Bảy Người Đàn Bà

- Đừng ! Đừng đi thêm nữa !
- Muộn rồi ! Bây giờ cậu mới nói thì muộn mất rồi.
Gilbert run lẩy bẩy :
- Ôi, nếu như tôi không làm nàng vừa lòng thì sao ?
- Im đi, thằng ngốc ! Nàng đợi cậu từ bao năm nay rồi, từ khi nàng biết yêu và cần yêu !
Lão tra chìa khóa vàng vào ổ, nói khẽ :
- Đây là phòng tân hôn của cậu.
Cửa từ từ mở, để lộ dàn gian phòng trắng toát. Và Gilbert nhìn thấy "nàng Người Đàn Bà Lý Tưởng !" Chuông đồng hồ điểm tiếng thứ mười một. Gian phòng chỉ có mỗi một thứ đồ đạc là chiếc giường lớn có rèm kiểu như chiếc kiệu kê giữa phòng. Bây giờ thì Gilbert quá khiếp sợ. Lão bá tước phải đẩy chàng vào.
- Đừng ! Tôi van ông, ông đừng để mặc tôi một mình ở đây.
Nhưng lão bá tước đã ra ngoài, khóa cửa lại. Bây giờ trong phòng chỉ có Gilbert với Người Đàn Bà Lý Tưởng. Chuông đồng hồ điểm tiếng cuối cùng, tiếng thứ mười hai. Vậy là đúng nửa đêm. Gilbert đê mê nhìn cô gái. Sắc đẹp siêu phàm của cô khiến chàng như bị thôi miên. Chàng chạy đến, quỳ dưới chân nàng.
x
Cô gái trước mặt Gilbert thâu tóm mọi thứ được coi là đẹp của tất cả mọi người con gái trên đời. Sắc đẹp của nàng mang tính vô địch khiến Gilbert không còn nhận xét được gì nữa. Tóc Léa không đen, không vàng không hung. Làn tóc nàng mỗi lúc chuyển sang một mầu khác như phô ra muôn sắc. Khuôn mặt nàng đẹp kiểu Cổ Hy Lạp, mũi thẳng, phảng phất khuôn mặt nữ thần sắc đẹp Venus nhưng không hề lạnh lùng. Làn da nàng trắng muốt, mịn màng, vô cùng quyến rũ. Léa thoải mái, tự nhiên đến mức làm Gilbert tan biến mọi nỗi hồi hộp và thấy mình trở lại tự tin, thậm chí tự tin hơn bao giờ hết. Như thế chàng đã quen nàng từ lâu lắm rồi và không có hàng rào nào ngăn cách họ. Gilbert nhìn vào mắt Léa, thấy mắt nàng luông chuyển mầu từ xanh lam sang xanh lục rồi đên huyền. Lúc xanh lam, nàng mơ mộng. Lúc xanh lục, nàng nồng nàn, lúc đen huyền, nàng dâm đãng. Léa mỉm nụ cười rất dịu dàng nói :
- Chàng đứng dậy đi, Gilbert, kẻo chàng mỏi chân đấy.
Giọng nàng thánh thót như tiếng ca, đồng thời thân tình, quyến luyến biết bao. Gilbert như bị thôi miên, từ từ đứng dậy. Léa nói tiếp, giọng tràn trề hạnh phúc :
- Ôi, em đã đợi chàng. Em luôn hình dung chàng đến với em, quỳ dưới chân em đúng như vừa rồi. Vậy là chàng đúng như trong mơ ước của em.
- Léa. Nàng còn trẻ lắm.
- Tuổi tác quan trọng gì đâu ? Chàng hãy yêu em đúng như em bây giờ, đúng như chàng nhìn thấy em lúc này. Ôi, em yêu chàng biết chừng nào. Cả lúc chàng quỳ dưới chân em lẫn lúc chàng đứng trước mặt em như thế này. Chàng đến đây, lại gần em.
Gilbert từ từ bước đến.
- Chàng hãy ôm em đi. Hãy ghì chặt thân thể em vào thân thể chàng.
Gilbert đưa tay ôm Léa. Nàng nép vào người chàng, rên rỉ :
- Hãy ghì chặt thêm nữa, Gilbert yêu quý.
Gilbert ghì chặt cô gái và chàng thấy Léa muốn chàng làm cho nàng đau. Lúc này chàng mới để ý một con chim lông đen đậu ở bệ cửa sổ bay vụt ra ngoài. Chuông đồng hồ điểm một tiếng. Đó là mười hai giờ mười lăm hay mười hai rưỡi. Họ ôm chặt nhau đê mê. Đột nhiên có tiếng nói :
- Xin lỗi, tôi xin phép được quấy rầy hai người đôi chút bởi tôi cần nói đôi lời với con rể của tôi.

Tiếng nói của lão Craig. Gilbert quay lại nhìn lão ngỡ ngàng. Léa thì hốt hoảng, Craig nói tiếp :
- Ta đã thấy đúng như ta dự đoán : không có đôi trai gái nào hoàn hảo như hai con trên khắp Trái Đất này. Đừng, đừng buông nhau. Ta muốn ngăm công trình sáng tạo của ta xem có còn khiếm khuyết chỗ nào không ? Không. Trọn vẹn và hoàn chỉnh. Ta mãn nguyện hoàn toàn. "Bây giờ ta có thể đi. Ta cần phải đi một chuyến xa. Ta muốn nói với riêng con rể ra đôi lời trước khi lên đường.
Léa hiểu ý, lưu luyến buông người yêu, miến cưỡng bước ra ngoài, mắt vẫn không rời Gilbert cho đến lúc cánh cửa khép lại. Craig nhìn theo Léa rồi quay lại nhìn Gilbert :
- Ta biết cậu muốn nghe ta kể ta đã gặp Léa trong hoàn cảnh nào. Chuyện xẩy ra rất lâu rồi. Ta thấy ngay cô ta có sắc đẹp siêu phàm nhưng còn thiếu nhiều phẩm chất khác để thành Người Đàn Bà Lý Tưởng. Và như cậu biết,ta đã cất công kiếm những phẩm chất đó đem về bồi thêm cho Léa. Nhưng ta biết công việc đó đòi hỏi nhiều thời gian và Léa có nguy cơ già đi. Mà sắc đẹp chỉ tồn tại được khi con người ta trẻ trung. "Ta bèn nghĩ ra một cách, ta "mua" tuổi hai mươi sáu của rất nhiều cô gái, tạo cho Léa của ta mãi mãi ở tuổi đó. Tại sao là tuổi hai mươi sáu ? Vì ta thấy ở tuổi đó người con gái đạt đến đỉnh điểm rực rỡ nhất. Chính lúc ta gặp Léa lần đầu, cô ta đang ở độ tuổi đó. Nhan sắc cô ta đã khiến ta kinh ngạc và cảm phục. Bây giờ thì cậu đã hiểu ta cần năm hai mươi sáu tuổi của Sylvia để làm gì rồi. Của Sylvia và của bao nhiêu cô gái khác cũng sắp bước sang tuổi hai mươi sáu.
- Vậy ông đã tìm ra được bao nhiêu cái năm thứ hai mươi sáu đó cho nàng ?
- Khá nhiều.
- Có nghĩa tuổi thật của Léa không còn là hai mươi sáu mà già hơn rất nhiều?
- Vậy là cậu đã hiểu ra.
- Vậy nếu không có những năm thứ hai mươi sáu đó, Léa năm nay là bà cụ già khoảng bao nhiêu tuổi ?
- Khoảng tám mươi. Không đúng là chẵn tám mươi.
Gilbert hoảng hốt :
- Ông không nói sai đấy chứ ? Vậy là đã có năm mươi tư cô gái nhường tuổi hai mươi sáu của họ cho Léa ? Để năm nay nàng có được đủ sáu phẩm chất bắt buộc của Người Đàn Bà Lý Tưởng ?
- Không phải năm nay mà đã bốn năm nay rồi.
- Thế trong bốn năm vừa qua, Léa làm gì ?
- Đợi cậu. Tôi đã mất bao công sức tạo ra được Người Đàn Bà Lý Tưởng, tất tôi phải tìm cho được người đàn ông xứng đáng.
- Tại sao ông chọn tôi ?
- Chuyện ấy sau đây sẽ có lúc ta nói. Tuy nhiên tôi lấy làm lạ sao cậu chưa nhắc gì đến Sylvia, người mà cậu đã yêu say đắm ?
Không thấy Gilbert trả lời, lão nói tiếp :
- Sylvia là một trong số năm mươi tư người đàn bà bị tôi đoạt một năm tuổi trẻ khi họ hai mươi sáu tuổi. Đúng thế, tuy nhiên có điều kỳ lạ là sau khi lấy đi một năm tuổi trẻ của Sylvia, tôi đã ân hận. Bởi cái năm đó nàng rực rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào cũng vào tuổi đó.
- Tôi hiểu. Chính vì vậy mà ông trả lại cho Sylvia cái năm đó ?
- Không phải cả năm mà chỉ mười một tháng. Chỗ này là chuyện khá khó nói giữa chúng ta. Cậu biết không, bản thân tôi cũng yêu Sylvia và tôi hẹn trả lại cho cô ta dần từng vài ngày một cốt để cô ta luôn đến gặp tôi. Ai ngờ cô ta chỉ gọi điện thoại đến. Tôi rất đau khổ, cho nên khi gần hết mười một tháng tôi đã tìm cách buộc cô ta phải đến gặp. "Và khi Sylvia đến, tôi đã xin cô ta một đêm tình ái. Sau đấy chuyện diễn ra như thế nào thì cậu biết rồi.
- Tôi không thể hiểu nổi, - Gilbert nói.

- Đúng thế. Chuyện quá bất ngờ. Khi tôi đến gặp Sylvia trong đêm vũ hội ở đại sứ quán Hoa Kỳ, tôi chỉ tính "mua" của cô ta một năm thứ hai mươi sáu. Chính tôi cũng không ngờ tuổi trẻ rực rỡ của nàng khiến tôi mê mẩn. Vậy là cậu và tôi đều yêu nàng, có điều yêu theo hai cách khác hẳn nhau. Tôi yêu nàng thật sự, trong khi cậu chỉ yêu mỗi cái bóng của nàng.
- Bây giờ thì tôi hiểu.
- Cái năm hai mươi sáu tuổi lấy của Sylvia, tôi đã dùng cho Léa rồi, cho nên để trả lại cho Sylvia tôi phải lấy năm thứ hai mươi sáu của một cô gái khác, mà tôi định dùng cho Léa. Đến cuối tháng thứ mười một tôi mới nhận ra Sylvia yêu cậu say đắm đến như vậy. Tôi ghen với cậu và tôi quyết định giới thiệu cậu với Léa để hình ảnh Sylvia để hình ảnh Sylvia lu mờ đi trong trái tim cậu...
- Vậy là ông đã lấy đi của Léa mười một tháng danh cho nàng để đem trả cho Sylvia ?
- Đúng thế. Vậy là cậu đã hiểu.
- Léa không giận ông sao ?
- Cô ta không biết. Gilbert ! Tôi còn nói thêm với cậu điều này. Thoạt đầu tôi định tạo Léa thành Người Đàn Bà Lý Tưởng cho tôi. Nhưng cuối cùng tôi hiểu được ra rằng nhà Điêu Khắc làm sao yêu được bức tượng của mình ! Tôi đành phải tìm một Người Chồng cho cô ta. Tôi đã quá nâng niu Léa và coi nó là đứa con của chính tôi. Nhưng hoàn cảnh phức tạp vừa qua đã khiến tôi chỉ dành được cho Léa có một tháng mà tôi giữ lại không trả cho Sylvia. Từ hôm cậu đi với tôi đến nay vừa tròn một tháng. Chỉ đêm mai, vào đúng mười hai giờ, nếu tôi chưa tìm được một năm tuổi trẻ của ai đó cho nó, Léa sẽ già ngay lập tức và thành bà cụ tám mươi tuổi, tuổi thực của nó.
Gilbert tái mặt :
- Sao ông có thể để như thế được, Craig ? Tác phẩm tuyệt tác của ông đã tốn bao công phu tạo dựng nên...
- Nhưng tôi sẽ đi ngay bây giờ và nhất định tôi kiếm được cái năm cần thiết đo cho Léa ! Tôi sẽ về đây trước mười hai giờ đêm mai để đem cái năm hai mươi sáu tuổi ấy cho nó. Cậu yên tâm ở đây với nó. Đừng bỏ đi. Bởi tôi cam đoan với cậu là Tôi sẽ xoay được cái năm cần thiết kia.
- Nếu ông không xoay được, hoặc xoay không kịp trước mười hai giờ đêm mai ?
- Không có chuyện đó. Craig này đã nói là làm được. Cậu thấy đã bao giờ tôi nói sai với cậu đâu ? Thôi tôi vội đi. Chào cậu. Hãy yêu Léa và tin tưởng ở tôi.
Craig nói xong đẩy cửa bước nhanh ra ngoài. Gilbert đứng lại thẫn thờ.
x
Đêm tân hôn bắt đầu. Gilbert bồng Léa trên hai tay, đặt nàng xuống giường cưới. Léa thì thầm :
- Gilbert ! Em yêu chàng biết chừng nào ! Cởi áo quần cho em đi.
Gilbert trìu mến cởi áo quần cho Léa. Bây giờ nàng hoàn toàn khỏa thân.
-Ôi, đừng vội ! Anh để em cười cho anh. Em muốn hầu anh. Anh là ông chủ của em. Em là nô lệ của anh. Hạnh phúc lớn nhất của em là được hầu hạ anh...
Gilbert thầm nghĩ : đó là phẩm chất thích phục tùng của Aichưa, cô gái người Anh trong hậu cung Vua A-rập. Bây giờ nàng đã cởi xong tất của Gilbert, nàng ngửa mặt lên, nói :
- Hôn em đi, Gilbert ! Nữa, nữa. Hôn lên em ! Hôn lên tất cả những chỗ nào chàng thích hôn.

Trong giọng nói rên rỉ sung sưởng của Léa, Gilbert thấy chất đưa tình của Serena, cô gái Chilê. Họ ôm chặt nhau, hôn lên người nhau và cuộc ân ái diễn ra nồng nàn, cuồng nhiệt. Con chim lông đen đã bay trở lại, đậu lên thành cửa sổ. Gilbert không thấy mặt trời tuy chàng đoán bây giờ là ban ngày. Xung quanh chàng vẫn chỉ là làn ánh sáng xanh huyền ảo. Léa nói giọng rất khẽ, như trong cơn nửa mê nửa tỉnh :
- Gilbert yêu quý ! Từ lúc chàng thuộc về em, em cảm thấy em đủ sức chinh phục toàn thế giới ! Em mong tất cả bọn họ quỳ mọp dưới chân em. Báo chí sẽ nói về em. Ảnh em sẽ treo khắp nơi. Em sẽ thành thần tượng của khắp cả mọi người ở suốt năm châu...
Tham vọng của Gloria, ngôi sao màn bạc Hollywood ! Gilbert thầm nghĩ, lão Craig đã bổ sung vào Léa lòng khao khát tham vọng của Gloria.
- Sao anh không nói gì thế, chàng hoàng từ của lòng em ? Đức Vua của em ? vị chủ nhân của em ? Ôi, nhưng phải rồi, em đi chuẩn bị bữa ăn. Chắc ăn đói lắm phải không, Gilbert yêu quý ?
Lòng mong ước xây đắp tổ ấm gia đình của Greta, cô gái Thụy Sĩ ! Tất cả các cô gái kia đều nhập vào Léa và Léa có được tất cả các phẩm chất của mọi phụ nữ trên đời !
x
Điều băn khoăn duy nhất vẫn ám ảnh tâm trí Gilbert và đến lúc này, khi Léa đã hoàn toàn thuộc về chàng, cả tâm hồn lẫn thể xác, chàng mới quyết định đưa ra hỏi.
- Léa thân yêu ! Em quen ông Craig trong trường hợp nào ?
Léa ngạc nhiên :
- Đấy là cha em. Cha em không kể gì với anh à, anh yêu ?
Gilbert bùng lên nỗi phản kháng :
- Không. Ông bá tước không phải cha em ! Léa, ông ta không thể là cha em được !
- Vậy em có thể tìm đâu ra người cha hơn thế, Gilbert yêu quý của em ? Ông ấy đã yêu chiều em, cưng em, chăm sóc em hơn tất cả mọi người khác trên đời. Em không cho anh được coi đấy không phải là cha em. Bởi cuối cùng cha em đã hối hận sai trái của ông và đã làm mọi cách để chuộc lại lỗi làm đó.
- Lỗi lầm nào ?
- Vì cha em không kể gì với anh nên em kể vậy. Bởi anh và em bây giờ đã là vợ chồng, đã gắn bó vĩnh viễn với nhau và em không có quyền giấu anh bất cứ điều gì. Sau khi mẹ em sinh em được hai tháng thì người qua đời. Một gia đình tốt bụng đã đem em về nuôi. Lớn lên em được biết cha em đã bỏ mẹ em mà đi và không biết hiện giở ở đâu. "Em không tin vào điều ấy, bởi không thể có người cha nào nỡ lòng bỏ vợ con như vậy. Em trả lời mọi người : "Không ! Nhất định chưa tôi sẽ trở về đón tôi. Không thể nào khác được ". Mọi người không tin nhưng em thì vững tin. Cho đến một ngày, em tắm ngoài biển, lúc bơi vào bờ, bước từ dưới sóng biển ngầu bọt trắng tinh lên, em nhìn thấy cha em đứng trên bờ nhìn em mỉm cười. "Cha em sung sướng nhận con và đón em về đây nuôi nấng. Từ ngày đó cuộc sống của em hoàn toàn thay đổi. Em trở thành đứa con gái sung sướng nhất trên đời. Cha em đã chuộc lại lỗi lầm bỏ hai mẹ con em ngày xưa. Bây giờ chẳng nên trách cứ người nữa.
Gilbert thầm nghĩ: Vậy là như thế. Thật ra Léa là đứa con hoang và Craig thấy nàng xinh đẹp quá đã đón về nuôi để tạo nên "tác phẩm" Người Đàn Bà Lý Tưởng ! Rõ ràng lão là quỷ Sa Tăng hiện hình. Lão không thể có con. Và lão đã đón Léa từ dưới sóng biển lên như nữ thần sắc đẹp Venus, coi Léa không phải con của người đời mà con của thần linh và sóng biển. Những vuốt ve của Léa trên da thịt Gilbert vừa rồi chứng tỏ nàng đúng là nữ thần Venus của thời hiện đại.
x
Tiếng chuông đồng hồ cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Gilbert. Chàng nín thở đếm : mười một tiếng. Léa nói :
- Gilbert yêu quý của em, vậy là hai ta đã ở bên nhau được gần hai mươi tư tiếng đồng hồ. Lúc chàng đến đây đêm qua, đồng hồ trên ngọn tháp gõ mười hai tiếng và vừa rồi là mười một giờ. Chỉ một tiếng nữa là đủ hai mươi tư giờ đầu tiên em ở bên chàng. Ôi, ngày đầu tiên em mong đợi đã bao lâu ! Đã có lúc em lo chàng không đến.
Câu nói của Léa làm Gilbert giật mình. Vậy là đã mười một giờ đêm. Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa, Léa sẽ biến thành một bà cụ da dẻ nhăn nheo, bà cụ tám mươi tuổi chẵn, nếu như Craig không kịp về trước giờ đó. Ý nghĩ này hành hạ Gilbert. Léa nhận thấy vẻ lo lắng của chàng. Nàng nói :
- Anh làm sao thế, anh yêu ? Em làm gì khiến anh không hài lòng chăng ?
- Ôi, anh quá hạnh phúc ấy chứ, Léa ! - chàng lúng túng đáp.
Không có ai khác để Gilbert thổ lộ, chia xẻ nối lo sợ. Thời gian cứ trôi một cách nghiệt ngã. Gilbert thầm mong Craig cứ nói dối và sẽ không xẩy ra điều lão nói. Hoặc lão về được đây trước khi chuông đồng hồ trên tháp đổ mười hai tiếng báo hiệu nửa đêm. Gilbert chạy ra cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài. Không thấy tiếng động cơ máy bay. Sự im ắng tuyệt đối khiến chàng càng hoảng hốt. Gilbert quay vào giường, nơi Léa đang ngồi. Nàng nhìn chàng chăm chú. Lát sau nàng âu yếm nói :
- Gilbert yêu quý ! Anh đang nghĩ gì sao không nói với em ? Tại sao anh giấu em ? Chúng ta đã là vợ chồng, em muốn chia xẻ mọi thứ với anh, niềm vui cũng như nỗi buồn, sung sướng cũng như đau khổ. Hai chúng ta không ai có thể chia cắt ! Không sức mạnh nào trên đời có thể tách rời hai chúng ta !
Gilbert xúc động ôm chặt Léa vào lòng, hỏi :
- Nếu anh đem em trốn khỏi nơi này, em có đi không ?

- Ôi, em chỉ cần ở bên anh còn mọi thứ khác không quan trọng. Mọi khó khăn gian khổ em chịu được hết, miễn là có anh để cùng chia xẻ.
- Kể cả cái chết ? Em cũng sẵn sàng cùng chết với anh ?
- Đối với những đôi tình nhân vĩnh hằng làm gì có cái chết ?
- Anh hiểu, Léa. Nhưng có nghĩa em sẵn sàng tuân theo anh mọi điều.
- Vâng, đúng thế, anh yêu của em.
Cảm giác hạnh phúc diệu kỳ trào lên trong người Gilbert, chàng hôn tới tấp lên người Léa rồi ôm ghì lấy tấm thân thon thả, trắng muốt và mềm mại của nàng :
- Léa ! Anh yêu em vô cùng. Anh yêu em như chưa người đàn ông nào yêu vợ đến thế ! Léa, nàng tiên của anh ! Ước mơ của anh đã thành hiện thực. Anh mơ một cô gái như em đã bao lâu rồi, anh không thể tưởng tượng lại gặp được em và được em yêu ! Ôi, anh là người hạnh phúc nhất thế gian ! Ôi Léa !
Gilbert dừng lại nhìn ngắm thân hình, khuôn mặt lý tưởng của nàng :
- Mà không phải chỉ anh ! Tất cả đàn ông trên trái đất đều mơ gặp được người con gái toàn diện như em. Nhưng anh may mắn hơn họ. Anh đã được gặp em, Léa. Chỉ một mình anh !
Gilbert nói liên tiếp, nói liến thoắng như điên, dường như chàng lo sẽ không đủ thời gian để chàng thổ lộ hết tình cảm say đắm với nàng. Đồng hồ điểm một tiếng : mười một giờ mười lăm phút. Gilbert chạy ra cửa sổ nhìn đồng hồ to gắn trên đỉnh tháp. Chàng muốn có đôi cánh bay đến đó níu giữ chiếc kim dài kia lại. Chàng nhìn tận chân trời cố xem có một chấm đen nào đó của chiếc Boeing to lớn sơn đỏ hiện ra không. Nhưng không thấy gì. Cũng không nghe thấy tiếng ì ì của động cơ máy bay. Gilbert quay lại nhìn Léa : chỉ lát nữa thôi, nàng sẽ biến thành bà cụ tám mươi ! Không, Gilbert không thể chịu được ý nghĩ ấy. Chàng phải làm cách nào để cưỡng lại. Nhưng chàng chẳng thể làm gì được. Chiếc kim trên tháp vẫn nhích một cách tàn nhẫn. Gilbert chạy lại giường, ôm Léa, hôn lên cổ nàng. Léa nhắm mắt rên rỉ sung sướng:
- Ôi, Gilbert, em rất thích anh hôn lên gáy em như thế. Hôn nữa đi, anh yêu.
Hai bàn tay chàng ôm nàng. Chuông đồng hồ điểm mười một rưỡi, rồi mười hai giờ kém mười lăm. Cuối cùng, không chịu được nữa, Gilbert lại vùng chạy ra cửa sổ. Trên chiếc đồng hồ lớn ở đỉnh tháp, kim dài đang nhích ra khỏi số một và tiến dần về phía con số mười hai để nhập vào với kim ngắn. Tim Gilbert đập dữ dội. Vẫn không thấy chấm đen nào ở chân trời. Không thấy tiếng động nhỏ nào gợi lên tiếng động cơ máy bay. Vậy là hết ! Gilbert từ từ quay vào. Léa vẫn nhìn chàng bằng cặp mắt hoàn toàn tin cậy. Nàng thì thầm :
- Ôm em đi, Gilbert. Em muốn hai bàn tay anh vuốt ve cổ em, gáy em. Em không muốn có lúc nào bàn tay anh không trên da thịt em.
Chuông đồng hồ báo mười hai giờ bắt đầu điểm tiếng đầu tiên. Không chịu nổi nữa, Gilbert lên gân các ngón tay xiết chặt vào cổ Léa. Làn da trắng nón hơi đỏ lên rồi tím dần. Cặp mắt bồ cấu tuyệt đẹp của nàng mở to, trợn lên nhìn người tình. Rồi đầu nàng ngoẹo sang một bên, rơi xuống chiếc gối trắng tinh thêu kim tuyến. Lúc bóp cổ Léa, Gilbert đã thì thầm :
- Anh yêu em vô cùng, Léa !
Chàng buông bàn tay ra. Léa đã chết. Vết hằn của ngón tay Gilbert vẫn còn in trên cổ nàng. Gilbert quỳ sụp xuống lúc tiếng chuông thứ ba vang lên. Con chim đen rời khỏi thành cửa sổ bay ra ngoài mang theo linh hồn của người con gái bạc mệnh. Gilbert gục đầu lên thi thể Người Đàn Bà Lý Tưởng, thổn thức khóc.
x
Khi tiếng chiêng đồng hồ điểm đến tiếng mười một, cửa phòng bật mở. Craig hớn hở chạy vào. Nhưng lão đứng dừng lại, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt. Nét mặt lão chuyển sang đau đớn. Lão quát :
- Đồ khốn kiếp ! Mi vừa làm cái gì vậy ? Mi đã phá hủy tác phẩm vĩ đại của ta, đúng lúc ta mang đến cho nàng một năm tuổi trẻ !
Gilbert quay lại trợn mắt, thét lên, đúng lúc chuông đồng hồ trên tháp gõ tiếng thứ mười hai. Chàng lắp bắp :
- Tôi sợ phải nhìn thấy Người Đẹp Lý Tưởng biến thành già nua...
Craig lẳng lặng trỏ ra cửa, đuổi chàng. Gilbert đầu cúi gằm loạng choạng bước ra.
x
Vẫn cúi gằm như thế, Gilbert loạng choạng đi, qua gian phòng hồng, gian phòng tím, gian phòng xanh lục, gian phòng xanh lam, gian phòng mầu ghi. Tất cả các cánh cửa đều mở ra cho chàng đi qua không cần chìa khóa, rồi tự động đóng lại. Ra đến cổng lâu đài, Gilbert thấy chiếc cầu rút tự động thả xuống để chàng đi qua rồi lại nhấc lên cao. Một Cảm giác khủng khiếp tràn ngập chàng, Gilbert đột nhiên co chân chạy. Chàng chạy ra đường, lao như tên bắn. Thấy xác chết của vị giáo sĩ, chàng bước vội qua rồi cứ thế băng băng chạy mãi, chạy mãi, đầu óc u mê...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận