừng sững trong lần ánh sáng xanh lơ huyền ảo. Không phải ánh sáng mặt trời vì bây giờ vẫn còn là ban đêm. Cũng không phải ánh trăng, vì làn ánh sáng tỏa rất đều. Gilbert có cảm giác đó là thứ ánh sáng không phải của cõi dương gian, nhưng chắc chắn cũng không phải của cõi địa ngục. Đó là ánh sáng của những giấc mơ... Cả đoàn người lúc này vẫn cầm đuốc, song ánh đuốc nhạt hẳn đi dưới luồng sáng huyền ảo kia. Cả cỗ xe tứ mã cổ kính chàng đang ngồi cùng với lão bá tước... Tất thầy đều gợi lên cảm giác trong mơ. Tuy nhiên không trung tịch mịch một cách kỳ lạ. Không một tiếng chim hót, không một tiếng rì rào của lá cây từ các cánh rừng xung quanh vọng đến. Một sự lặng lẽ tuyệt đối. Ếch nhái dưới hào sao cũng không kêu ? Craig ngồi yên chờ cho ấn tượng in đậm vào trí óc Gilbert, rồi mới lấy giọng ngọt ngào khẽ nói :
- Cuộc sống cạnh tranh quyết liệt ở thành phố khiến đầu óc cậu mất hết khả năng hưởng thụ thứ gì huyền ảo. Sự huyền ảo đã chạy vào Khoa Học. Nhưng may cậu không phải nhà khoa học, Gilbert, cậu là thi sĩ. Chính nhờ vậy mà cậu còn giữ được khả năng trẻ trung và yêu đương...
Gilbert im lặng nghe lão bá tước thuyết lý
- Tuy thế, tất cả những thứ này đều rất thật. Tôi biết lúc này cậu đang chịu tác động của hai cảm giác. Cậu vừa sợ hãi vừa thèm khát. Cậu khao khát Người Đàn Bà Lý Tưởng, nhưng cậu lại sợ cậu bị mê hoặc. Yên tâm ! Cậu đang tỉnh chứ không mê đâu. Léa là người đàn bà thật sự bằng xương bằng thịt hẳn hoi.
Lão ra lệnh cho gia nhân :
- Các người thổi kèn báo tin ta đã đến, mau.
Trong không gian tịch mịch bỗng vang lên tiếng kèn đồng thổi một đoạn nhạc nhắn long trọng. Cầu rút từ từ thả xuống trong tiếng xích loảng xoảng. Đoàn người ngựa cầm đuốc đi vào, theo sau là cỗ xe chở Gilbert và lão bá tước. Bây giờ trong luồng ánh sáng xanh chưan hòa, các ngọn lửa đuốc chỉ còn là những đốm vàng nhạt bay lượn theo gió. Đoàn ngựa và xe chui qua một cổng tò vò lớn. Trước mặt họ là một mặt hồ rất to. Lúc họ vừa đi qua cộng, chuông đồng hồ bắt đầu điểm. Tiếng chuông nghe cũng huyền ảo như toàn bộ khung cảnh bao nhiêu. Gilbert có cảm giác đó là tiếng cồng từ nơi nào vẳng đến. m vang của nó lan xa, lan xa rất lâu. Khi tiếng chuông đồng hồ thứ hai vang lên, đoàn người dừng lại. Trước mặt họ là một bậc thang bằng đá dẫn lên cao, bên trên có bẩy chú lùn đứng trên bậc cao tiếp đón. Gilbert có cảm giác chàng đang sống trong một câu chuyện cổ tích. Lão bá tước dắt chàng ra khỏi xe. Tiếng chuông đồng hồ thứ ba vang lên cũng là lúc chàng đặt chân lên bậc thang bằng đá. Bẩy chú lùn đi theo họ. Chú lùn thứ nhất lễ phép trao cho lão bá tước chiếc chìa khóa. Tiếng chuông đồng hồ thứ tư vang lên đúng lúc lão tra chiếc chìa khóa vào cánh cửa thứ nhất. Họ đi qua một gian sảnh rộng lát đá cẩm thạch. Chú lùn thứ hai đưa lão chiếc chìa khóa khác. Đúng lúc chuông đồng hồ điểm tiếng thứ năm, lão tra chiếc chìa khóa vào cánh cửa thứ hai. Gilbert theo lão bá tước bước vào một gian phòng khách rộng toàn mầu xanh da trời : thảm xanh, rèm xanh, tường xanh. Một đèn chùm bằng pha lê rất lớn treo ở giữa tỏa ánh sáng xanh biếc, lủng lẳng những chuối ngọc bích. Gilbert tiếp tục theo lão bá tước đi đến cuối phòng khách, trước một cánh cửa đóng. Chú lùn thứ ba lại đưa lão chìa khóa. Chuông đồng hồ điểm tiếng thứ sáu, lão tra chìa khóa vào ổ. Cửa mở. Trước mặt Gilbert là một gian phòng lớn màu xanh nhưng bây giờ là xanh lục. Đồ đạc đều bằng vàng nạm ngọc xanh. Gian phòng vừa lộng lẫy kiểu cổ xưa vừa sáng sủa kiểu hiện đại, khiến Gilbert có cảm tưởng lạc vào tòa lâu đài trong hang của Aili-Baba. Tâm hồn chàng ngây thơ trở lại, chàng dường như biến thành đứa trẻ đang nghe câu chuyện cổ tích hình dung mình trong đó. Nàng Léa lát nữa xuất hiện chắc hẳn sẽ như một Cô gái Lọ Lem hoặc nàng Scheherazade trong Một ngàn lẻ một đêm ! Nhưng Craig không để chàng suy nghĩ thêm, kéo chàng đến cánh cửa thứ tư. Lão lấy chìa khóa mầu ghi tra vào ổ, mở cửa. Gian phòng này hầu như không có đồ đạc cổ kính, không có rèm gấm nặng nề mà toàn là những dải lụa nhẹ bay. Toàn bộ đồ đạc chỉ có một chiếc bàn phấn và chiếc gương to đằng sau, kê ở bên cửa sổ. Trước bàn phấn là chiếc ghế đẩu bọc lụa mầu ghi, chắc hẳn để Léa ngồi trang điểm khuôn mặt kiều diễm và chải làn tóc vàng óng. Gilbert tự hỏi, không biết tóc nàng vàng óng hay đen nhánh ? Cả hai mầu đó đều hoàn toàn ăn nhập với mầu ghi chủ đạo của gian phòng thơ mộng và tinh khiết này. Chuông đồng hồ điểm tiếng thứ bẩy. Craig mở một cánh cửa bằng chìa khóa màu tím. Gian phòng bên trong toàn mầu tím, kể cả những lẵng hoa trong đó cũng đựng hoa tím. Chuông đồng hồ điểm tiếng thứ tám. Chỉ còn hai chú lùn. Một chú đưa chìa khóa cho lão bá tước Craig. Craig mở cửa : gian phòng toàn mầu hồng nhạt, kích thước nhỏ hơn hẳn gian phòng trước. Ôi, Gilbert thầm nghĩ, đây là phòng chờ. Ngôi ở đây chờ Người Đàn Bà Lý Tưởng thật hạnh phúc biết bao. Tiếng chuông đồng hồ thứ chín vang lên. Gilbert run rẩy Chàng hoảng hốt níu cánh tay lão Craig.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận